Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 28: Đôi bên va chạm



Đêm khuya.

Đôi tình nhân nhỏ, người đàn ông cơ bắp tập thể hình - Trương Nghiệp, sinh viên khoa nghệ thuật - Ngô Nguyệt, ngồi trong một phòng ngủ nhỏ hẹp. Trương Nghiệp xốc mặt nạ trên mặt mình lên cười: “Thứ đồ chơi này dùng tốt đấy, lừa được cả bốn người kia.”

Bốn người kia là chỉ đám Mạnh Kiều ngủ ở nhà người chết cách vách.

Trương Nghiệp đắc ý vui vẻ nhỏ giọng nói: “Đầu óc bọn họ thông minh đấy, nhưng chắc chắn không thể ngờ thiên phú của em có thể dẫn bọn họ vào đó. Vừa rồi anh tặng cho bọn họ một ly trà, có lẽ hiện tại đã ngủ say như chết rồi.”

Ngô Nguyệt ngồi ở trên một chiếc ghế đã lau nhiều lần nhưng vẫn rất bẩn: “Nhanh ra tay đi, đêm dài lắm mộng. Như vậy, cho dù nhiệm vụ thất bại, chúng ta cũng có đủ điểm tích lũy để sống sót. Chia trước luôn, em hai người, anh hai người.”

Thiên phú của Ngô Nguyệt là ám thị tâm lý, mà đạo cụ của Trương Nghiệp là mặt nạ. Hai người tính toán, đối phó với ma quỷ không bằng cướp điểm tích lũy, cho nên tìm được căn nhà hoang này.

Thiên phú của cô ta hướng dẫn bốn người nhìn căn nhà này thuận mắt một cách khó hiểu, vì thế đi vào xin dừng chân. Đạo cụ mặt nạ của Trương Nghiệp thì khiến anh ta tùy cơ biến thành một người khác, việc này làm tăng khả năng thành công trong kế hoạch của hai người.

“Yên tâm, anh sẽ không bạc đãi em.” Trương Nghiệp cười nói: “Nhưng mà có khi chúng ta có thể đua một phen. Anh nghe được, bọn họ nói lấy trái tim trên thi thể Tôn Khiết ra là nhiệm vụ này sẽ kết thúc.”

“Thôi đi anh! Còn có một ngày là nhiệm vụ kết thúc, anh đừng thêm việc cho hai ta nữa. Càng đến lúc này càng phải bình tĩnh.” Ngô Nguyệt đi đến bên cạnh Trương Nghiệp, ôm lấy phần eo mạnh mẽ của người đàn ông: “Em nói thật, nhất định đừng xảy ra chuyện. Lát nữa hai ta giải quyết hai thanh niên trước, vậy thì hai cô gái kia chắc chắn không thể phản kháng.”

Trương Nghiệp cười khanh khách: “Giao cho chồng của em đi, bọn họ chắc chắn ngủ như lợn chết.”

Người đàn ông khẽ khàng mở cửa ra một khe nhỏ, dán vào tường lặng lẽ đi trước. Ngô Nguyệt thì giơ một cái dao phay, thật cẩn thận theo ở phía sau. Mọi âm thanh đều im ắng, không có tí tiếng vang nào.

Trương Nghiệp nhẹ nhàng đẩy căn phòng mà bốn người ngủ ra, nhưng trong phòng lại không có một bóng người.

Người đâu?

Trương Nghiệp chỉ cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh!

Nửa tiếng trước, rõ ràng anh ta nhìn thấy mấy người vào phòng ngồi xuống, đóng cửa ngủ. Hơn nữa vừa rồi anh ta còn trộn ‘thuốc ngủ’ vào đồ uống của bọn họ, hiện tại bốn người kia tuyệt đối đã bất tỉnh nhân sự! Nhưng hiện tại trong phòng trống rỗng, không hề có dấu vết của người nào!

Gặp quỷ à?

Trương Nghiệp kinh hãi quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Ngô Nguyệt ở phía sau cũng không thấy!

“Ngô Nguyệt!”

Trương Nghiệp nhỏ giọng gọi tên cô ta, nhưng không có hồi âm gì.

