Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 159: Năm mới



Sáng sớm hôm sau.

Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Tiểu Kiều rời khỏi biệt thự gỗ. Bạch Thần lưu luyến nhìn hội trưởng, cậu ấy thức trắng cả đêm, cố gắng chấp nhận sự thật hội trưởng đã cận kề cái chết.

Thậm chí trong đầu còn hiện lên câu chuyện cổ tích mà cậu ấy đã nghe khi bé, con người sẽ không chết, mà sẽ hóa thành sao trên trời.

Lừa con nít à!

Hội trưởng tiễn mọi người đến cửa, gió thổi bay mái tóc dài của anh ta.

Anh ta nhẹ nhàng vẫy tay: “Tạm biệt, tôi tin lần sau gặp lại, chúng ta đều sẽ tốt hơn.”

Bạch Thần ngăn nước mắt chảy xuống: “Ừm, sẽ tốt hơn.”

Bọn họ rời khỏi núi rừng, tìm một nơi hoang dã, đốt tinh thạch.

“Các người lấy đâu ra nhiều vậy?” Bạch Thần hỏi.

“Ở chỗ chúng tôi không có ai đuổi bắt, cũng không có ai tìm tinh thể khắp nơi như Giáo Hội.” Mạnh Kiều cười cười.

Trong ánh lửa rực cháy, giữa không trung xuất hiện một vết nứt trong suốt. Vết nứt ngày càng lớn, một thế giới khác xuất hiện bên trong vết nứt, so với lần đầu tiên đốt tinh thể thì lần này vô cùng suôn sẻ. Mạnh Kiều bước qua vết nứt, bọn họ trở về thế giới của mình.

Về mặt thời tiết, hai thế giới không có gì khác biệt.

“Chờ đã…”

Khi vết nứt sắp khép lại, Nghiêm Mục quay trở lại thế giới song song, lái chiếc xe SUV mà bọn họ lái tới chạy vọt qua vết nứt, cán văng một mảng băng trên đường nhựa.

“Này này này! Vậy cũng được sao!” Mạnh Kiều nhíu mày: “Anh làm dơ em này!”

Nghiêm Mục cười cười: “Lên xe!”

Bạch Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, đây là lần đầu tiên cậu ấy đặt chân tới thế giới xa lạ này.

“Chỗ này à?” Cậu ấy hỏi.

“Ừ, không có gì khác cả.” Mạnh Kiều lau tuyết dính trên ủng: “Nói chung, hai thế giới không khác gì cả, cái các cậu có chúng tôi cũng có.”

“Mạng Internet thì sao?” Bạch Thần hỏi.

“Cũng có…” Mạnh Kiều đáp.

Nghiêm Mục lái xe đi về phía trang trại rượu, Mạnh Kiều cười nhìn Bạch Thần: “Thế nào? Có phải có cảm giác mình giống khỉ mới vào thành không? Lần này chị cậu sẽ dẫn cậu đến trang trại rượu, đây chính là một bảo địa phong thủy…”

Cô đang nói thì chợt nhớ đến gì đó, đổi chủ đề: “À, đúng rồi! Ở đây chúng tôi không có rau thịt tươi. Cậu cũng biết không ai quản lý, mọi người lại bận trốn chạy, chắc chắn không ai ở lại tiếp tục sản xuất nông nghiệp, may là phía sau trang trại rượu có một khoảnh đất lớn để trồng rau, nếu không mọi người đều phải hít không khí mà sống rồi. Các cậu ở bên kia được ăn ngon uống ngon, nhưng ở đây cậu chỉ có thể ăn uống kham khổ như chúng tôi thôi.”

Bạch Thần vốn còn tưởng Mạnh Kiều nói đùa, mãi đến khi thấy Nghiêm Mục gật đầu, cậu ấy mới biết đó là sự thật.

Bạch Thần hỏi: “Nếu các người muốn ăn món xào, lẩu hay đồ nướng thì thế nào?”

