Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 112: Chỉ chừa lại một người



Trong tiếng kèn xô-na, con thuyền chở năm người từ từ tiến ra giữa sông.

Dòng sông mênh mông, con thuyền đỏ trôi dạt chòng chành tựa đóa sen nở giữa sóng nước.

Mạnh Kiều nắm tay Nghiêm Mục, nói nhỏ: “Cô ta là cô dâu, người hôm qua chết là chủ hương công công. Cô ta còn dẫn theo bốn người. Trông thì hợp tình hợp lý đấy, nhưng mà em cảm thấy không đúng lắm. Từ đầu đến cuối chuyện này chỗ nào cũng sai sai."

Nghiêm Mục nói: “Mạnh Kiều, anh đã nói với em, lúc suy nghĩ đừng kéo theo logic của người khác vào.”

Mạnh Kiều quay sang San San, hỏi: "Em nghĩ thế nào?"

San San lau nước mắt: "Huhu... chị ấy đáng thương quá..."

Mạnh Kiều thầm nghĩ: Bỏ đi, không nên so đáp án với học sinh dở.

Nghiêm Mục nhắc nhở: “Cô ta sẽ không chết, hơn nữa hôn thư trong tay cô ta là giả.”

Trong lòng anh đã có phán đoán, việc duy nhất cần làm là chờ xác nhận.

Mạnh Kiều thấy anh tự tin như thế thì hỏi: "Trong nước này có rất nhiều quỷ nước, sao anh biết được?"

“Vì thiệp cưới.” Nghiêm Mục hỏi ngược lại: “Còn nữa, chuyện hôm qua cô ta nói có sơ hở, cô ta chỉ cần bốn người, mà không phải năm. Em không nghe ra ẩn ý đằng sau những lời này sao? Tại sao lại không cần năm người?”

Mạnh Kiều xoa xoa thái dương: "Tại sao?"

“Bởi vì cô ta chính là người thứ năm.” Anh nhìn về phía xa: “Chờ xem đi.”

Con sông rất rộng, dòng nước đột nhiên chảy xiết, con thuyền bị dòng nước đẩy đi, trôi về phía hạ lưu giữa tiếng kèn trống. Những người khác không thấy rõ, nhưng Mạnh Kiều có thể thấy được vô số cánh tay xanh đen vươn ra khỏi lòng sông, đẩy thuyền đi.

Bạch Phú Mỹ ngồi trên mũi thuyền chao đảo, quay đầu lại cười, khinh thường nhìn bốn người bị trói: “Các người đều phải chết, các người đều phải chết. Đám óc heo các người, tôi nói gì gã đàn ông kia cũng tin, thật sự nghĩ tôi cần bốn người làm của hồi môn hahahaha!”

Hai tay cô ta không hề bị trói, cổ tay trắng nõn vùng ra khỏi dây thừng. Cô ta lục tìm bốn thiệp cưới từ trên người bốn “nha hoàn hồi môn” đang trừng mắt hung tợn với cô ta.

Ánh mắt thờ ơ nhìn giấy đỏ đón gió trong tay mình, cô ta nói: “Kẻ không dùng não sẽ chết… Mà tôi, cũng không muốn làm cô dâu!” Cô ta đứng không vững, nhưng vẫn đứng dậy trên con thuyền chòng chành, mấy lần suýt ngã nhào xuống sông.

Bạch Phú Mỹ cởi bỏ từng món phục sức cưới nặng nề trên người, ném mũ phượng trên đầu xuống sông.

Mạnh Kiều đứng đằng xa nhìn Bạch Phú Mỹ vứt quần áo: “Cô ta muốn làm gì vậy?”

Người đàn ông trung niên cũng phát hiện không ổn: “Đi xem! Đừng để cô ta bơi về! Đã đến nước này rồi, nhiệm vụ tuyệt đối không được xảy ra sai sót!” Ông ta đinh ninh chỉ cần tham gia hôn lễ là có thể kết thúc nhiệm vụ.

Tên đầu hói và tên mặt sẹo cùng theo người đàn ông trung niên chạy tới bờ sông, mà phía sau bọn họ là nhóm bốn người Mạnh Kiều.

Bạch Phú Mỹ quay về phía bốn người trên thuyền, phỉ nhổ.

Cô ta cứng nhắc làm một động tác thô lỗ, cái này không phù hợp với gia giáo nghiêm khắc nhà cô ta.

Trong dòng sông, từng thi thể ngâm nước trắng bệch tụ lại phía cô ta, bọn chúng bám vào mạn thuyền, kéo thuyền đi xuống.

Bốn người sợ tái mặt, mồ hôi lạnh ròng ròng!

Xác quỷ nước phủ đầy rong rêu và con hà, đôi mắt thối rữa trống không nhìn chằm chằm bọn họ, như đang nhìn món ngon.

Bạch Phú Mỹ hơi hoảng, nhưng cô ta vẫn hít sâu một hơi, rồi nhảy tùm xuống sông.