Mẹ nó! Chuyện quỷ gì thế!

Trương Nghiệp nắm chặt đạo cụ của mình, sờ soạng trong bóng đêm. Đột nhiên, phòng khách tối thui xuất hiện một bóng người, Trương Nghiệp tập trung nhìn kỹ, đèn chợt bật lên - hóa ra là Mạnh Kiều.

Cô đứng ở giữa phòng khách, mở to đôi mắt bồ câu nghiêng đầu cười.

“Anh muốn giết chúng tôi à?”

Vừa rồi trong bóng đêm, Ngô Nguyệt bị người ta bịt kín miệng mũi. Hiện tại, cô ta thấy mình đã bại lộ bèn giãy thoát khỏi gông cùm xiềng xích của người đàn ông như kẻ điên: “Mấy người muốn làm gì? Muốn giết người à?”

Gần như cùng lúc với tiếng gào thét của cô ta, một con dao nhỏ bay thẳng ra từ lòng bàn tay Trương Nghiệp đâm về phía Mạnh Kiều cách đó không xa.

Mạnh Kiều chỉ cảm thấy một ánh sáng trắng lóe lên, căn bản không kịp trốn tránh.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nghiêm Mục ở trong góc đưa một đầu ngón tay ra, trang giấy rách nát gập lại đột nhiên phi thẳng ra giống dao nhỏ!

“Đinh!”

Hai người đánh nhau, dao nhỏ kia trực tiếp bị đánh bay đâm lệch về phía vách tường.

Mạnh Kiều vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại thấy con dao nhỏ kia căn bản không tuân theo quy luật quán tính, quẹo lại đâm về phía cô như khóa chặt tính mạng cô. Cô nghiêng người né tránh, nhưng dao nhỏ đuổi theo không bỏ. Cô gái chưa từng trải qua huấn luyện tố chất thân thể, sao có thể tránh được tốc độ như vậy?

“Nghiêm Mục!” Mạnh Kiều gọi to tên của người đàn ông.

Ngón tay Nghiêm Mục xoay tròn, một miếng giẻ lau bị cắt ra đột nhiên cứng rắn như bê tông cốt thép mang một hình dáng kỳ quái bay ra từ phía người đàn ông, đuổi thẳng về phía dao nhỏ.

Cùng lúc đó, Mạnh Kiều được Hạ Tinh Thần kéo, cả người được khóa vào trong vòng ôm của Hạ Tinh Thần.

Dao nhỏ vốn xông thẳng bị giẻ lau va chạm mạnh, lệch khỏi quỹ đạo, lướt qua cánh tay của Hạ Tinh Thần, máu tươi lập tức phun ra.

Trương Nghiệp cười nói: “Chúng mày không trốn được đâu, đều phải chết!”

Dao nhỏ nhanh chóng quay lại.

“… Aisssss…”

Giây tiếp theo, một hòn đá nhỏ xuyên qua giữa mày Trương Nghiệp như một viên đạn găm vào đầu lâu cứng rắn.

“Keng.”

Dao nhỏ rơi trên mặt đất.

Người chơi Nghiêm Mục thân mến, ngài kế thừa 59 điểm tích lũy của người chơi Trương Nghiệp!

Chúc mừng ngài đạt được đạo cụ của người chơi Trương Nghiệp: Ánh mắt kẻ yêu thầm. Vì là đạo cụ trói buộc, cho nên không thể cho vào túi đạo cụ.

Chúc mừng ngài đã hoàn thành trang bị đạo cụ.

Ánh mắt kẻ yêu thầm: Tình yêu của bạn, không có lý trí, đi theo sát bên.

Hướng dẫn sử dụng: Dao nhỏ bằng thép, có thể tiến hành đuổi theo đối tượng.

Ngô Nguyệt nhìn thi thể Trương Nghiệp, đầu óc lập tức mất lý trí: “Chúng mày đã giết anh ấy! Con mẹ nó, chúng mày giết anh ấy!”

Cô ta điên cuồng giơ dao phay trong tay lên chém về phía Mạnh Kiều. Mạnh Kiều dứt khoát giơ chân lên đá, đặt dao lên cổ Ngô Nguyệt.

