Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 36: Nhiệm vụ thưởng



Mạnh Kiều tỉnh lại.

Tay chân cô bị còng tay khóa trên ghế, mà thiếu niên kia ngồi ở đối diện nhìn cô chằm chằm như thưởng thức một bức tượng điêu khắc mỹ lệ.

Cô nhìn cậu ta, khóe mắt đảo quanh phòng. Đây là một phòng khách cao khoảng bốn mét, trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn thủy tinh rất lớn, thủy tinh phản chiếu lên người cô những ánh sáng lấm tấm lóng lánh. Từ hình ảnh bóng của cô hắt về phía trước thì phía sau có vẻ là một cửa sổ sát đất rất lớn.

Phòng khách trang hoàng giống như phòng tranh phương tây. Mặt bàn được trải bằng vải nhung màu đỏ, trên tượng thạch cao màu trắng đeo dây xích vàng khảm hồng bảo thạch. Trân châu, đá quý, đồ bạc chất lung tung trong một hộp pha lê lưu ly màu sắc rực rỡ đặt trên bàn. Trên vách tường là giấy dán tường kẻ sọc đỏ sẫm, vách tường treo mấy bức tranh sơn dầu vẽ người cao hơn một mét.

Thiếu niên ngồi trên sofa bằng nhung màu xanh biển, trong ngực ôm một chú thỏ con. Tay phải đeo ba cái nhẫn Chrome Hearts(*) của cậu ta vuốt ve đôi tai cụp xuống của chú thỏ xám.

(*)Chrome Hearts là loại sản phẩm được làm chủ yếu từ da cao cấp và kim loại với thiết kế sắc sảo lấy cảm hứng từ phong cách Gothic. Các họa tiết của Chrome Hearts được bắt nguồn từ 2 biểu tượng: hoa Iris (Fleur-de-lis) và dao găm (Dagger) được cách điệu một cách tinh tế.

Mạnh Kiều vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm thiếu niên, cuối cùng mở miệng hỏi: “Bắt tôi đến đây làm gì?”

Thiếu niên cười, giơ lên một cốc chất lỏng như nước lựu từ bàn gỗ đặc màu nâu đậm bên cạnh. Cậu ta khẽ ngửi, sau đó múc một muỗng đá từ bát thủy tinh đặt vào trong chất lỏng lắc đều.

Cậu mở khăn che trước mặt Mạnh Kiều ra, một mùi tanh ập vào trước mặt.

Là máu.

Quỷ hút máu à?

Mạnh Kiều quay đầu đi: “Không uống.”

“Đâu cho chị uống đâu.” Thiếu niên cười, uống một hơi cạn sạch. Trên gương mặt trắng nõn của cậu ta xuất hiện một ít màu máu, cả người lập tức có một loại cảm giác thần thái sáng láng.

“Nói đi, vì sao muốn bắt tôi?” Mạnh Kiều hỏi.

“Chị đoán xem?” Thiếu niên cười lịch sự.

“Cậu biết tôi đứng hạng nhất trên bảng điểm tích lũy, vậy cậu cũng biết đạt được độ hoàn thành 100% trong nhiệm vụ khó thế nào. Nếu cậu hợp tác với tôi thì tôi có thể dắt cậu vượt phó bản. Thế nào?”

“Chẳng ra gì. Tôi vượt phó bản, chưa bao giờ dùng đầu óc.” Thiếu niên cười: “Lần trước phó bản để tôi bảo vệ hai người trong thôn, đừng để bọn họ bị quỷ giết chết. Dễ quá! Tôi giết luôn hai người này. Bọn họ không bị quỷ giết chết, như vậy là hoàn thành nhiệm vụ.”

Mạnh Kiều:??

Không phải chứ? Còn có thể làm vậy luôn à?

Thiếu niên vuốt ve con thỏ: “Còn có một lần để tôi tìm quỷ trong đội. Quỷ trong đội không dễ tìm. Khó tìm thì giết hết luôn. Hệ thống phán tôi qua ải. Làm vậy tiết kiệm sức lực và thời gian, không tốt à? Vì sao còn phải động não chứ?”

Mạnh Kiều:... Phải học tập...

Cô cảm thấy mình đã gặp được đối thủ.

Thiếu niên ghé sát vào Mạnh Kiều: “Tôi tên Bạch Trình Hi. Chào chị, con mồi nhỏ của tôi.”

Mạnh Kiều ngẩng đầu, thật lòng nghi ngờ: “Cậu bao tuổi rồi, trẻ trâu vậy?”

