Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 4: Có thích không



“Úi dà, cậu ta còn biết chạy trốn.”

“Chẳng lẽ sợ chúng ta cắt tóc cậu ta?”

“Ha ha ha ha, ngày hôm qua mới cắt rồi. Cậu định cắt cho Trương Manh thành đồ hói luôn à!”

“Cắt thành hói đầu cũng khá xinh đẹp! Mau! Bắt lấy cậu ta!”

Trong hành lang quanh quẩn tiếng của mấy nữ sinh, ánh sáng trước mắt càng ngày càng tối dần.

Mạnh Kiều quay đầu lại.

Trên hành lang không có một bóng người, không có bất kỳ bóng dáng nào đuổi theo sau, nhưng hiển nhiên âm thanh kia càng lúc càng gần cô hơn.

Muốn cắt tóc của cô à?

Mấy người này là ai?

Có chạy nữa thì cũng không đến được văn phòng, bây giờ cô hẳn đã bị ma đưa lối rồi.

Cô càng cần biết rõ mình đang đối mặt với tình huống nào hơn là bất lực chạy vội. Cô cảnh giác đứng ở giữa hành lang, cánh cửa của phòng học trống ở hai bên chợt bị gió lạnh thổi bật mở, lung lay va chạm vào khung cửa.

“Ồ, không chạy à?”

“Cậu xuống tay nhẹ tí đấy nhé.”

“Cậu ta còn có thể mách giáo viên giống lần trước không nhỉ!”

Âm thanh càng ngày càng gần, tuy rằng không có bóng dáng ai, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm đang lao về phía mình ở chỗ ngoặt hành lang.

“Cộp cộp cộp... Cộp cộp cộp...”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hơi thở u ám không ngừng đến gần cô.

Chạy hay không chạy?

Chạy đi đâu?

Đột nhiên, một cơn gió rét lạnh thổi thẳng vào mặt.

Trước mặt cô cũng vang tiếng bước chân “Cộp cộp cộp…”.

“Các cậu cũng tới?”

“Vừa hay chặn kín đường của cậu ta ha ha ha ha. Con khốn này không chạy được rồi!”

Từ đối thoại trong hư vô, Mạnh Kiều chợt hiểu ra nhất định trước và sau cô đều có người! Đám người vô hình này đang dần tiến về phía cô.

Trước sau không còn đường, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Hơi thở lạnh lẽo chậm rãi đến gần, Mạnh Kiều nắm chặt nắm tay.

“Ồ, biết mình không chạy được cho nên đứng im rồi à?”

“Đến đây đi! Các chị sẽ ‘chăm sóc’ em.”

Giọng điệu trào phúng và đầy ác ý quanh quẩn ở hai bên, Mạnh Kiều nheo mắt phát hiện cuối hai đầu hành lang xuất hiện dao động không khí.

Bên hông Mạnh Kiều là một nhà vệ sinh nữ, trên cửa treo một tấm biển “Cấm vào”.

Trên cánh cửa màu vàng sẫm của nhà vệ sinh lộ ra một màu đỏ mơ hồ, hình như bên trong cánh cửa đều là huyết tương, máu tươi tanh hôi khiến cửa gỗ ướt sũng hình thành màu như rỉ sắt giống hiện tại.

Mặc kệ!

Mạnh Kiều hít sâu một hơi, vặn tay nắm cửa chui thẳng vào WC sau đó trở tay khóa cửa lại.

“Phù...” Cô dựa lưng vào cửa gỗ lạnh lẽo, cảm nhận sự buông lỏng xưa nay chưa từng có. Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, dường như có thứ gì đang nghiến răng ở ngoài hành lang cách một cánh cửa.

“Cộp.”

“Cộp, cộp.”

“Cộp, cộp, cộp.”

Càng ngày càng nhiều tiếng bước chân như gần sát vào WC. Bọn chúng đến!

Mạnh Kiều nhanh chóng tìm kiếm chung quanh xem có vật gì có thể dùng để phòng thân, nhưng nhìn một lúc lâu chỉ có một cây lau nhà, hai bánh xà phòng và một thùng nước...

Thế này cũng quá... vô dụng rồi...

Cô chỉ có thể cầm cây lau nhà ở trong tay để phòng bất trắc.

