Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 172: Tư vấn tâm lý



Có đào hay không đây?

“Hay là buổi tối chúng ta trở lại đây? Giờ chúng ta mà đào đất sẽ bị coi là bệnh tâm thần đó.” Hạ Linh hỏi.

"Thử xem?"

Thế là bốn người đào thêm một tiếng nữa, mở rộng toàn bộ cái hố nhưng không tìm thấy khúc xương thứ hai.

Hạ Linh mệt đến thở hổn hển, chống nạnh hỏi: “Thế này là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

Mạnh Kiều nói: "Tôi nghĩ có rất nhiều manh mối chỉ để làm khó tôi. Nhưng mà, lẽ ra phải có rất nhiều người tham gia giống như nhiệm vụ bắt buộc hàng tháng chứ, sao lại chỉ có bốn người chúng ta?”

“Có lẽ là vì điểm tích lũy quá cao, cho nên đưa tới một phó bản không quá nguy hiểm. Vì dù có loại bỏ thế nào cũng không thể loại bỏ những người chơi không tụt điểm trên bảng xếp hạng, gián đoạn quá nghiêm trọng.” Đây là phân tích của Cốc Thu, vô tình lại khớp với giải thích ban đầu của Nghiêm Mục: “Cho nên yên tâm đi.”

Bốn người nói chuyện xong thì mặt trời đã gần lặn, sau khi đào hố cát, kẽ ngón tay mấy người toàn là cát, nên quyết định quay về đi tắm.

Cốc Thu và Nghiêm Mục thương lượng tự tìm manh mối tương ứng, tối sẽ liên lạc qua điện thoại.

Trên đường về, hai người tình cờ gặp Lisa, cô ta trò chuyện với Mạnh Kiều vài câu.

Mạnh Kiều hỏi: "Khu nghỉ dưỡng này được xây dựng khi nào vậy? Một số cơ sở vật chất trông còn rất mới."

Lisa nói: "Chắc khoảng năm năm trước, tình huống cụ thể thì tôi không rõ lắm. Dù sao tôi cũng chỉ là một nhà tư vấn tâm lý thôi."

Mạnh Kiều cẩn thận quan sát sắc mặt cô ta, có vẻ cô ta thực sự không biết tiền thân của khu nghỉ dưỡng này là gì. Lisa thấy Nghiêm Mục cách khá xa, không thể nghe hai người nói chuyện, bèn nhỏ giọng hỏi: "Chị Nghiêm, hôm nay chị thấy thế nào? Tâm trạng có ổn định lại chưa?”

"Ừ, cũng không tệ, tôi đã nói chuyện với chồng tôi rồi, là tôi trách nhầm anh ấy." Mạnh Kiều ngượng ngùng cười: "Quả nhiên là tôi quá nhạy cảm, mong là chồng tôi sẽ hiểu tôi hơn. Nếu như không được cô khuyên nhủ, chắc hôm nay tôi đã làm ầm ĩ đòi chia phòng ngủ rồi đó.”

"Ừm, giữ tâm trạng vui vẻ tốt cho việc chuẩn bị mang thai." Lisa nói: "Đúng rồi, nhà hàng phía Đông rất ngon, có bánh tôm, cà ri cua, súp tom yum, v.v. Tôi nghĩ hai người sẽ thích, cũng có thể thử dừa lạnh."

“Được, cảm ơn."

Mạnh Kiều và Lisa hàn huyên vài câu rồi vui vẻ nắm tay Nghiêm Mục rời đi, Nghiêm Mục nhìn bóng lưng người phụ nữ phản chiếu trong phòng kính, Mạnh Kiều lắc lắc tay trước mặt anh: “Gì đấy, bị người ta mê hoặc rồi à?”

"Không, anh luôn cảm thấy cô ta rất kỳ quái." Nghiêm Mục nói.

"Hả?" Mạnh Kiều nghĩ Lisa rất dễ thương, khuôn mặt như thỏ trắng ngây thơ, nhưng cô ta lại cao hơn cô nửa cái đầu, khung xương cũng lớn hơn.

"Anh cảm thấy kỳ quái chỗ nào?" Mạnh Kiều hỏi.

“Không biết nói sao.” Nghiêm Mục cảm thấy Lisa có gì đó không ổn, nhưng bảo anh nói rõ ra thì anh lại không thể nào miêu tả cảm giác quái lạ này.

Hai người trở về nhà đi tắm, nhưng lần này không thấy đứa bé nằm trên đất, Mạnh Kiều nghĩ có lẽ là do bọn họ đông quá, sợ dọa đến cô.

