Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 129: Các thể loại truyện ma



“Tìm chỗ nào đó qua tạm một đêm trước đã. Ở đây có quán trọ.” Nghiêm Mục nói.

Lúc bọn họ vào là buổi chiều, bây giờ mặt trời đã sắp xuống núi. Mấy người theo nhau đi đến quán trọ ở tầng bốn. Đứng đối diện chỗ giếng trời tầng bốn là một thiếu niên quen thuộc - Bạch Trình Hi.

“Kiều Kiều, chúng ta lại gặp mặt.”

Mạnh Kiều làm như không nghe thấy.

Loại sinh vật bạn trai cũ này đúng là chỗ nào cũng gặp.

Bạch Trình Hi không để bụng phản ứng của Mạnh Kiều. Cậu ta cắn ngón tay, máu lập tức phóng tới như cây kim. Nghiêm Mục nhẹ nhàng dùng ngón tay túm lấy “ám khí” bắn tới, khinh thường nhìn cậu ta một cái. Điều này khiến Bạch Trình Hi càng điên tiết, cậu ta sải bước về phía mọi người.

Mạnh Kiều liếm môi, đứng ở đằng trước đội ngũ, làm thủ thế “dừng”.

“Người anh em, dừng. Cậu, tối nằm một mình vò võ, nhất định phải cần gái nằm cùng à?” Mạnh Kiều hỏi.

Bạch Trình Hi gật đầu, ngoan ngoãn chớp chớp mắt: “Cần chị ở bên tôi!”

Nếu không phải cậu ta đáng yêu, lại có cảm giác như nam sinh khoa tiếng Nhật trong trường, Mạnh Kiều chỉ muốn nói: Buồn nôn!

“Tôi tặng không cho cậu phụ nữ nhé.” Mạnh Kiều gõ tiệm cắt tóc đèn mờ màu hồng, hô to: “Các em làm việc, tôi mời khách! Chỉ cần có thể ở một đêm với cậu ta, tôi trả gấp đôi!”

Tiệm cắt tóc vừa nghe có người giàu đến, các em gái mặc váy ngắn trong tiệm nhào về phía Bạch Trình Hi như tổ ong, trong miệng eo éo nói giọng Hồng Kông: “Anh zai, nhìn em đê, em có thể bên anh nè. Qua đêm với em, kiểu gì cũng chơi được đó!”

“Anh ới, em có thể chơi nhiều kiểu nè, cho anh thoải mái! Em là sinh viên nè!”

Một đám em gái tiệm uốn tóc tự chào hàng mình, Mạnh Kiều xem mà vô cùng vui vẻ.

Mạnh Kiều che miệng cười: “Chăm cậu ta tốt vào, tôi thanh toán!”

Bạch Trình Hi cắn răng giận dữ hét lên, ai biết đám gái kia nhào hết lên người cậu ta như nhìn thấy vàng. Bạch Trình Hi đã bao giờ bị mất mặt như vậy chứ! Cậu ta chạy về phía hành lang tối đen, bóng dáng biến mất còn nhanh hơn ăn cướp.

Mạnh Kiều nhìn về phía Nghiêm Mục: “Giải quyết kiểu này vẫn tốt. Chẳng qua mùi nước hoa quá sặc mũi.”

Cô hắt xì một cái thật to.

Đi vào quán trọ, vừa hay còn ba gian phòng trống. Bà chủ nhiệt tình đón tiếp bọn họ, vì thế tổ Mạnh Kiều ngủ một phòng, tổ em gái tóc xanh ngủ một phòng. Mọi người quyết định sau khi trời tối thì không tiến hành thăm dò tòa nhà nữa. Lúc này, lại có một người phụ nữ trung niên theo âm thanh tìm tới, nhìn thấy là người chơi cuối cùng người phụ nữ ấy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mọi người đều không muốn tiếp nhận một người xa lạ, nhưng người này không để ý mà thong thả nói: “Tôi ngủ một mình thôi. Đây không phải chuyện gì quan trọng. Tôi sẽ không làm mọi người chậm trễ, lúc nào mọi người ra ngoài thì gọi tôi dậy là được.”