Nhưng mà, trong nháy mắt tiếng bước chân ở ngoài cửa vừa đến gần WC thì toàn bộ âm thanh biến mất giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của Mạnh Kiều.

Cô vô thức xoa giữa chân mày, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát tính toán lại, nhưng trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một nghi vấn.

Theo lý thuyết, bọn chúng hẳn sẽ đẩy từng cửa phòng giáo viên và cửa WC ra để bắt cô, nhưng vì sao đột nhiên toàn bộ lại biến mất không thấy? Chẳng lẽ đây thật sự là tái hiện lại từng cảnh cũ?

Tóm lại... bây giờ cô đã an toàn...

Vừa rồi mấy nữ sinh kia nhắc đến một cái tên - Trương Manh.

Bạn học nữ ban đầu tự sát ở trung học Hạnh Nhạc, từ sau đó sự kiện kỳ dị ùn ùn không dứt, cũng là nhiệm vụ mà Mạnh Kiều cần giải quyết lần này.

Mạnh Kiều dựa vào vách tường, bấy giờ mới bắt đầu đánh giá nhà vệ sinh mà mình trốn vào. Trong WC chỉ có một ô cửa sổ thông khí rất nhỏ, xung quanh cửa sổ đều là vết bẩn màu nâu đen.

Gió bên ngoài đập vào ô cửa sổ nho nhỏ phát ra âm thanh khó nghe.

Mà cửa sổ chính là nguồn sáng duy nhất trong WC. Dẫu sao cô cũng không dám tùy tiện bật đèn dưới tình huống ngoài cửa có quỷ.

WC tổng cộng có bốn buồng, mỗi bên hai buồng đối diện nhau. Mạnh Kiều đẩy khẽ là cửa mở ra, xem ra nơi này là nhà vệ sinh bình thường, không có gì kỳ lạ.

Cánh cửa thứ nhất.

Cánh cửa thứ hai.

Cánh cửa thứ ba.

Cô mở từng buồng ra, cánh cửa nhựa trong buồng vệ sinh nửa khép nửa mở lảo đảo lắc lư, trong buồng vệ sinh tối om gần như không có gì.

Cũng không có bất kỳ hiện tượng quái lạ nào.

Mãi đến khi Mạnh Kiều mở buồng vệ sinh phía trong cùng ra.

Bỗng nhiên “Bịch…” một tiếng, trong buồng vệ sinh phát ra tiếng vang trầm.

Thứ gì!

Năng lực phản ứng với cảm xúc của Mạnh Kiều hơi chậm chạp. Cô chỉ khẽ nhíu mày, nhìn vào trong buồng vệ sinh tối.

Theo ánh sáng mờ ngoài cửa sổ cô mới phát hiện, một thùng rác đổ xuống đất ở trong bóng tối. Rác rưởi rối tinh rối mù đổ ra thành đống.

Cô vỗ vỗ ngực, chỉ là một thùng rác mà thôi. Mạnh Kiều tiến lên hai bước, phát hiện có từng đám đồ vật màu đen như là con rết đang ngọ nguậy.

Là tóc.

Mái tóc dài của nữ sinh!

Từ đâu ra?

Mạnh Kiều vô thức sờ lên đầu mình, rơi nhiều tóc như vậy thì chẳng phải thành trọc luôn rồi à. Cô nhớ đến âm thanh vừa rồi truy đuổi cô ở ngoài WC đã nhắc đến chuyện cắt tóc. Chẳng lẽ tóc trong thùng rác này là của Trương Manh?

Nói như vậy, hẳn là trước khi chết, Trương Manh đã bị bạo hành, cho nên mới tự sát?

Dường như cô đã có một chút manh mối. Nếu tìm được bạn học bạo hành cô ấy thì hẳn sẽ có thể dễ dàng giải quyết nhỉ...

Nhưng mà, lấy năng lực báo thù của Trương Manh thì bạn học bạo hành cô ấy đáng ra phải chết cả rồi mới phải chứ nhỉ?

Cô nặng nề thở hổn hển một hơi, không định chạm vào đống tóc rơi trên đất mà quyết định tránh nguy hiểm ngoài cửa trước, rồi hẵng đi ra ngoài.

Lúc này, mây đen ngoài cửa sổ tản ra, một vầng sáng chiếu vào.

