Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 84: Em đừng uống thuốc nữa



Tôi đờ đẫn ngồi dậy, giấc mộng vừa trải qua khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.

Huyền Anh đang cố ám chỉ điều gì? Mẹ của chúng ta, là mẹ ruột của chúng tôi ư?

Con bé ám chỉ mẹ ruột của chúng tôi vẫn còn sống à? Hay là...

Nhưng nếu bà ấy còn sống vậy thì những năm tháng chúng tôi ở trại trẻ mồ côi là thế nào?

Tôi biết trên đời này chẳng có người mẹ nào đủ nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Nhưng một bộ phận nhỏ những người làm mẹ sẵn sàng hy sinh đứa con của mình để đổi lấy lợi ích cho bản thân. Chẳng có lẽ, mẹ tôi là người như vậy sao?

Không đâu, tôi có linh cảm chuyện này không hề đơn giản. Nếu có cơ hội tôi nhất định quay trở lại trại trẻ mồ côi để làm rõ chuyện này. Còn giờ thì...

"Em nghĩ đến chuyện gì mà nhập tâm quá vậy?" Giọng nói trầm thấp vang lên ngay sát bên tai, tôi nắm chặt mép chăn cố tỏ ra là mình đang rất bình tĩnh.

"Là chuyện cũ, không có gì đâu ạ."

Tôi nhanh chân chạy vào nhà tắm trước khi Châu Mặc Lâm hỏi câu tiếp theo.

Ài cứ ngồi ở đó kiểu gì anh ta cũng hỏi này hỏi nọ. Trông lạnh lùng thế thôi... lắm lúc tọc mạch đến phát ghét.

Đến lúc tôi quay trở ra, không thấy bóng dáng hắn ở trong phòng.

Gần cửa sổ sát đất cạnh góc phòng kê một bộ bàn ghế trang điểm. Tôi không biết hắn chuẩn bị đồ nội thất kia vào hôm nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy đã thấy rồi. Cái này đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng phải tới khi hắn nói muốn ngắm nhìn tôi trang điểm mỗi ngày... tâm trạng tôi càng phức tạp hơn.

Mà bỏ đi, chắc hắn chỉ nói chơi chơi thôi, mình nghĩ nhiều làm gì lại nhức đầu ra.

Tôi mở ngăn kéo, tìm vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp nhưng không thấy đâu cả. Rõ ràng tôi nhớ mình mua từ bệnh viện mấy hộp để phòng hờ những ngày như hôm nay và cất thật kĩ ở dưới đáy ngăn kéo. Nhưng sao tìm thế nào cũng không tìm thấy nhỉ? Không lẽ chúng mọc cánh và bay đi mất rồi? Cả chai thuốc ngừa thai thông thường nữa, cũng không có thấy ở trong ngăn kéo.

Theo như chúng tôi bàn nhau từ trước, Châu Mặc Lâm dùng bao, tôi ngưng sử dụng thuốc. Đáng nhẽ lúc từ Manila trở về, tôi nên vứt hết số thuốc đấy đi. Nhưng suy đi tính lại thì ngủ cùng giường với một tên đàn ông có dục vọng cao ngút trời như hắn, giữ lại những viên thuốc ngừa thai là hành động không bao giờ thừa.

Giờ không thấy, Châu Mặc Lâm đã phát hiện và vứt số thuốc đó đi?

Vặn nắm cửa khẽ chuyển động, thông qua chiếc gương tôi thấy hắn đẩy cửa đi vào. Vội đứng dậy, tôi lên tiếng trước nhằm che lấp đi cơn thịnh nộ trong lòng tôi đang muốn phát tiết ra ngoài.

"Anh quên gì à? Có cần tôi tìm giúp không?"

"Không cần, ngồi đợi ở phòng bếp mãi không thấy em đi xuống tôi bèn lên đây tìm thử."

"Xin lỗi anh, tôi xong ngay đây."

Tôi nhanh tay thu thập những đồ đạc ở trên bàn trang điểm, cất vào trong ngăn kéo.

"Tôi biết em đang tìm gì. Em đang tìm thuốc tránh thai phải không? Em không cần phải tìm, tôi đã vứt chúng đi rồi, có tìm nữa cũng không thấy."

Bàn chân vừa thò ra ngoài liền rụt lại, tôi quay người phăm phăm đi đến chất vấn Châu Mặc Lâm. "Đó là đồ riêng tư cá nhân của tôi, sao anh lại đụng vào?"

"Đồ đạc riêng tư cá nhân? Nếu không phải sáng nay tôi đụng vào, có phải em lén tôi tiếp tục uống thuốc?" Tới lượt hắn cau mày chất vấn.

Với cái khí thế thần thái hung ác như loài dã thú chuẩn bị xông tới cắn chết con mồi, tôi sợ hãi lùi về sau từng bước một.

"Châu Mặc Lâm! Anh đang đẩy tôi vào một tình huống khó xử đấy! Sao anh có thể thản nhiên nói một câu vô trách nhiệm như vậy?"

"Rầm!"

Tôi tái mặt lùi về sau mà không hề hay biết phía sau là cửa phòng đang mở toang hoang. Nếu cứ tiếp tục lùi như thế, đầu tôi chắc chắn sẽ bị cụng vào phần mép cửa. Nhưng Châu Mặc Lâm đã vươn tay bám vào mép cửa, đầu tôi đập vào mu bàn tay hắn.

"Em là đồ ngốc à? Em lùi tiếp là sẽ bị cụng đầu đó, có biết không?"

Tôi hốt hoảng tránh sang một bên, nghe tiếng động có vẻ là một cú va chạm không hề nhẹ. Có phải trong lúc chắn cho tôi, tay hắn bị thương rồi?

"Tôi xin lỗi!" Tôi cầm tay hắn lên xem thử.

Cái con người da dày thịt thô kia, nhìn tới nhìn lui không thấy vết bầm nào xuất hiện. Tôi thấy xót thay cho hắn, bèn kêu lên.

"May mà không sao đấy, nhỡ tay bị bầm tím thì phải làm thế nào?"

Tôi kéo hắn ngồi lên giường và tìm dầu xức lên chỗ bị đập mạnh trên mu bàn tay Châu Mặc Lâm. Bây giờ chưa thấy có vết bầm, nhưng đụng mạnh như vậy chắc đau lắm.

Mà chính bản thân tôi cũng không biết rằng, mình có bao nhiêu quan tâm đều dành hết cho hắn...

Thế mà hắn không nói gì, khuôn mặt dữ tợn vì động tác bôi dầu của tôi dịu xuống.

Hắn chỉ hỏi nhẹ nhàng một câu như thế này: "Em đừng uống thuốc nữa, được không em?"

"