Mạnh Kiều rất thản nhiên: “Lần tôi ăn đồ nướng gần đây nhất là ăn ở thế giới các cậu, ăn ngon lắm! Hy vọng tiệm kia vẫn còn. Lần ăn điểm tâm kiểu cảng biển gần đây nhất là trong nhiệm vụ, ăn cá đù chiên trong nhiệm vụ đó.” Cô đổi tư thế nhìn Nghiêm Mục: “À, không phải nói chứ cá đù chiên của thôn Vạn Hà ngon thật, ngoài giòn trong mềm!”

Trong lòng Bạch Thần: Sao lại có người phải vào nhiệm vụ chỉ để ăn thế chứ?

Nhìn Mạnh Kiều không giống cao thủ gì cả.

“Sao, không tin à? Cơm Nghiêm Mục làm cho tôi trong nhiệm vụ trước cũng không tệ đâu nha.” Mạnh Kiều kiêu ngạo như con công nhỏ.

Bạch Thần nói: “Tôi thật sự không hiểu sao lại có người thích ăn đồ ăn trong phó bản nữa.”

“Sao lại không, ăn ngon mà!”

“Lần trước tôi tham gia một nhiệm vụ, đồ ăn làm từ thịt người, những ai ăn vào đều bị lệ quỷ moi ruột mà chết. Các người cũng gan đó.” Bạch Thần sờ sờ cơ bụng tám múi của mình, phó bản lần trước làm cậu ấy buồn nôn không thôi, sau khi ra khỏi đó, cậu ấy không ăn thịt gần nửa tháng trời.

“Ồ…” Mạnh Kiều đảo mắt: “Vậy lần sau để Nghiêm Mục nấu cơm vậy.”

“Tôi cảm thấy chị dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ nhỉ.” Bạch Thần nghi ngờ nhìn Mạnh Kiều: “Chị không bị thương à?”

“Tôi từng chết rồi.”

“Hả?”

“Một chưởng xuyên tim.” Mạnh Kiều chỉ ngực mình: “Đau lắm đấy, đề nghị không nên thử.”

“Nghe giọng điệu của chị, tôi có cảm giác chị ở trong phó bản như cá gặp nước.” Trong lời trêu chọc của Bạch Thần mang theo chút ghen tị, lời cậu ấy nói nửa thật nửa giả, có chút không tin.

“Nhìn màn hình lớn đi. Kẻ hèn này, top 10!” Mạnh Kiều đắc ý nhìn Bạch Thần.

“Cút.”

Bạch Thần cũng nằm trong danh sách mười người đứng đầu. Thực ra cậu ấy chưa bao giờ đối đầu trực diện với Mạnh Kiều, lúc này nhìn thấy thứ hạng của Mạnh Kiều, cậu ấy mới nhìn thẳng vào cô gái trước mặt. Cậu ấy nhớ lại buổi tối trốn khỏi chỗ lánh nạn mấy ngày trước, các thành viên khác đều miêu tả Mạnh Kiều mệt mỏi phong trần chạy tới, vung tay một cái là hạ gục cả đám.

Bạch Thần vốn tưởng đó chỉ là bịa đặt, nhưng thực lực cô gái trước mặt quả thực không thể khinh thường.

Trở lại trang trại rượu, Hạ Tinh Thần và San San đã đứng đợi ở cổng. Hạ Tinh Thần chẳng khác gì học sinh cấp ba mới biết yêu, chạy từ cổng tới ôm lấy Tiểu Kiều. Tiểu Kiều thoáng sửng sốt, sau đó vỗ vỗ lưng thiếu niên, cười khẽ nói: “Đừng đụng em, cứ như cún ấy.”

“Em có sao không? Có gặp nguy hiểm gì không?” Hạ Tinh Thần quan sát người Tiểu Kiều một lượt xem có vết thương nào không.