Ngô Nguyệt liều chết giãy giụa, dùng miệng cắn lên cổ tay Mạnh Kiều.

Cô gái lập tức thu tay lại vì đau đớn, Hạ Tinh Thần rút dao ra từ trong tay Mạnh Kiều, đâm về phía Ngô Nguyệt giống như chó điên. Ngô Nguyệt đột nhiên hô to một tiếng: “Đại vương tha mạng! Đừng giết tôi!”

Hạ Tinh Thần lập tức không nhúc nhích nổi cổ tay, cứng lại tại chỗ như rối gỗ. Ngô Nguyệt nhanh tay lẹ mắt nhặt dao nhỏ của Trương Nghiệp từ dưới đất lên, bỗng nhiên đâm về phía Hạ Tinh Thần đã cứng đờ người.

Mạnh Kiều nhanh nhẹn, theo phản ứng cầu sinh bản năng dứt khoát bóp chặt cổ tay Ngô Nguyệt, xoay tay đâm một cái!

Máu bắn tung tóe trên cổ tay Mạnh Kiều.

Ngô Nguyệt mở to hai mắt, ngã thẳng xuống.

Người chơi Mạnh Kiều thân mến, ngài kế thừa 22 điểm tích lũy của người chơi Ngô Nguyệt!

Chúc mừng ngài đạt được thiên phú ‘Định Luật Murphy’, xin hỏi ngài có tiến hành trao đổi với ‘Nguyệt Hạ Âm Trạch’ mà bản thân đã có không?

Mạnh Kiều lắc đầu. Dưới cái nhìn của cô, tuy rằng chuyện bị quỷ bám vào người hơi quái lạ, nhưng cô hoài nghi thiên phú này có tồn tại gian lận. Cô có thể thấy quỷ, cũng sinh ra đồng cảm với quỷ, cái này mạnh hơn ám thị tâm lý nhiều.

“Không đổi.”

Thiên phú của ngài vẫn giữ ‘Nguyệt Hạ Âm Trạch’.

Chúc mừng ngài đạt được đạo cụ ẩn: Xin tha không giết.

Quy tắc sử dụng đạo cụ Xin tha không giết: Giới hạn trong một ngày sử dụng một lần; khi sử dụng cần hô to bốn chữ “Đại vương tha mạng”, lập tức có hiệu lực. Đối tượng đang tiến hành công kích bạn sẽ tiến vào trạng thái đứng hình. Trạng thái đứng hình duy trì 3 giây.

Mạnh Kiều sửng sốt.

Đây là kỹ năng khỉ gió gì?

Nghiêm Mục nhìn mặt Mạnh Kiều lúc xanh lúc trắng, cho rằng cô đang sợ hãi. Ai biết cô gái cười rộ lên một cách bất ngờ: “Đạo cụ quỷ gì chứ!”

“Cái gì?”

“Đừng hỏi, không nói cho anh!” Mạnh Kiều lắc đầu, cô rút dao nhỏ ra giao cho Nghiêm Mục: “Cất đi, tôi xong rồi.”

Lúc này Trương Xán Xán mới bò ra từ trong ngăn tủ bên cạnh.

Mạnh Kiều nhìn hai thi thể ngã trên mặt đất, bĩu môi: “Nếu ở thế giới hiện thực, làm như này sẽ bị bắt.”

“Em là phòng vệ chính đáng.” Nghiêm Mục vỗ bả vai Mạnh Kiều.

Cô thở dài, lại nhìn Hạ Tinh Thần: “Cánh tay cậu sao rồi?”

“Vẫn… vẫn ổn.” Cậu dùng tay bịt vết thương: “Không sâu.”

“Không sâu cũng có vấn đề, cái nồi kia của cậu đâu? Mau tự uống hai ngụm đi.” Mạnh Kiều hứng thú bừng bừng nhìn Hạ Tinh Thần: “Nhanh lên, nhanh lên! Cực kỳ khó uống, cậu uống xem.”

“Em đừng đùa cậu ấy.” Nghiêm Mục cười: “Bây giờ có thể nói rõ chuyện rồi chứ?”