Vẻ đắc ý trên mặt Bạch Trình Hi nháy mắt cứng lại: “22...”

Mạnh Kiều tựa lưng vào ghế ngồi: “Cho nên, vì sao bắt tôi?”

Nụ cười trên mặt Bạch Trình Hi dần dần biến mất, thay vào đó xuất hiện biểu cảm bệnh hoạn: “Chị không biết tôi à?”

“Không biết.”

Bạch Trình Hi làm bộ làm tịch thở dài, ấn một cái nút ở bên cạnh. Vách tường trước mặt Mạnh Kiều chậm rãi nâng lên, bên trong là một loạt người bị trói trên ghế.

Bọn họ bị bịt kín mắt, trên thân thể cắm các loại kim truyền dịch dinh dưỡng. Người bị giam cầm hoàn toàn không giãy giụa. Nếu không phải Mạnh Kiều thấy bọn họ còn đang thở rất khẽ thì tư thái chết lặng như vậy rất giống người chết.

“Tôi sẽ rút máu của bọn họ, nhưng tôi tin máu chị nhất định sẽ ngon hơn.”

Dáng vẻ Bạch Trình Hi cười tủm tỉm làm Mạnh Kiều cảm thấy hơi ghê tởm. Gia đình thế nào mới có thể nuôi ra được một thằng nhóc có tâm lý biến thái thế này đây!

Thiếu niên ghé sát vào tai Mạnh Kiều: “Kiều Kiều! Nhưng mà tôi sẽ không dùng kim tiêm để rút máu của chị ra. Tôi sẽ dùng lưỡi dao vẽ một đóa hoa hồng trên làn da chị. Nhìn đóa hoa hồng bé nhỏ của tôi thấm từng giọt máu ra.”

Mạnh Kiều đột nhiên cảm thấy sao cảnh này quen thế nhỉ?

Đây không phải cảnh trong tiểu thuyết kinh dị của cô ngày xưa à?

Có bệnh!

Đây là độc giả cuồng nhiệt đang áp dụng tình tiết do cô tưởng tượng ra vào thực tế à?

Trước kia trong tiểu thuyết kinh dị của mình, Mạnh Kiều viết một vụ án hoa hồng. Hung thủ sẽ khắc hình bông hoa hồng lên ngực người bị hại, sau đó liếm máu tươi của đối phương để uống. Cho nên trên cơ thể của người bị hại trải rộng ký hiệu hoa hồng. Ngày xưa Mạnh Kiều còn đắc ý dào dạt bởi vì mình nghĩ ra kiểu chết độc đáo này, nhưng bây giờ cô không cười nổi.

“Cậu là độc giả của tôi?”

“Phải. Tôi có mỗi một cuốn sách xuất bản được chị ký tên.” Bạch Trình Hi nói với giọng khoe khoang: “Tôi còn tham gia group độc giả trên mạng của chị, hơn nữa tôi còn từng tra tất cả tư liệu về chị. Tôi biết bố mẹ chị mất sớm, ở cùng với cô. Tôi còn biết chị sẽ lén đến nhà ma tìm kiếm kích thích. Hơn nữa tôi biết chị bắt đầu yêu từ năm cấp ba, đến bây giờ tổng cộng có bốn bạn trai. Nhưng mà tôi vẫn thích nhất trí tưởng tượng của chị. Những kiểu chết do chị viết thật đẹp biết bao, làm cho người ta rất muốn áp dụng vào thực tiễn một lần.”

Mạnh Kiều: Vì sao hành vi của fan lại báo ứng lên người thần tượng?

Nếu là fan của cô, vậy cô có thể làm nũng nhỉ?

Mạnh Kiều bày ra một gương mặt tươi cười đáng yêu: “Vậy nếu là fan của tôi, không bằng thả tôi ra, hai ta hợp tác vui vẻ? Hơn nữa... Tay tôi đau quá... Đau tay thì về sau không dễ viết nữa, đúng không?”

Bạch Trình Hi nhìn bàn tay bị cọ đến đỏ bừng của Mạnh Kiều: “Ui da, đúng là đỏ hết cả lên rồi.”

Mắt Mạnh Kiều lấp lánh nhìn thiếu niên: “Vậy cởi ra được không, tôi trốn không thoát mà.”

Bạch Trình Hi vô tội nhìn Mạnh Kiều: “Nhưng mà tôi còn chưa khắc hoa hồng lên cho chị. Tôi sợ chị giãy giụa.”