Bấy giờ cô mới thấy trên vách tường của buồng vệ sinh tràn ngập những cái tên. Cô có bản lĩnh xem qua là nhớ, rất nhanh biết được đây là tên những bạn học đã chết của lớp 11-2.

Chữ đỏ như máu nhìn có vẻ cực kỳ u ám trong bóng đêm, trên vách còn có từng vết dao rạch. Vách tường của buồng chậm rãi hiện ra một loạt dấu giày màu đen.

Dấu giày?

Mạnh Kiều thoáng ngẩng đầu, ước lượng khoảng cách giữa mình với trần nhà.

Dấu giày cách trần nhà khoảng trên dưới mét sáu mét bảy.

Dấu giày này như là người đang giãy giụa giẫm lên vách tường lúc bị bắt treo cổ, đạp lung tung để lại dấu vết.

Cuối cùng Mạnh Kiều đã biết vì sao mấy con quỷ kia không vào được, bởi vì nhà vệ sinh này có thứ càng khiến cho người ta sợ hãi hơn.

Hơn nữa, vì sao đám lớp trưởng không đi WC ở tầng này mà tình nguyện đi thêm mấy bước...

Bởi vì, nhà vệ sinh này đã có người chết.

Nhắc nhở rõ ràng đến vậy mà cô lại có thể mắc lỗi!

Cô lùi về phía sau hai bước, mình ở lại nơi này đúng là quyết định không chính xác.

Không bằng, đầu tiên cứ lui lại đã.

Nhưng trong khoảnh khắc cô nhấc chân lên, thân thể lập tức cứng lại. Không phải không thể động mà là mắt cá chân của cô bị tóc trên đất cuốn lấy!

Trên vách tường gạch men sứ ở sau lưng cô dần dần hiện ra một gương mặt khủng bố, trong mùi tanh hôi mang theo một hương hoa hồng kỳ lạ.

“Rầm!”

“Rầm!”

Cửa tất cả các buồng nháy mắt đóng lại.

Mạnh Kiều bị nhốt trong buồng vệ sinh.

Buồng bên cạnh bắt đầu phát ra tiếng đập thịch thịch thịch, đột nhiên, Mạnh Kiều có thể mơ hồ thấy bốn năm bóng dáng trong suốt bị treo ở trên trần nhà trong bóng đêm, tóc đen rất dài từ trên trần nhà chảy ra, thít chặt cổ bọn họ.

“Á... Cứu mạng…”

“Cứu... cứu… cứu tôi...”

Bóng ma lắc lư trong buồng vệ sinh giống như Mạnh Kiều suy đoán, người bị treo lên giãy giụa điên cuồng đá cửa bịch bịch.

Giữa cổ họng của bóng người bị thắt cổ phát ra tiếng kêu cứu run rẩy, mãi đến khi giãy giụa hao hết sức lực, cổ răng rắc một tiếng đứt gãy.

Mạnh Kiều cảm thấy âm thanh này cực kỳ quen thuộc. Cô đột nhiên nhớ ra còn không phải là âm thanh mấy bóng quỷ vừa rồi truy đuổi cô ở ngoài cửa à?!

Cô vốn còn muốn tự khen mình thông minh lanh lợi tránh thoát sự truy đuổi ngoài cửa, nhưng đoán rằng hiện tại mình thật sự là dê vào miệng cọp, sinh tử khó nói.

Không thể... ngồi chờ chết...

Mạnh Kiều cuống quýt tìm kiếm bất kỳ công cụ gì có thể giúp đỡ mình ở khắp nơi, đột nhiên cô phát hiện một cái kéo trên mặt đất!

Cô dùng tốc độ nhanh nhất cầm kéo lên, lách cách cắt đứt tóc quấn quanh ở mắt cá chân. Sải bước một cái đá cửa, vội vàng muốn vọt ra phía ngoài.

Còn chưa nhấc chân lên, một đôi tay lạnh băng của nữ sinh bỗng nhiên bóp lấy cần cổ yếu ớt của cô.

Ở kẽ móng tay ướt dầm đều là bọt máu, ngón tay bóp chặt làn da Mạnh Kiều.

Cổ tay dần dùng sức, Mạnh Kiều cảm thấy cổ của mình sắp bị vặn gãy.