Lũ quỷ nước không lao tới chỗ Bạch Phú Mỹ, ngược lại bắt đầu kéo con thuyền nát thô bạo hơn. Trong cơn hoảng loạn của bốn người, con thuyền lật úp, cả bọn ngã xuống sông! Quỷ nước đồng loạt kéo tới, túm lấy tay chân và da thịt của bọn họ. Nhưng dù có giãy giụa thế nào thì miếng vải đỏ bịt miệng bọn họ vẫn bịt chặt! Ngay cả kêu cứu bọn họ cũng không thể đã bị một đôi tay kéo thẳng xuống chỗ sâu nhất!

Lật thuyền.

Mặt sông trở lại vẻ yên ả.

Nghi thức đưa dâu sôi nổi cũng ngừng lại.

“Đại ca, nhiệm vụ kết thúc chưa?” Tên mặt sẹo hỏi người đàn ông trung niên, gã nhìn xung quanh, nhưng không hề có bất kỳ dấu hiệu rời khỏi nhiệm vụ nào.

“Không biết sai sót chỗ nào rồi! Tao thấy cuối cùng con đàn bà kia cởi váy đỏ ra! Hà bá không chấp nhận sao!!?” Tên đầu hói hét lớn.

Lần đầu tiên trong đời, Mạnh Kiều cảm nhận được đồng đội heo vừa ngu vừa ồn.

Ba phút sau khi con thuyền biến mất, nước sông lại bắt đầu chảy xiết, dòng nước cuồn cuộn tràn qua bờ sông, tung bọt trắng xóa.

Hà Công rống to: “Không xong rồi! Hà bá nổi giận! Nổi giận!”

Thôn dân vừa nghe thế, không thèm thu dọn đồ tế tự, đổ xô chạy về thôn như ong vỡ tổ.

“Đại ca, chẳng lẽ còn muốn tế tự nữa? Chúng ta làm gì có nhiều người như vậy chứ!? Tên đầu hói tái mặt lùi về sau mấy bước, gã không muốn bị người đàn ông trung niên ném xuống sông ngay tại chỗ.

Sóng trắng cuồn cuộn, bùn cát và đá nổi trong nước như ẩn như hiện. Đột nhiên, một con nước lớn cuốn thẳng Bạch Phú Mỹ tới bờ sông.

Sau đó, con sông yên bình trở lại.

Mạnh Kiều nhìn thấy đốm trắng ở xa xa đang chạy như bay. Người đàn ông trung niên cũng không cam lòng tụt lại phía sau, muốn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra! Những người chơi khác vốn đang trốn cũng nhận thấy có chuyện không thích hợp, lần lượt bước ra từ sau nhà, sau cây.

Mặc kệ Bạch Phú Mỹ còn sống hay đã chết, cô ta chắc chắn có manh mối rất lớn!

Người người ôm đủ mọi suy nghĩ lao đến cùng một điểm trên bờ sông.

Mạnh Kiều dẫn đầu chạy đến bên cạnh Bạch Phú Mỹ, dùng hai tay ấn vào bụng cô ta, nước sông đục ngầu trào ra khỏi miệng Bạch Phú Mỹ. Chỉ sơ cứu mấy cái, cô ta đã tỉnh lại như một kỳ tích.

Bạch Phú Mỹ đột nhiên phun ra một ngụm bùn cát lớn, ho điên cuồng vài tiếng, rồi bỗng cười thảm thiết.

Thấy tình thế không ổn, người đàn ông trung niên nghiêm mặt hét lên: "Mày cười cái gì?!"

Bạch Phú Mỹ yếu ớt ngẩng đầu nhìn ông ta: “Ông muốn giết tôi à? Ông giết thử xem?!”

Bộ dạng giễu cợt của Bạch Phú Mỹ đã chọc giận tên đầu hói, gã bóp cổ cô ta gào lên: “Sao mày chưa chết nữa?! Không phải mày là cô dâu sao? Đã xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì hả?”

Gã tìm bốn tế phẩm theo lời dặn dò của người đàn ông trung niên, đưa cả bốn người và Bạch Phú Mỹ cùng xuống sông.

Sao tế phẩm chết rồi?

Sao cô ta lại không chết?

Nếu nhiệm vụ thất bại, chẳng phải cái chết của những người đó trở thành vô ích sao?

Bạch Phú Mỹ cười: “Bọn họ chết không phải là vì bị các người bắt làm tế phẩm sao? Không phải tôi giết bọn họ hahahahaa.”

“Mày! Con đàn bà điên này!” Tên đầu hói kéo Bạch Phú Mỹ, một chân đã chạm vào nước.

“Sao nào?” Bạch Phú Mỹ cười khiêu khích nói: “Anh thử xem anh có thể giết chết tôi không?”

Tên đầu hói bị dáng vẻ này chọc điên, đời này gã ghét nhất là bị phụ nữ lừa dối, gã không khỏi tăng thêm sức lực trong tay, ai ngờ cô ta vẫn cười khúc khích không ngừng.

“Buông ả xuống!” Người đàn ông trung niên thấy tình huống không kiểm soát được nữa, bèn ra lệnh.