“Dì ơi, dì không có đồng đội à?” Em gái tóc xanh hỏi.

“Không có, chồng và con tôi đều đã chết, chỉ còn một mình đơn côi, cũng không kéo chân sau mọi người. Mọi người gọi tôi chị Đơn là được, tôi làm ở nhà xuất bản.” Chị Đơn chậm rãi nói.

Mọi người trở về phòng.

Phòng quán trọ to hơn trong tưởng tượng của Mạnh Kiều. Trong phòng Mạnh Kiều đặt một cái giường tầng và một giường đôi, vừa hay thích hợp cho mấy người vào ở. Phòng không có cửa sổ, cho nên không có cách nào nhìn được bóng đêm bên ngoài.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện tại là đúng 7 giờ tối.

Trong phòng có TV, Mạnh Kiều vắt chéo chân bắt đầu mở TV ra coi như ở khách sạn trong kỳ nghỉ phép bình thường.

Phim truyền hình chiếu phim xã hội đen tù tội của thế kỷ trước và sát nhân ăn thịt người, khiến không khí trong phòng càng thêm quái đản. Nghiêm Mục cầm báo ngồi xuống cạnh Mạnh Kiều, một bàn tay thỉnh thoảng vuốt chân của cô.

Rất có cảm giác của đôi vợ chồng già.

“Anh biết vấn đề ở đâu rồi.” Nghiêm Mục nói.

“Hả? Vấn đề gì?”

“Hạ Tinh Thần đi vào nhà vệ sinh nam, mà em đi vào nhà vệ sinh nữ.” Nghiêm Mục trịnh trọng nói chỗ kỳ lạ.

Gương mặt Mạnh Kiều hơi run rẩy.

Chẳng lẽ cô nên đi vào nhà vệ sinh nam à?

Cô lại không phải biến thái thích chụp lén.

“Có gì nói luôn đi, em không hiểu anh đang nói gì.” Mạnh Kiều nói.

Nghiêm Mục nhìn về phía San San.

San San chợt hiểu ra: “Anh rể nói là nam nữ ngược nhau à?”

Mạnh Kiều: “Hừ, thì phải nói rõ ra. Em hiểu rồi. Nói như vậy vụ cưỡng gian, giết hại sẽ xảy ra ở nhà vệ sinh nam, bởi vì hung thủ mang giới tính nam đi vào nhà vệ sinh nam thì càng tiện. Mà Hạ Tinh Thần gặp được bé gái váy đỏ cũng nên ở cửa nhà vệ sinh nữ, bởi vì hung thủ giết chết cô bé mang giới tính nữ. Em nói mà, sao ban đầu cứ thấy kỳ cục thế nào ấy, có vẻ chuyện xảy ra ở đây đều không hợp logic.”

“Chính xác mà nói, có lẽ là bị bóp méo.” Nghiêm Mục nói.

Cô cầm điều khiển từ xa chọn kênh, Mạnh Kiều nghĩ tới điểm mà mình vẫn luôn thấy kỳ lạ: “Em biết rồi! Em đã bảo sao lúc ấy nhìn thấy cảnh trong gương kia rất quen, vụ này cũng rất giống một truyền thuyết đô thị Hồng Kông mà em được nghe! Nhiệm vụ này quả thực là lẩu thập cẩm, cái gì cũng có!”

Mười truyền thuyết kinh dị Hồng Kông, ngoài sự kiện tiền âm phủ của tiệm Cha Chaan Teng ra, còn có vụ án kinh dị công viên Victoria.