Mạnh Kiều khoanh tay đứng một bên: “Chậc chậc chậc, đúng là yêu vào là khác hẳn. Ngày trước nhìn thẳng mặt con gái đã đỏ tai đỏ mặt, cậu nhìn cậu lúc này xem.”

San San kéo tay chị mình, bổ sung: “Vẫn đỏ lắm chị.”

Các thành viên của Hội Khoa Học sống với các thành viên ở chỗ lánh nạn trước kia, khiến cả trang trại rượu sôi nổi trở lại. Nhưng mà sống ở đây cũng không có nghĩa là có thể tránh được Giáo Hội đuổi bắt. Lúc Mạnh Kiều và Nghiêm Mục ra ngoài đã gặp mười mấy Giáo Sứ đến đây bắt người. Bọn chúng dùng công cụ đặc thù để mổ xẻ nội tạng người ta.

Tay của bọn chúng đã vươn tới thế giới này từ lâu.

Lúc đầu, Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Hạ Tinh Thần đã gặp những thi thể như thế trước Bạch Giác Quán. Mạnh Kiều chưa từng ra tay, Nghiêm Mục giải quyết gọn ghẽ Giáo Sứ giết người. Những ngày sau đó, ngày càng nhiều Giáo Sứ ra vào thế giới của hai người, kèm theo đó là người bị chứng nứt da cũng nhiều lên thấy rõ, tần suất động đất cũng tăng dần.

Mạnh Kiều hỏi: “Anh nghĩ bao giờ nhiệm vụ mới kết thúc?”

Lúc này câu trả lời của Nghiêm Mục đã vô cùng chắc chắn: “Khi số lượng người ở hai thế giới cộng lại đến một con số hợp lý, một con số có thể xếp vào cùng một thế giới.”

"Nếu tổng số người đạt yêu cầu, nhưng những người còn lại về cơ bản đều là những người giống nhau thì sao?" Mạnh Kiều cảm thấy lời nói của mình thật khó hiểu. Điều cô thực sự muốn nói là nếu ở thế giới này có một người có thực lực mạnh mẽ, vậy thì người ở thế giới kia cũng sẽ có thực lực không tệ. Rất có thể người đó còn sống sót giữa nhiều người, cũng không nằm trong 20% người cuối cùng trong danh sách loại bỏ.

Nếu vậy cuối cùng, những người này sẽ xử lý thế nào, hay là cùng sống trong thế giới mới?

Hay là chọn một trong hai?

Chỉ có người được chọn.

“Cũng có thể, chắc chắn sẽ có quy tắc tiêu chuẩn cho đấu loại và sàng lọc để đảm bảo công bằng.” Nghiêm Mục nói.

Rõ ràng bọn họ đã tìm ra được quy luật phía sau, nhưng lại không thể làm gì được phó bản. Sau khi quay về trang trại rượu, Nghiêm Mục vẫn nghiên cứu sách cổ và hồ sơ khảo cổ, còn Mạnh Kiều thì lật xem “Sách tham khảo viết kịch bản Hollywood”. Cô hy vọng có thể tìm được ít linh cảm sống từ những bộ phim chủ nghĩa anh hùng cá nhân, ví dụ như nhân vật nhỏ cứu vớt thế giới bằng cách nào.

“Em không phải nhân vật nhỏ.” Nghiêm Mục nói.

"Sao lại nói như vậy?" Mạnh Kiều hỏi.

San San ngồi trên giường lắc lư hai chân: “Bởi vì, thứ hạng của chị rất cao. Trong anime, người như chị sẽ gọi là đứa con được chọn đó! Chắc chắn sẽ gánh vác sứ mệnh lớn lao. Nhân vật chính đều cho rằng mình là thỏ trắng, nhưng trong lúc lơ đãng lại cứu được thế giới.”

“Cứu vớt thế giới quá nặng rồi, phải giao cho Bạch Mộ Nhiễm làm thôi.” Mạnh Kiều nằm ngã ngửa trên giường.