Không ngờ, giây tiếp theo, một bàn tay trắng vươn ra khỏi sông, nắm lấy mắt cá chân của tên đầu hói rồi kéo mạnh. Tên đầu hói giật nảy mình, buông lỏng cánh tay bóp cổ Bạch Phú Mỹ, cả người bị sức lực khổng lồ kéo vào lòng sông. Gã đạp nước dữ dội, nhưng không ai đến cứu. Cuối cùng nước tràn vào cổ họng gã, cơ thể ngày càng nặng, cho đến khi chết!

Người chơi trên bờ sợ hãi hét toáng lên.

Trên từng khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi vặn vẹo.

Qua ba ngày, ba mươi người giờ đã biến thành mười ba.

Cách chết không giống nhau, có người bị quỷ nước giết, có người chết trong ảo ảnh, có người chết vì đánh nhau với người khác, cũng có người bị hiến tế. Đây là ý nghĩa của nhiệm vụ lần này sao?

Bạch Phú Mỹ ôm cổ cười lớn.

“Mày là ai? Cmn rốt cuộc mày là ai?” Người đàn ông trung niên đã hơi hoảng, sao quỷ nước không giết Bạch Phú Mỹ, mà lại giết tên đầu hói! Quy tắc giết người là gì? Làm sao mới có thể kết thúc nhiệm vụ?

Bạch Phú Mỹ ngẩng đầu nhìn ông ta: “Ông đúng là đồ ngu… Ông biết vì sao tôi không chết không?”

Cô ta móc thiệp cưới đỏ từ trong túi ra: “Hôn thư chỉ là lừa các người thôi… Ai ngờ ông lại tin thật, không công dâng tặng bốn đồng bạn của mình đi chịu chết, đúng là đồ ngu!”

Mạnh Kiều nhìn rõ mảnh giấy đỏ cô ta kẹp giữa các ngón tay, trên đó ghi: Chủ hương công công.

Ánh mắt Nghiêm Mục tối sầm lại, chuyện này quả đúng như suy đoán của anh.

Nếu như cô ta là cô dâu, rõ ràng hôm qua phải tìm được năm người mới có thể tổ chức hôn lễ, nhưng tại sao lại là bốn người? Bởi vì chủ hương công công chỉ còn lại mình Bạch Phú Mỹ. Để bảo vệ “đám cưới” được tiếp tục tiến hành, nhiệm vụ sẽ bảo vệ chủ hương công công duy nhất còn lại.

Cô ta rất thông minh.

Bạch Phú Mỹ đắc ý nhìn mọi người, trên mặt mang theo nụ cười bệnh hoạn: “Không còn chủ hương công công nữa, những người khác đều đã chết, chỉ còn lại mình tôi. Nếu muốn tiếp tục hôn lễ trong nhiệm vụ thì không thể thiếu chủ hương công công, cho nên quỷ nước không giết tôi.”

Mạnh Kiều lặng lẽ rời khỏi đám đông, kéo San San lặng lẽ tránh sang một bên. Ánh mắt của các người chơi đều tập trung vào Bạch Phú Mỹ, không ai chú ý đến bốn người đột nhiên rời đi.

Khóe mắt Bạch Phú Mỹ nhìn thấy, nhưng không nói gì.

“Mày có ý gì?” Mắt người đàn ông trung niên đỏ gay vì giận, ông ta hỏi. Suy cho cùng, ông ta cảm thấy lý luận của mình chính xác, ai ngờ được lại có thêm một hôn lễ!

Bạch Phú Mỹ khinh khỉnh nhìn người đàn ông trung niên: “Lại đây, để tôi nói cho ông biết. Mỗi người đều nhận được thiệp cưới có viết người xướng lễ, người tấu nhạc, họ hàng, tiểu uyên ôm hoa chúc, chủ hương công công. Tổng cộng có ba mươi người, mỗi nhóm sáu người. Nhưng thực ra mỗi nhóm chỉ cần một người tham gia hôn lễ, cho nên khi trong nhóm chỉ còn một người, thì người đó đương nhiên sẽ không chết. Bởi vì nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.”

Lời này vừa nói ra, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Tất nhiên, cũng có khả năng cả sáu người đều còn sống.

Tuy nhiên, trong nhiệm vụ vẫn tồn tại rất nhiều nguy hiểm, ai lại muốn mạo hiểm bị quỷ giết chứ?

Bị quỷ giết, chẳng thà giết cả nhóm cho đến khi chỉ còn lại một mình mình!

Vậy dễ dàng hơn!

Đến khi bản thân mình không chết nữa, mới suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.

Đây là muốn bọn họ tự giết lẫn nhau!

Trong tiếng cười điên cuồng của Bạch Phú Mỹ, những người chơi bỏ chạy tán loạn, hoảng hốt giải tán trong nháy mắt!

Mạnh Kiều và Nghiêm Mục không ở trong sân nhỏ kia nữa, quyết định đổi chỗ khác. Hiện tại trong thôn không còn an toàn, người người bất an, muốn giết chết đối phương.

San San suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị, hay là chúng ta lên núi đi!”