Mạnh Kiều: Con mẹ nó, thằng nhóc đỏng đảnh này ở đâu ra vậy!

Ai có thể quản nó được không hả?

Tiểu thuyết là giả! Vì sao phải cố biến thành thật?

Bạch Trình Hi nói rồi lấy ra một con dao nhỏ, lưỡi dao lạnh lẽo dừng trên xương quai xanh của Mạnh Kiều. Thiếu niên lẩm bẩm: “Chỗ nào mới ổn nhỉ? Là chỗ này hay là...”

Dao cách quần áo không ngừng đi xuống.

Mạnh Kiều run rẩy: “Này, này... Tuy rằng áo này là dạng ngắn tay không họa tiết nhưng vẫn rất đắt đấy. Tôi viết bản thảo một tháng mới được từng đó tiền, còn phải nuôi sống bản thân nữa.”

Bạch Trình Hi: “... Tôi có thể mua cho chị. Chị muốn gì thì tôi cũng mua cho chị.”

Mạnh Kiều chớp đôi mắt to nhìn Bạch Trình Hi: “Như vậy đi, cậu bỏ một bàn tay của tôi ra được không. Tay còn lại của tôi khóa ở trên ghế, không có cách nào chạy trốn.”

Bạch Trình Hi ngẫm nghĩ rồi ngây thơ tháo tay phải ra cho Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều hoạt động gân cốt, khóe miệng nhếch lên sự gian xảo. Bạch Trình Hi nhạy bén bắt được ý cười của Mạnh Kiều, lập tức muốn ấn tay phải của cô gái xuống.

Chỉ nghe Mạnh Kiều la lên một tiếng: “Đại vương tha mạng!”

Thời gian lập tức đông cứng.

Tay phải cô gái nắm một tấm thư mời thần bí ánh vàng rực rỡ.

Cô dùng miệng ngậm thư xé một cách cực ngầu, ánh sáng vàng rực lập tức bao phủ trên người cô.

Vầng sáng nóng cháy bao vây lấy thân hình nhỏ xinh, phía sau Mạnh Kiều xuất hiện một lỗ đen cực lớn. Bạch Trình Hi chưa kịp túm lấy góc áo Mạnh Kiều thì bóng dáng của cô gái đã bị lỗ đen mở rộng cắn nuốt.

Tất cả chỉ hết có một giây.

“Hẹn gặp lại nhé, nhóc biến thái.”

Người - đã biến mất.

Mạnh Kiều hoàn toàn biến mất ở trước mắt Bạch Trình Hi.

Bạch Trình Hi nhìn lòng bàn tay trống rỗng, chau mày đứng hình hai giây sau đó đột nhiên điên cuồng cười ha hả. Đúng là một người thú vị.

Cùng lúc đó, trước mặt Mạnh Kiều là một trường múa bỏ hoang.

Bầu trời đêm đen như mực cho thấy thời gian ở nơi này không đồng bộ với thế giới hiện thực.

Cô đứng trên một đường nhỏ thông đến cổng lớn trường học, hai bên đường là cây hòe cao lớn. Mây đen che khuất ánh trăng, chỉ còn loáng thoáng ánh sáng để có thể thấy rõ trường học phía trước. Trường học chỉ có một tòa nhà, trên mái nhà là bảng tên màu đỏ sậm: “Trường dạy múa số ba”. Trên vách tường của trường mọc đầy dây leo vặn vẹo màu nâu, từ tầng một kéo dài đến tầng năm.

Leng keng…

Ngài đã sử dụng thư mời thần bí. Chúc mừng ngài tiến vào phó bản khen thưởng.

Trong phó bản không có các biện pháp trừng phạt, không giới hạn thời gian qua ải, sau khi qua ải thành công có thể nhận khen thưởng.

Phó bản vườn trường tên: Suỵt, tìm được cậu rồi.

Nhiệm vụ phó bản: Mời ngài tuân thủ quy tắc trò chơi, giết chết quỷ là qua ải. Chúc ngài chơi vui vẻ.

Mạnh Kiều nhớ đến sau khi ra khỏi trung học Hạnh Nhạc, cô hỏi Nghiêm Mục còn 1% nhiệm vụ kia là kiểu gì, kết quả hôm nay cô đã được gặp. Tuy rằng nhìn thì rất đáng sợ, nhưng không có bất kỳ biện pháp trừng phạt nào. Nói cách khác qua cửa là có thể lấy được khen thưởng, không qua cửa thì không có cách nào rời khỏi phó bản này. Hiện tại cô cảm thấy phó bản này quả thực là thiên đường so với việc giằng co cùng đồ biến thái Bạch Trình Hi.