Không phải chứ! Vừa mới mở màn mà mình đã tặng mạng cho người ta rồi? Đồng đội sẽ tố cáo tôi đấy!

“Cậu có thích tôi không?”

Âm thanh âm u bay tới.

“Cậu có thích tôi không?”

Có thích không...

Một con quỷ còn để ý có thích không?

Chẳng lẽ Trương Manh chết vì tình? Nhưng nhìn từ tình hình vừa rồi, không phải bị bạo hành mà chết à?

Có thích không.

Những lời này nghe cực kỳ quen.

Cô đã nghe được ở đâu nhỉ?

Người chơi nữ chết thảm hôm nay từng nói! Lúc ấy cô ta vừa nói “Tôi thích cậu” vừa tự bóp mình chết. Như vậy ‘Tôi thích cậu’ nhất định là lựa chọn sai lầm!

Loại trừ một cái.

Nhưng, Mạnh Kiều tuyệt đối không có khả năng trả lời “Tôi không thích cậu.” Nghe bốn chữ này đã biết là chốt mở của cái chết, chỉ cần cô nói ra hai chữ, thi thể của cô tuyệt đối có thể xuất hiện ở trên trần nhà.

Trong đầu Mạnh Kiều nhanh chóng hiện lên các loại truyền thuyết đô thị mà cô biết.

Truyền thuyết Khẩu Liệt Nữ(*) Nhật Bản. Cô gái đeo khẩu trang sẽ hỏi trẻ con tan học rằng mình có đẹp không. Nếu trả lời xinh đẹp, cô ta sẽ tháo khẩu trang xuống, sau đó rạch miệng đứa bé ra, để làm nó cũng xinh đẹp giống mình. Nếu trả lời không xinh đẹp, cô ta sẽ không chút do dự giết chết đứa trẻ.

(*) Khẩu Liệt Nữ: Kuchisake-onna (け (Khẩu Liệt Nữ)/ "người phụ nữ bị rách miệng"?) là một nhân vật độc ác trong truyền thuyết đô thịvăn hóa dân gian Nhật Bản. Được mô tả là linh hồn độc hại, hay onryō, của một người phụ nữ, cô che một phần khuôn mặt của mình bằng mặt nạ hoặc vật phẩm khác và mang theo một số vật sắc nhọn.

Cho nên, cô cần nghĩ một câu trả lời không chọc giận nữ quỷ.

Nghĩ cái gì đây?

“Cậu có thích tôi không?”

Nữ quỷ phía sau hỏi lần thứ ba, Mạnh Kiều biết mình không có thời gian.

Nước đặc máu thịt mơ hồ không ngừng chảy xuôi, cô gái chậm rãi đến gần cô, đôi môi màu đỏ tươi rách tới mang tai.

Hơi thở khủng bố quấn chặt lấy cô, bàn tay hôi thối càng ngày càng gần, băng gạc nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Tôi sẽ báo thù cho cô.”

Tay Mạnh Kiều nắm chặt ngón tay thối rữa của nữ quỷ, không cho cô ta bóp chặt cổ mình thêm một phân.

“Trương Manh. Tôi sẽ báo thù cho cô.” Mạnh Kiều lặp lại một lần nữa, cố hết sức đưa bản thân vào trạng thái bình tĩnh: “Tôi sẽ báo thù cho cô. Bây giờ, buông tôi ra.”

Hiển nhiên nữ quỷ này chính là Trương Manh, mặc kệ cô ấy tự sát hay là bị giết thì vẫn luôn có căn nguyên và không cam lòng.

Cô muốn đánh cuộc một phen.

May mắn lần này thần may mắn mỉm cười với cô.

Như kỳ tích, bàn tay trên cổ buông ra, phía sau cô truyền đến một loạt tiếng cười.

“Ha ha ha... Ha ha ha...”

Cô... trả lời đúng rồi...

Mạnh Kiều mở to mắt như trút được gánh nặng, sợi tóc xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại một đóa hoa hồng màu đỏ ở bên chân.

Gần như trong giây lát.

Bóng quỷ giống như bị điều khiển cũng giãy giụa đi theo tiếng cười điên cuồng của nữ quỷ, tiếng cười thê lương vang vọng toàn bộ buồng vệ sinh nhỏ hẹp.