“Em không nhìn thấy nên nhớ chúng à?” Nghiêm Mục vừa cười vừa lau tóc cho Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều ngồi trước gương, ngoan ngoãn để Nghiêm Mục quấn khăn lau tóc cho mình, giọt nước trên vai cô đã được người đàn ông lau sạch, da thịt mịn màng. Phải biết, vừa rồi cô cảm thấy da đầu mình đầy sỏi cát, dùng ngón tay cào cỡ nào vẫn cảm thấy khó chịu, nên chỉ có thể nhờ Nghiêm Mục gội đầu cho mình.

“Không phải. Nhưng nói thật, bộ dạng của bọn chúng trông rất đáng sợ, cả người toàn là máu, trên mặt còn có bụi bẩn và chất lỏng đen đặc. Có điều…” Mạnh Kiều cố nhớ lại đứa bé, bỗng phát hiện được điểm đáng ngờ: “Chúng nó bọc vải, nhưng hình như bên dưới có gì đó.”

"Có cái gì?"

"Ừ, dưới quần áo có cái gì đó, em không biết xương lồi ra ngoài hay là vì bọn chúng bị ngược đãi. Hoa văn của quần áo không đồng đều, như bị thứ gì đó đẩy lên, có thể là do dây rốn chưa cắt hoặc bùa chú.” Mạnh Kiều múa máy tay chân trước ngực và sau lưng: “Đại khái là ở chỗ này, phình ra.”

Nghiêm Mục xoa lưng cô: "Được rồi, manh mối ngày càng nhiều, xin hỏi đầu nhỏ của em còn vận hành nổi không?"

"Không nổi nữa..." Mạnh Kiều tủi thân: “Anh Nghiêm không giúp vợ mình chút nào sao?”

“Đi hỏi về Lisa đi, anh nghĩ có thể sẽ có chút đột phá.” Nghiêm Mục sấy khô tóc cô, không khỏi hít sâu một hơi, hương thơm của sữa tắm xông vào khoang mũi của anh.

Mạnh Kiều suy nghĩ rồi gọi cho Josie.

Josie là một người phụ nữ nhiệt tình, hơn nữa vì sống ở đây hơi nhàn nhã và buồn chán nên cô ấy rất thích “bà chủ nhà giàu” đáng tin cậy - Mạnh Kiều này.

Josie hỏi: “Tiểu Mạnh sao vậy?”

Mạnh Kiều có vẻ do dự nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chuyện, xem cô có biết không."

Josie ở đầu bên kia điện thoại khui một lon soda vị dưa Hami, chỉnh lại mặt nạ hăng hái hỏi: “Cô nói đi để tôi xem có thể giúp được gì cho cô?”

Mạnh Kiều nói: "Tôi muốn hỏi về một người... nhà tư vấn tâm lý Lisa... cô ấy đã kết hôn chưa?" Cô vừa nói còn ngượng ngùng cười cười: “Tôi là người khá nhạy cảm, còn có ham muốn chiếm giữ mạnh, lúc thăm hỏi tâm lý tôi luôn có cảm giác chồng tôi với cô ấy liếc mắt đưa tình, nên trong lòng lo lo.”

Vừa nói, cô vừa oán hận nhìn Nghiêm Mục.

Nghiêm Mục nắm một tay cô, mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay, nghĩ thầm nếu ở đây có bán nhẫn kim cương, anh sẽ không ngại đổi thành nhẫn đính hôn.

Anh rất yên tĩnh, hưởng thụ cảm giác nghe Mạnh Kiều gọi mình là chồng.

Cách xưng hô này quá thân thiết, quá ngọt ngào.

Thật sự khiến anh không thể chống đỡ nổi.

Muốn nghe cô gọi thêm mấy tiếng nữa.

Josie suy nghĩ một lúc rồi an ủi cô: “Chồng cô và cô ấy mới quen bao lâu đâu, cô sợ cái gì chứ? Đừng nghi ngờ lung tung, cô nghe tôi nói, không có việc gì đâu.”

Mạnh Kiều thở dài: "Ừ, tôi chỉ hơi lo lắng thôi, mấy năm nay bên cạnh chồng tôi có không ít phụ nữ. Như tôi nói đó, cô Lisa kia cũng như thế, cô ta xinh đẹp, làm tôi lo lắng.”

Cô nói rồi véo đùi Nghiêm Mục.

Nghiêm Mục biểu thị mình rất vô tội, phải đóng vai trai đểu trong phó bản.

Josie ở bên kia điện thoại hơi ngừng lại, rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Mạnh, không phải là tôi không muốn nói cô biết, cô nói cô là người đa nghi nên tôi sợ sẽ làm cô thêm phiền não. Tôi không thân với Lisa lắm, nhưng tôi biết từng có khách theo đuổi cô ta, cô ta không đồng ý, nhưng cuối cùng vị khách kia cũng ly hôn với vợ mình.”

Mạnh Kiều thầm nghĩ: May là cô nói cho tôi biết sớm, chứ không đầu tôi đã đầy sừng rồi.

