Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 168: Thiêu hủy búp bê



Cốc Thu và Hạ Linh chuẩn bị đi theo, những người đó cũng chú ý tới bọn họ nhưng không ngăn cản. Trong mắt bọn họ, siêu độ cho thai nhi là một nghi lễ cầu phúc.

Thi thể thai nhi được đặt trên bệ đá trắng, ngọn đuốc trong tay Azan đốt cháy tấm vải sặc sỡ. Một cơn gió biển thổi qua, tiếng chuông đồng leng keng vang lên, Emma ôm con búp bê nhỏ mà cô ấy đã khâu hai mũi trong tay, lẩm bẩm điều gì đó. Lửa bùng cháy trên bệ đá, nhưng Hạ Linh lại ngửi thấy mùi hương liệu nồng nặc khiến cậu ấy khó thở.

Ai lại huân hương trong lúc hỏa táng chứ?

Hạ Linh nghi ngờ nhìn nghi lễ.

Hoa tươi bị đốt trụi, thi thể hóa thành bụi tro, nhưng trông tất cả lại yên bình và tốt đẹp.

Sau khi nghi lễ kết thúc, chồng Emma đỡ cô ấy dậy, hai người chầm chậm đi vào nhà thờ, tìm một vị trí để búp bê vải lên. Emma sau khi sinh con rất yếu ớt, nước mắt lưng tròng. Thực ra theo hiểu hiết của Hạ Linh, sau khi sinh không nên xuống giường và xuất hiện ở nơi này. Trông Emma cứ như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, khoảnh khắc đặt búp bê ở trên giá sách, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Hạ Linh nói: "Lúc đầu em còn tưởng những con búp bê này chứa thi thể, nhưng có vẻ thi thể đã được hỏa táng, vậy trong con búp bê đó là gì?"

"Có thể không có gì, nhưng đây là phó bản nên anh đoán bên trong chắc là nhốt quỷ hồn hay gì đó." Cốc Thu nói, anh ấy tiện tay cầm một con búp bê vải lên, cảm giác lạnh lẽo lan truyền trên đầu ngón tay. Anh ấy không có năng lực của Mạnh Kiều, có điều dùng não suy đoán cũng đúng được tám chín phần.

"Quỷ hồn trẻ con bị giam trong búp bê, nghe đáng thương thật. Em nói thật, nếu bọn chúng không làm hại ai thì rất đáng thương đó, dù sao chúng cũng vô tội mà." Hạ Linh nhận lấy nó từ tay Cốc Thu, rồi để đàng hoàng lại trên giá, cậu ấy nói xong thì hơi khựng lại.

"Sao vậy?" Cốc Thu hỏi.

“Hình như có ai đó đang chụp em.” Hạ Linh định nói nhưng xung quanh lại không có gì.

"Bỏ đi, chúng ta đi tìm Mạnh Kiều đi. Chúng ta không ở cạnh nhau, cũng không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì."

"Ừ, được." Cốc Thu gật đầu.

Nhà thờ cách chỗ ở của Mạnh Kiều không xa, hai người đi dọc theo bãi biển đến căn hộ. Hạ Linh đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng đáng sợ trong phó bản, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy cảnh yên bình như vậy. Cậu ấy duỗi người, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau, có lẽ là buổi trưa đã ăn quá nhiều hàu. "Chồng ơi… Chờ em chút…”

Cốc Thu đi cùng cậu ấy vào nhà vệ sinh.

Từ phó bản việc hiếu - hỷ, Cốc Thu không rời Hạ Linh nửa bước. Nhà vệ sinh công cộng ở đây rất rộng, đá cẩm thạch màu nâu trông rất quý phái và trang nhã, trong nhà vệ sinh nam còn có mấy tấm gương lớn để chải chuốt chỉnh trang lại, bên trong còn có mấy phòng tắm vòi sen, chắc là để tiện cho khách đến bãi biển chơi rửa sạch cát trên người.

Lúc Hạ Linh bước vào nhà vệ sinh, cậu ấy đột nhiên dừng lại. Vừa rồi cậu ấy mơ hồ nhìn thấy có ai đó trong nhà vệ sinh, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy ai cả.

“Em thấy gì à?” Cốc Thu xoa xoa vai Hạ Linh.

"Hình như em nhìn thấy... có người..." Hạ Linh không chắc lắm, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cậu ấy xoay người xoa xoa mặt Cốc Thu.

Cốc Thu bật cười nói: "Sao thế?"

"Dọa chết em rồi, em còn tưởng là ảo giác, em chứng minh một chút anh vẫn là chồng em." Đôi mắt của Hạ Linh sáng lên.

"Là anh, em cần cách chứng minh khác không?" Cốc Thu hỏi.