Năm đó, có thiếu nữ trẻ bị một người đàn ông trung niên theo dõi khi đi dạo ở công viên, sau đó bị mạnh mẽ kéo vào nhà vệ sinh nam trong công viên tiến hành cưỡng hiếp rồi giết hại. Bởi vì có video giám sát, cho nên gã ta nhanh chóng bị cảnh sát bắt. Không ngờ nghi phạm từ chối nhận tội khi đối mặt với chứng cứ. Sau đó cảnh sát đưa nghi phạm đến nhà vệ sinh xảy ra án mạng, đột nhiên gió lạnh thổi qua, trên gương nhà vệ sinh xuất hiện cảnh gã ta giết hại cô gái một cách tàn nhẫn!

Gương phản chiếu hoàn chỉnh toàn bộ quá trình, cuối cùng phạm nhân cũng thú nhận hết. Sau này nhà vệ sinh được xây lại, cũng một lần nữa đổi cái gương khác, nhưng vẫn sẽ có du khách có thể nhìn thấy quá trình phạm tội của gã ta. Cuối cùng, nhà vệ sinh công cộng này bị dỡ bỏ.

Mạnh Kiều nói: “Tuy rằng địa điểm xảy ra sự kiện nhà vệ sinh nam ở công viên Victoria không phải chỗ chúng ta, nhưng em cảm thấy chuyện này khá giống với những việc chúng ta gặp phải.”

Song, cô là người yêu thích truyền thuyết kinh dị lâu năm, cũng không thể liên hệ nổi việc này với nhiệm vụ.

“Anh nói chạy trốn á, chạy đi đâu? Còn nữa, rốt cuộc chàng trai đeo kính chết thế nào? Chúng ta đều gặp được quỷ, nhưng đám quỷ đó dường như không có uy hiếp gì mà?” Mạnh Kiều ăn đậu phộng rang lấy từ bàn tiếp tân vào, còn tiện tay đút cho San San hai viên.

Thật sự là xã hội chủ nghĩa tư bản, quỷ cũng chia ra làm mấy kiểu.

Có quỷ có thể giết người, có quỷ chỉ có thể hù dọa.

Màn hình TV khá nhiễu, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình ảnh. Mạnh Kiều chán muốn chết nhìn chằm chằm màn hình TV, quảng cáo tiếng Quảng Đông khiến cô hơi khó nghe, dường như đang nói phải xếp hàng lên xe, làm người lịch sự.

San San chưa từng thấy TV kiểu cổ và chương trình ti vi như này, cô bé ngồi yên một lát rồi chợt hỏi: “Chị, sao em cảm thấy quảng cáo này lạ thế?”

“Lại làm sao vậy?” Mạnh Kiều cảm thấy hôm nay mình đã gặp đủ nhiều chuyện ma quỷ rồi.

“Cái đó... chị, em từng đọc quyển “Sổ tay cầu sinh ở chuyện lạ đô thị” của chị, có phải bên trong có nói đến quảng cáo phim của Hồng Kông không...” San San thấp thỏm nói. Cô bé không dám để Mạnh Kiều biết, bởi vì việc này với chị của cô bé giống như sự xấu hổ khi bạn làm một bài văn hay được đưa cho cả họ xem, để cô bảy bác tám sôi nổi bình luận khen ngợi vậy.

Vừa nghe lời này, quả nhiên Mạnh Kiều run lên.

“Chị, bút danh với WeChat của chị giống nhau. Em chỉ tìm kiếm thôi...” San San nói với giọng hối lỗi, sợ chị trách mình: “Nhưng em không nói với mẹ em đâu! Em toàn nói chị viết tác phẩm văn học nghiêm túc! Không phải tiểu thuyết mạng, không có những tình tiết bạo lực và H ạ!”

Mạnh Kiều cảm thấy ngón chân mình đang bấm xuống đất, tay vô thức nắm chặt quần áo Nghiêm Mục.

Thật sự… quá khó rồi...

Ở trong tiểu thuyết, cô viết rất nhiều tình tiết xấu hổ đón ý người đọc. Mỗi lần viết đến đó, ruột gan cô đều sẽ cồn cào, nhưng người đọc thích nên cô cũng thỏa mãn bọn họ. Chẳng qua khi biết người nhà của mình cũng đọc, Mạnh Kiều rất muốn lập tức ngất xỉu, kết thúc cảnh xấu hổ chết mất này.