Mạnh Kiều ngồi xuống ghế sofa, giải thích ngọn nguồn đêm nay: “Tôi có thể thấy quỷ, cho nên khi tôi ở phòng tắm thì trong đầu xuất hiện cảnh tượng của chủ nhà vốn ở đây. Thật ra chủ nhà đã bị Quỷ Quan Nương cũng là Tôn Khiết giết chết. Lúc ấy tôi đã suy nghĩ nhà này đổi chủ à? Nhưng tôi lật khung ảnh trong phòng ngủ thì phát hiện chủ nhân của nhà này đúng là người chết mà tôi thấy chứ không phải người chúng ta vừa thấy. Cho nên lúc ấy tôi mới nói với anh, phải cẩn thận.”

Cô gái nhún vai: “Anh xem có phải tôi rất thông minh không?”

Nghiêm Mục gật đầu, dường như thật sự tán đồng với cách nói của Mạnh Kiều: “Ừm, có tiến bộ.”

Mạnh Kiều ngáp một cái: “Đã sau nửa đêm, đi ngủ thôi. Ngày mai còn phải đi đào mộ người ta.”

“Ngủ, ngủ, ngủ.”

“Hai người một phòng.”

“Được.”

Lăn lộn đến sau nửa đêm, bốn người mới bắt đầu đóng cửa ngủ.

Mạnh Kiều không chê nơi này bẩn thỉu, có chỗ ở vẫn hơn là không, cũng không hề bất an bồn chồn, vì thế ngủ một giấc đến hừng đông. Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng kêu kỳ lạ, nhưng Mạnh Kiều vẫn giả vờ không nghe thấy tiếp tục ngủ say.

Bốn người đều ngủ rất say.

Mấy lần chợt tỉnh đều vẫn là đêm.

Cuối cùng sau khi ngủ đến thoả mãn, Mạnh Kiều bò dậy từ trên giường, nhìn đồng hồ mới hơn 6 giờ.

Cô gọi mọi người dậy, chuẩn bị xuất phát.

Đây là ngày cuối của nhiệm vụ.

Đẩy cửa ra, toàn bộ trấn nhỏ bao phủ trong sương mù. Bởi vì đã gần tết Trung Nguyên, trên đường phố không một bóng người. Bốn người cầm cuốc đi đến nghĩa trang công cộng của trấn.

Mạnh Kiều lẩm bẩm: “Tôi cho rằng mình đã ngủ rất lâu đấy. Mới 7 giờ.”

Nghiêm Mục cười nhạo hai tiếng: “Heo mới ngủ lâu như vậy.”

Từng hàng bia đá màu xám đứng sừng sững ở trên mặt đất hoang vu, tiền giấy màu vàng và màu trắng lung tung bay múa ở phía trước.

“Sao yên tĩnh vậy?” Mạnh Kiều hỏi: “Thật quá kỳ lạ.”

Trương Xán Xán bị sự im lặng trước mắt làm cho run rẩy: “Yên tĩnh không tốt à?”

“Hiện tại hẳn nên có boss lớn chặn đường. Sao không có một người nào vậy?” Mạnh Kiều thả chậm bước chân.

Nghiêm Mục nhìn quanh bốn phía: “Em xác định em không lấy thiên phú ‘Định Luật Murphy’ kia chứ?”

“Không có! Không có!” Mạnh Kiều liếc xéo anh một cái: “Anh đừng nói chuyện. Anh vừa nói là hấp dẫn sự chú ý của tôi, nếu xảy ra chuyện gì thì anh chịu trách nhiệm với tôi.”

“Cũng được. Chịu trách nhiệm với học sinh của mình là chuyện đương nhiên mà.”

“Đánh rắm.”

Tìm kiếm theo một loạt bia mộ, cuối cùng bốn người tìm được mộ của Tôn Khiết và Tôn Diệu.

Ảnh chụp của hai chị em ở trên bia mộ, đôi đồng tử vốn linh động của cô gái đột nhiên biến thành lỗ kim dưới cái nhìn chăm chú của Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều nặng nề dặn dò: “Cẩn thận, tôi cảm thấy quanh đây có người.”

Gió lạnh bốn phía.

Bóng cây âm u.