Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 53: Đến Miến Điện



Bữa trưa tươm tất như hắn yêu cầu nhanh chóng được dọn lên...

Tôi ngồi đối diện chống cằm nhìn hắn gắp một miếng sườn sào chua ngọt bỏ vào miệng nhai.

"Thế nào? Có hợp khẩu vị của anh không?"

"Rất ngon." Hắn ngồi ăn một cách ngon miệng.

"Anh không chê người đầu bếp nghiệp dư như tôi là tốt rồi." Tôi cũng gắp vào bát của mình một miếng thịt bò xào hành tây mình vừa nấu.

Hắn không chút nào che giấu, luôn miệng tấm tắc khen ngon. "Tôi không nghĩ những món ăn đơn giản như vậy lại vừa miệng tôi đến thế."

"Là tại anh ăn sơn hào hải vị quá nhiều nên mới có cảm giác như vậy thôi. Chứ thật ra tôi thấy rất bình thường."

"Em... thật sự em rất thích hợp để trở thành người phụ nữ của gia đình đấy."

Chẳng hiểu sao... Châu Mặc Lâm lạnh lùng là thế lại có thể thốt lên một câu như vậy.

Tôi lặng lẽ cúi đầu ăn cơm... Bây giờ tôi không có tâm trạng đoán suy nghĩ của hắn qua từng cử chỉ và nét mặt... Vì tôi biết mình đang ở đâu, vị trí nào trong lòng hắn.

Một con bé đầy tớ không hơn không kém bị coi là thế thân của một ai đó thì có tiếng nói gì ở đây?

"Người có thể lấy em về làm vợ sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất..."

Bàn tay cầm đũa khẽ siết chặt, tôi mím môi, coi nhẹ câu khen ngợi phát ra từ miệng hắn.

"Và tôi cũng muốn được như thế."

Tôi tiếp tục lùa cơm vào miệng, muốn kết thúc nhanh chóng bữa cơm ngượng ngùng này.

"Anh ăn tiếp đi, tôi ăn xong rồi." Tôi đứng dậy, vội thu dọn bát đũa của mình.

Hắn không ngăn cản, trầm tĩnh ngồi ăn và quan sát nhất cử nhất động của tôi.

Tôi đi nhanh như chạy trốn ánh mắt như thiêu như đốt đang dán chặt sau lưng mình...

Hắn có cần thiết phải nói mấy lời dễ gây hiểm lầm như vậy không? Nếu không phải hiểu tính hắn, tôi lại nghĩ hắn thật sự có tình cảm nam nữ với tôi rồi đấy.

Đi lên cầu thang hình xoắn ốc, tôi chạm mặt với Trung Thông ở chỗ vòng xoắn. Vết thương trên người anh ta dần khép miệng, hôm nay có thể đi lại được bình thường nên tôi không ngạc nhiên lắm về sự có mặt của Trung Thông. Bốn mắt chạm nhau rồi rời đi rất nhanh, tôi đi lướt qua anh ta nhưng dừng lại bước chân bởi câu nói này.

"Lâm lão đại 'bật đèn xanh' đến như thế rồi, cô còn lăn tăn cái gì?"

Ngữ khí của anh ta lọt vào tai tôi vẫn khó chịu như cũ.

"Bật đèn xanh gì cơ, tôi không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu." Tôi giả ngu, nhấc chân bước lên bậc cầu thang tiếp theo.

"Sẽ đến lúc cô hiểu thôi, không thể mãi trốn tránh như thế được."

Tôi bỏ ngoài tai lời nói của anh ta, tiếp tục đi nhanh lên phòng.

...

Chuyên cơ chở tôi và Châu Mặc Lâm đến đất nước Miến Điện xa xôi...

Nghe nói đất nước này tình hình chính trị rất bất ổn, có thể xảy ra xung đột vũ trang bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, tôi tìm hiểu thông tin trên web thì họ có viết như thế này: "Miến Điện đã thay thế Thái Lan trở thành "công xưởng vàng đen" ở Tam giác vàng và là nơi sản xuất ma túy lớn thứ 2 trên thế giới sau Afghanistan."

Bị kéo đến một nơi như vậy, một dự cảm không lành khẽ dấy lên... Tôi bất an ôm chặt lấy mình.

Hắn ngồi cạnh tôi, ngồi thẳng lưng chủ động ôm vai tôi. "Em thấy sợ hả?"

"Vâng, tôi sợ." Tôi dè dặt đáp lời.

"Có tôi đây rồi, em đừng sợ." Bàn tay đang ôm vai tôi siết chặt hơn trước.

Không vì cái ôm đó mà tôi thấy yên tâm hơn, trái lại, tôi càng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Chuyên cơ nhanh chóng hạ cánh xuống một sân bay cỡ nhỏ, ngay cạnh đó là một cánh đồng trồng toàn là cây anh túc.

Nhìn cái thứ quả màu xanh hình bầu dục, tôi nhăn mặt nhíu mày.

Thật không thể tưởng tượng được rằng họ lại trồng thứ nguy hiểm này một các công khai như vậy.

Đúng là coi trời bằng vung mà!

"Đi thôi." Châu Mặc Lâm nắm tay tôi đi lên một ô tô đậu gần đó.

Tôi sóng vai đi cùng hắn, miệng lẩm bẩm. "Ở Việt Nam trồng lộ liễu cây anh túc như họ thì đã sớm bị gô cổ vào tù rồi."

"Nhưng đây không phải là Việt Nam, và chính phủ lâm thời ở Myanmar cũng không nhúng tay giải quyết triệt để... Cho nên, nếu có bắt gặp một cánh đồng anh túc, cô đừng ngạc nhiên đến mức há hốc mồm như thế được không?"

Một người đàn ông khác đứng gần tôi nhất, anh ta nghe được tôi lẩm bẩm trong miệng liền buông lời chế nhạo.

"Im miệng đi Hoàng Ân!"

Là giọng nói của Châu Mặc Lâm, hắn nạt nộ thuộc hạ.

Còn Hoàng Ân không phục, anh ta nhẫn nhịn khởi động xe ô tô.

Tôi có thể lý giải vì sao anh ta thành kiến với mình. Một cô gái yếu ớt với sức chiến đấu bằng không đi cùng đám người cường thế như bọn họ chỉ làm vướng chân vướng tay mà thôi. Tự mình hiểu rõ điều này, tôi im lặng đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa xe ô tô.

"Làm sao? Chú dám coi thường người phụ nữ của tôi?" Vẫn là ngữ khí khiến người nghe phải run sợ, ánh mắt hắn đầy lạnh lùng và cảnh cáo nhìn Hoàng Ân qua gương chiếu hậu.

Hoàng Ân cắn môi, giọng điệu hòa hoãn hơn rất nhiều...

"Thuộc hạ không dám ạ."