“Chị, truyện của chị hot lắm đó, mấy trang web lậu đều có hết.” San San có vẻ rất kiêu ngạo: “Hơn nữa em đọc trong giờ học bị bạn ngồi cùng bàn phát hiện, vì thế cả lớp đều đọc luôn.”

Mạnh Kiều dùng áo che đầu lại.

Đời này... cô sẽ không bao giờ đi họp phụ huynh cho San San!

“Quảng cáo mà em vừa nói là gì?” Nghiêm Mục kết thúc đề tài xấu hổ này, anh vỗ lưng Mạnh Kiều hỏi.

San San nhìn màn hình TV: “Trong truyện của chị em có nhắc tới một truyền thuyết đô thị, nói lúc ấy Hồng Kông quay quảng cáo công ích, mời bảy bạn nhỏ tới quay. Trong đó có một phần quay các bạn nhỏ bám vai người phía trước đi nối nhau như xe lửa, cả đám đi lên xe buýt. Lúc ấy mời bảy người, nhưng lúc chiếu lên lại là tám người. Đứng cuối cùng là một cô bé mặc váy đỏ!”

San San chỉ vào màn hình: “Anh chị nhìn xem, có phải xuất hiện một cô bé mặc váy đỏ không?”

Mạnh Kiều kéo áo ra nhìn, đúng là trên TV đứng cuối cùng phía sau đứa bé là một cô nhóc kỳ lạ.

“Bé gái à, chị còn tưởng là bé trai chứ!” Mạnh Kiều nói: “Hôm nay chúng ta đã nhìn thấy nhiều chuyện ma chân thật vậy rồi, thế mà em còn sợ?”

“Không phải đâu chị!” Tuy San San sợ hãi, nhưng vẫn phải giành lại chiến thắng bằng lời nói: “Không phải em đang bày tỏ rằng mình nghiêm túc đọc truyện của chị à?”

Sự xấu hổ còn đáng sợ hơn cả quỷ...

Mạnh Kiều nhìn TV, lại nhìn San San: “Sai rồi.”

“Hả?”

Nghiêm Mục nói: “Vị trí lái của xe buýt này bị ngược. Theo lý thuyết Hồng Kông đi đường bên phải, nhưng giao thông công cộng ở đây lại ở bên trái. Đảo lộn, hơn nữa kiểu đảo lộn này không phải vô nghĩa, có lẽ liên quan đến cái chết của chàng trai đeo kính.”

Mạnh Kiều sắp xếp lại tất cả những gì đã thấy hôm nay, phát hiện đúng như lời Nghiêm Mục. Tuy rằng cô biết về logic của tất cả những chuyện này, nhưng luôn có sự khác biệt nhỏ đến không đáng kể trong từng sự kiện.

Hạ Tinh Thần tắt TV đi, lại quay màn hình TV vào vách tường, bịt kín mít.

“Làm gì thế?” Mạnh Kiều hỏi.

“Sợ Sadako.” Hạ Tinh Thần trả lời.

“Ồ, bên các cậu cũng có Sadako?” Mạnh Kiều như phát hiện ra vùng đất mới.

Hạ Tinh Thần kiên nhẫn giải thích: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là thế giới song song. Tuy rằng rất nhiều chi tiết không giống nhau, nhưng hướng phát triển tổng thể vẫn tương đồng. Hơn nữa tôi còn từng xem Sadako rồi đó, bò từ TV ra, đúng không?”

Xem ra phim ma kinh điển ở thế giới nào cũng có rất nhiều người xem...

San San nói: “Nhưng anh Tinh Thần, đó... là Nhật Bản... Không phải Hồng Kông...”

Mạnh Kiều vui vẻ.

Quỷ cũng phải tuân thủ pháp luật cơ bản của Hồng Kông.

Sadako từ Nhật Bản đến, không phải vượt biên à?

Nhưng mọi người vẫn bịt kín TV, Sadako chắc chắn không ra được.