Josie còn nói: "Cô ta chưa kết hôn, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi. Nếu cô không thoải mái thì đổi nhà tư vấn khác đi, giảm cơ hội để chồng cô chung đụng với cô ta. Đàn ông thích thỏ trắng ngây thơ mà, lỡ đâu xảy ra thật, đến lúc đó cô hối hận cũng không kịp.”

Mạnh Kiều do dự gật đầu: "Ừ, tôi cũng không muốn vô cớ nghi ngờ người khác. Như vậy có vẻ như tôi không phải là người rộng lượng."

Josie cười nói: "Chuyện tình cảm không cần người khác phán xét, chỉ cần bản thân cô cảm thấy thoải mái là được. Lisa có nói gì khác với cô không?"

Mạnh Kiều nhớ lại mấy giây: “Hôm nay cô ấy nói chúng tôi nên cho nhau một chút không gian, tôi không nên bám dính lấy chồng mình.”

Cô mập mờ nhìn Nghiêm Mục rồi cọ cọ vào người anh.

Giọng điệu của Josie có chút khinh thường Lisa, nói: “Cô không dính chồng cô chẳng lẽ để cô ta dính à? Cô đừng suy nghĩ nữa, cô gọi điện đổi nhà tư vấn tâm lý khác là được. Cứ nói là cô cảm thấy không cần nữa, hoặc chỉ nói là mình có chuyên gia tư vấn tâm lý riêng, không cần dùng người của khu nghỉ dưỡng nữa.”

"Được, cảm ơn chị Josie." Mạnh Kiều cúp điện thoại.

Lisa chưa kết hôn.

Lisa có rất nhiều người theo đuổi.

Lisa xinh đẹp, trẻ mãi không già.

Nếu chỉ có vài manh mối này, Mạnh Kiều cảm thấy đây hoàn toàn là một câu chuyện nuôi quỷ nhỏ, ếm bùa ngải. Nói không chừng chồng của Trương Tiểu Thanh ngoại tình cũng liên quan đến chuyện này.

Mạnh Kiều nằm ở trên giường: "Sao rồi anh? Anh biết được gì rồi?"

"Nếu Lisa bỏ thuốc anh một lần, chắc chắn cô ta sẽ không chỉ làm một lần." Nghiêm Mục nói: "Vậy chúng ta có thể thử vận ​​may ở nhà hàng cô ta giới thiệu. Em muốn ăn cà ri cua hoàng đế không?”

"Cái gì cũng được, rốt cuộc lần này em không phải làm mồi nhử nữa rồi, chúng ta đi thôi." Mạnh Kiều đứng lên.

Màn đêm buông xuống.

Đèn sàn trên bãi cỏ giống như những ngôi sao phản chiếu trên bầu trời.

Nhà hàng trang trí theo phong cách Đông Nam Á, rất đẹp. Trước cửa có hai bức tượng giống như Angkor đang cười. Vị trí gần bãi biển không có cửa kính, chỉ có rèm voan trắng, rèm voan bị gió thổi bay, trong đêm trông rất lãng mạn. Mạnh Kiều gọi một bàn đồ ăn theo nguyên tắc ăn mạt phó bản.

Đếm đi đếm lại, cô đã nửa năm chưa được nếm thử món ngon Đông Nam Á này, món chính chưa được dọn lên, cô bèn ăn xôi xoài nước cốt dừa.

Hai người ăn được nửa chừng thì sắc mặt Nghiêm Mục hơi thay đổi.

“Sao vậy?” Mạnh Kiều vẫn vừa ăn vừa hỏi.

"Mùi hương xuất hiện, nồng hơn lần trước."

Mạnh Kiều ngửi ngửi, nhưng không ngửi thấy mùi gì.

Mà lúc này Nghiêm Mục đã nổi lên phản ứng sinh lý, cơ thể như có dòng điện yếu ớt chạy qua liên tục, dường như có thứ gì đó ở góc nhà hàng đang dụ dỗ anh bỏ rơi Mạnh Kiều mà đi tới. Cảm giác như mình bị mê hoặc, giống như mở chiếc hộp Pandora.

Mạnh Kiều nhịn xuống cơn kích động muốn đổ nước chanh lên đầu anh, nói: “Anh đi đi, em theo sau.”

Nghiêm Mục cắn hai viên đá, nhỏ giọng nói: “Được.”

Anh đứng dậy, đi về hướng mùi hương phát ra.

Anh biết nếu là một người đàn ông bình thường, anh chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại được mà bị cuốn vào mùi hương đó, sau đó không ngừng tìm kiếm nơi phát ra mùi hương.

Bên ngoài cửa hông nhà hàng là Wetland Park.

Nơi đó là chốn hẹn hò tuyệt vời.

Nghiêm Mục men theo con đường lát đá đi sâu vào trong, tầm nhìn ngày càng mờ ảo, phía trước có một bóng dáng xinh đẹp mơ hồ đang đứng.

Mạnh Kiều?