"Bây giờ thì không cần." Hạ Linh nghễnh cổ cười nói: "Nhưng vừa rồi em nhìn thấy một bóng người. Chồng, để đề phòng, hay là chúng ta đổi nhà vệ sinh khác đi. Em nhớ trong phòng ăn kia có nhà vệ sinh, không sao đâu.”

Hai người lại đi đến nhà hàng, nhà vệ sinh ở đây rất nhỏ, nhìn một cái là có thể thấy hết toàn bộ không gian, Hạ Linh và Cốc Thu kiểm tra nhà vệ sinh, phát hiện không có gì kỳ lạ, Hạ Linh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi mở cửa ra.

Đang ngồi trên bồn cầu, cậu ấy đột nhiên cảm thấy bớt khó chịu hơn, cảm giác cồn cào trong bụng cũng biến mất. Ngay lúc Hạ Linh kéo quần định rời đi thì bỗng choáng váng, đầu óc bắt đầu ong ong. Cậu ấy vốn định gọi Cốc Thu, nhưng lại cảm nhận được hình ảnh trước mắt càng ngày càng mờ ảo, ngay cả khung cửa cũng bắt đầu xoay tròn, lúc này màu sắc trước mắt cậu ấy dần dần biến mất, chỉ còn lại hai màu trắng đen.

Mình sẽ không bị mù đấy chứ?

Có phải mình đứng dậy quá nhanh, nên bị nhồi máu não như người cao tuổi không?

Hạ Linh nhắm chặt mắt, cố gắng mở mắt ra, lúc này cậu ấy phát hiện cửa đã mở, Cốc Thu không đứng ở bên ngoài, thay vào đó là một đứa bé nằm trên mặt đất.

Nếu là bình thường, Hạ Linh chắc chắn sẽ hét lên, nhưng trên khuôn mặt đứa bé này lại không mỉm cười quái dị, đôi mắt trong veo ngấn nước mơ màng nhìn Hạ Linh, rồi gọi: "Mẹ..."

Mẹ.

Hạ Linh càng run rẩy hơn, lập tức xác nhận lại giới tính của mình trước.

Ừ, vẫn là nam.

Sau đó cậu ấy cố gắng hết sức nhìn chằm chằm vào đứa bé bằng hai màu đen trắng, đứa bé không định bò thêm nữa mà chỉ ngơ ngác nhìn Hạ Linh, đôi mắt như đang buồn bã cầu xin: "Mẹ... muốn đi... muốn đi..."

Cậu ấy biết đứa bé lớn cỡ này còn chưa biết nói, nhưng âm thanh thê thảm lại vang lên trong đầu cậu ấy.

Muốn đi?

Đi đâu?

Muốn rời khỏi đây sao?

Bé con vẫn bất động nhìn cậu ấy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nó, khóe miệng khẽ run lên, cứ như tủi thân lắm. Hạ Linh là người mềm lòng, không thể nhìn thấy đứa bé đáng thương như vậy. Nhưng cậu ấy biết rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt, đó không phải là sinh vật sống, mà là quỷ.

“Mẹ…”

“Mẹ…”

Mọi thứ trước mắt lại bắt đầu trở nên méo mó, Hạ Linh cảm thấy choáng váng, đột nhiên cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều cảnh tượng đan xen.

Bình đựng tro cốt của em bé.

Máu và tóc chìm trong mỡ từ xác chết.

Hạ Linh cảm thấy một cơn đau đớn chậm rãi từ ngón tay truyền đến tim, mũi cậu ấy tràn ngập mùi hương liệu nồng nặc vừa rồi. Cậu ấy cứ như một đứa bé chưa chào đời, dây rốn quấn quanh cổ khiến cậu ấy cảm thấy nghẹt thở. Lúc này cậu ấy rất đồng cảm với đứa bé, khát vọng được sống, được nhìn thấy ánh mặt trời đã tan thành tro trong cơn đau đớn.

Đau quá.

Sao lại đau thế này?

Hai hàng nước mắt bỗng dưng chảy dài trên má Hạ Linh.

Sao mình lại khóc chứ?

Nhịp tim và tiếng khóc của đứa bé vang vọng bên tai cậu ấy.

Trong tiềm thức của Hạ Linh xuất hiện một giọng nói, đốt búp bê đi, đừng để bị bác sĩ phát hiện, thiêu hủy hết chúng đi, chúng ta sẽ được tự do, tất cả đều sẽ được tự do, chúng ta có thể trở về trong lòng mẹ.

A, thật khó chịu.

Thật muốn trở về vòng tay của mẹ.

Hạ Linh lại cúi đầu, đứa bé đã biến mất, mà cậu ấy đang cầm một con búp bê màu vàng, con búp bê mặc váy lụa, có thể nhìn ra được lúc may cái này mẹ của đứa bé rất thương nó.

Trong con ngươi của Hạ Linh chỉ có bóng dáng của búp bê, lớp bóng này đến lớp bóng khác chồng lên.