San San giơ micro giấy lên hỏi: “Vậy xin hỏi anh hùng của chúng ta, chị định sẽ làm gì tiếp theo?”

Mạnh Kiều giơ tay lên vẫy vẫy: “Hệ thống, xin hỏi hệ thống có nghe thấy không?”

Không ai trả lời.

Mạnh Kiều: “Ừ, trò chuyện với sinh vật cao cấp hơn đã thất bại, chúng ta có thể thử cách khác. Thầy Nghiêm, anh có cách gì khác không?”

“Đang suy nghĩ.” Nghiêm Mục nói.

Những ngày ở trang trại rượu có thể nói là mỗi người một việc. Bạch Trình Hi cà lơ phất phơ không thấy bóng dáng, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục tập trung nghiên cứu cách làm sao để thoát khỏi nhiệm vụ, kết thúc tất cả, mặc dù chuyện này nghe rất huyền học, nhưng mà Bạch Thần cũng đã nói chuyện với các thành viên, bàn cách tìm được Tương Liễu, tiêu diệt Giáo Hội.

Một ngày nọ, Mạnh Kiều bỗng bật dậy: “Có phải xuân sang rồi không? Khi nào là tết đấy?”

Năm nay San San không có khái niệm ăn Tết: “Dù sao cũng không phải hôm nay.”

“Là hôm nay đó.” Hạ Tinh Thần đang xem hoàng lịch trong góc phòng, lắc lắc cuốn lịch trong tay nói: “Hôm nay là đêm giao thừa.”

“Năm mới… Ba mươi…”

Mạnh Kiều bật dậy như một con thỏ.

"Đêm giao thừa! Vậy sao chúng ta còn ngồi đây? Chúng ta phải ăn Tết! Phải ăn Tết!" Mạnh Kiều như một đứa bé chưa lớn: “Ngày tháng phải có ý nghĩa thì mới có hy vọng sống, cuộc sống khô khan nhàm chán chỉ có thể mang lại ký ức buồn tẻ thôi, về già sẽ hối hận đó.”

Cô đi vòng quanh phòng: “Chúng ta cần làm sủi cảo, đốt pháo, tốt nhất là có món gì đó ngon như thịt kho tàu, sườn heo kho các kiểu! Nếu có một nồi lẩu nữa thì càng tuyệt!”

“Chị, không có gì cả! Trong mơ mới có!” San San cắt đứt mộng tưởng của Mạnh Kiều.

Nghiêm Mục đóng sách lại: “Em đi thu xếp đi, anh đi tìm cho em.”

Đây là năm đầu tiên anh và Mạnh Kiều ở bên nhau.

Sao có thể để ước nguyện nhỏ bé của cô bị tan vỡ được?

Anh nhìn đôi mắt vốn còn không cam lòng của Mạnh Kiều thoáng sáng ngời như ánh sao.

Nghiêm Mục hỏi: “Em còn muốn gì nữa? Bây giờ em nói đi, chỉ cần làm được anh sẽ làm cho em.”

“Còn muốn anh nữa.” Mạnh Kiều cười cười.

Nghiêm Mục vuốt tóc cô nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói chuyện này, anh đi chuẩn bị, em ở đây chờ anh.”

Mạnh Kiều búng ngón tay: "Được! Em đi nói với mọi người!"

Nghiêm Mục đứng dậy, cầm chìa khóa xe rời đi.

Anh bắt được Bạch Trình Hi đang hùng hùng hổ hổ đi làm cu li, mà Bạch Thần nghe tin cũng xung phong nhận việc dẫn đường. Ba người lái xe đến thế giới song song, dù sao ở đó tài nguyên gì cũng có. Trong những ngày đặc biệt khốn khổ, những hồi ức đầy hy vọng chính là động lực để con người tiếp tục sống.