Cô nhận được thư mời thần bí là do nói nhiệm vụ thú vị.

Như vậy xem ra nên khen hệ thống nhiệm vụ này nhiều hơn.

Mạnh Kiều theo đường nhỏ đi đến trước cổng trường dạy múa.

Trường dạy múa không giống trung học Hạnh Nhạc, nơi này có lẽ đã lâu không được tu sửa, dáng vẻ như đã hoang phế ít nhất 5-10 năm. Cỏ hoang mọc lan tràn trong sân trường, ngẫu nhiên còn có một hai con rối hình thù kỳ quái mặc trang phục vũ công. Nếu là nhiệm vụ khen thưởng, tuy rằng dáng vẻ hơi khủng bố, nhưng Mạnh Kiều cũng không kiềm được mà thả lỏng.

Đẩy ra cánh cửa gỗ của trường, chính diện là cầu thang rất lớn.

Bên tay phải là một cái gương to, hành lang bên phải là một hội trường lớn. Mà bên trái là một gian phòng học theo tiêu chuẩn bình thường.

“Có ai không? Có ai không?” Mạnh Kiều bật đèn pin, đột nhiên trước mắt hiện lên một cô gái mặc váy trắng.

Đệch mợ!

Nhanh như vậy đã đi vào cốt truyện chính á?

Cô còn chưa thấy rõ bóng dáng bất chợt xuất hiện kia thì hướng hội trường lớn đã truyền đến khúc piano “Khải hoàn ca”(*).

(*) Khải hoàn ca: (tên gốc tiếng Đức: Ode an die Freude, có nghĩa là "Hoan lạc tụng" hay "Ode hoan ca") là một bài ode được viết vào mùa hè năm 1785 bởi nhà thơ, nhà viết kịch và nhà sử học người Đức, Friedrich Schiller. Nó được biết đến nhiều nhất với bản phổ nhạc của Ludwig van Beethoven trong chương thứ tư và cũng là chương cuối của bản giao hưởng số 9 của ông, dành cho bốn giọng đơn ca, đồng ca, cùng dàn nhạc.

Vui mừng vậy á?

Mạnh Kiều cầm đèn pin đi đến cửa hội trường nhìn xung quanh. Cô nhìn thấy một cô bé xõa tóc, mặc đồng phục màu đỏ ngồi ở trước đàn piano, nghiêm túc đánh đàn. Chú ý thấy có ánh mắt nhìn mình chăm chú, cô bé nhanh chóng quay đầu nhìn chằm chằm Mạnh Kiều đứng phía sau tấm kính rồi cười rộ lên ha ha ha.

Nhưng mà tiếng cười này...

Hơi giản dị quá thì phải?

Không giống như giọng nữ quỷ...

Mạnh Kiều gặp quỷ nhiều lần vậy, tất nhiên có thể phân biệt ra sự khác biệt. Cô vặn tay nắm cửa, lớn mật đi vào hội trường, ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô bạn học tóc ngắn trên sân khấu.

Mạnh Kiều: “Cậu đóng giả quỷ à?”

Em gái tóc ngắn ngượng ngùng cười: “Sao cậu biết? Do tôi đàn khó nghe quá à?”

“Không phải, do cậu cười quá giản dị.” Mạnh Kiều trả lời.

“Tôi cho rằng cậu sẽ sợ đấy.” Em gái tóc ngắn đến gần: “Nghe nói trường dạy múa này có 17 đàn chị tự sát trong hội trường này. Mà sau đó, mỗi đêm lại vẫn có thể nghe thấy tiếng đàn chị đang đàn bài Khải hoàn ca. Bạn học gan lớn nửa đêm đến xem, cậu đoán xem họ thấy gì?”

“Để tôi đoán xem nào... thấy một đôi tay đầy máu? Hoặc là thấy đàn chị đã qua đời đánh đàn cười quái đản?”

“Cậu cũng từng nghe câu chuyện này?”

Mạnh Kiều bất đắc dĩ lắc đầu. “Chị gái” à, truyện viết về ma quỷ đều như vậy cả.

“Vậy hôm nay tìm cậu đến là đúng rồi.” Bạn học nữ nhún vai.

Cậu ta vừa dứt lời.

Trong hội trường đột nhiên lại vang lên tiếng nhạc Khải hoàn ca.