Thiêu hủy nó.

Thiêu hủy nó đi!

Con có thể ra ngoài, con có thể rời khỏi đây, con có thể không bị bất kỳ kẻ nào chi phối nữa!

Thiêu hủy nó đi.

Hạ Linh lấy bật lửa cầm trong tay, cái bật lửa đó là của Cốc Thu, cậu ấy đã tịch thu nó để người kia không thể hút thuốc mọi lúc mọi nơi.

Phạch.

Một ngọn lửa nhỏ bùng lên.

Tóc của con búp bê bị bắt lửa bắt đầu nhanh chóng cháy rụi, kèm theo khói đen, lớp vải cũng bốc mùi.

Cảm ơn.

Cảm ơn.

Hạ Linh lập tức như được khai sáng.

Mọi thứ đều trở nên thoải mái hơn, lớp sương mù dày đặc trong đầu cũng tan biến, hình ảnh trước mặt đã trở về màu sắc cũ.

Cậu ấy ngơ ngác nhìn con búp bê trong tay, không thể nhớ nó đến từ đâu.

"Hạ Linh!"

Hạ Linh vào chưa đầy một phút nhưng Cốc Thu đã ngửi thấy mùi vải cháy từ nhà vệ sinh. Lúc đó anh ấy đang tựa người vào bồn rửa, cảm thấy có gì đó không ổn bèn vội mở cửa buồng vệ sinh của Hạ Linh. Lúc này Hạ Linh vẫn đang ngơ ngác, ngồi trên bồn cầu, ánh mắt mất hồn, trong tay là một con búp bê cháy dở.

Cốc Thu nhanh chóng ném con búp bê ra xa tránh cho Hạ Linh bị bỏng, nhưng cùng lúc đó, con búp bê vừa thoát khỏi tay người bắt đầu cháy dữ dội hơn, mãi đến khi biến thành đống bột đen kịt. Trong đống bột còn có một viên đá nhỏ màu đen, trên cục đá còn có phù chú mà hai người xem không hiểu được.

"Chồng..." Hạ Linh khó hiểu nhìn Cốc Thu: "Sao anh lại ở đây?"

“Em có bị bỏng không?” Cốc Thu nắm lấy tay Hạ Linh, lo lắng kiểm tra.

Lần sau đi vệ sinh không cần đóng cửa nữa.

Hình tượng nhân vật của Hạ Linh ở đây là bị trầm cảm nhẹ, trạng thái tinh thần không tốt nên dễ bị quỷ nhắm đến? Cốc Thu nhớ những người nhìn thấy quỷ hầu hết đều là những người ở khu chăm sóc của khu B.

"Em..." Hạ Linh cố nhớ lại chuyện vừa xảy ra: "Hình như em nhìn thấy một đứa bé... Sau đó em nhìn thấy trong phòng có người giống như pháp sư... giống như đang muốn giam đứa bé lại, nhốt trong búp bê. Lúc đó em sắp nghẹt thở, ánh mắt cũng mơ hồ như bị mù… Em đốt con búp bê, sau đó thì khá hơn…”

Búp bê.

Đợi đã, sao trong tay mình lại có búp bê?

Nó ở đâu ra?

Trong nhà thờ sao?

"Chồng... có phải em đã làm gì sai không? Em sẽ chết sao?" Hạ Linh đột nhiên hoảng sợ, lúc đó cậu ấy bị người nào đó khống chế, nhưng nếu quỷ đã có năng lực khống chế người, sao lại không giết Hạ Linh ngay?

"Không sao, không sao. Chúng ta đi tìm Mạnh Kiều." Cốc Thu ôm Hạ Linh, dịu dàng hôn lên khóe mắt đỏ hoe của cậu ấy: "Sẽ không có chuyện gì đâu. Vừa rồi em làm rất tốt."

Anh ấy và Nghiêm Mục đều chưa từng gặp quỷ, có lẽ là vì thiết lập nhân vật của bọn họ là người nhà. Còn Hạ Linh và Mạnh Kiều, một người đang chuẩn bị mang thai, người còn lại thì bị trầm cảm, thiết lập này sẽ dễ thấy những thứ bẩn thỉu hơn.

Cốc Thu cảm thấy có chút áy náy, rõ ràng vừa rồi anh ấy cách Hạ Linh rất gần.

Xem ra sau này cần phải buộc một sợi dây lên cổ tay hai người rồi.

Hạ Linh ôm Cốc Thu, vẻ mặt đáng thương: "Chồng, thật lòng mà nói, vừa rồi em không sợ hãi như vậy. Đứa bé đó không muốn lấy mạng của em. Nó có vẻ rất đáng thương, đang cầu xin em giúp nó chuyện này. Hình như bọn nó bị vật gì đó giam cầm.”

"Ừ, em rất dũng cảm." Cốc Thu nói.