Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 46: Bữa trưa đáng sợ



Đồ ăn không thể ăn?

Liên Mộc Mộc nói không lớn, nhưng hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy những lời này của cô ấy.

Ngoại trừ rất ít người không động đũa hoặc không dám ăn, những người còn lại đều ngừng ăn ngay lập tức, rồi nhìn Mạnh Kiều đang một mình thưởng thức rau xanh.

Gần như cùng lúc đó, có người sợ hãi, có người im lặng, có người tức giận.

“Cmn mày đang nói cái quái gì vậy!” Người làm tài chính đột nhiên đập bàn đứng dậy, rống giận: “Mày có bệnh à!”

Ông chủ nhỏ bên cạnh cũng sửng sốt mấy giây, sau đó mắng theo: “Không biết nói chuyện thì đừng nói! Cmn sao cô nói xui thế hả!” Tuy đang tức giận nhưng độ run rẩy trong lời nói đã lộ rõ anh ta đang sợ hãi.

Đồ ăn trong nhiệm vụ nói chung là có thể ăn được, về cơ bản thì đây là lẽ thường tình, nếu không thì người chơi còn chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ đã chết đói trước rồi. Mạnh Kiều chỉ cảm thấy Liên Mộc Mộc có chút căng thẳng quá thôi.

Lúc này Diệp Tử lại gắp thêm một miếng đồ ăn trên đĩa, dịu dàng an ủi nói: “Ăn đi, không sao đâu.”

Thái độ chắc chắn của Diệp Tử khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Kiều cúi đầu im lặng gắp rau trong chén, biết mình vừa thuận miệng nói sai làm người khác căng thẳng lo lắng.

Không ngờ, Nghiêm Mục ở bên cạnh thản nhiên nói: "Quen thì tốt rồi. Nhiệm vụ giảm hết cái này đến cái khác, nhưng mà đồ ăn sẽ không giảm đâu, trước sau gì cũng có một đống."

Nói xong, anh còn liếc nhìn hai người vừa trợn mắt đập bàn.

Hai người họ như muốn bùng nổ lần nữa, trông như địa ngục trần gian.

“Trêu chọc bọn họ làm gì?” Mạnh Kiều thì thầm: “Anh gieo vần khá hay đấy.”

Nghiêm Mục mỉm cười không nói gì.

Liên Mộc Mộc áy náy nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Đều do tôi nhát gan sợ sệt.” Cô ấy không muốn chọc tới hai cao thủ trước mặt này, lỡ đâu bọn họ không muốn dẫn cô ấy theo thì chẳng phải cô ấy sẽ chết ở trong này sao?

Nói thật, Mạnh Kiều chưa từng gặp người mới như thế này. Trong nhiệm vụ đầu tiên, Vạn Niếp Niếp là người cũ, còn giải thích quy tắc cho cô, mà cô và những người mới chết trong nhiệm vụ cũng không có tiếp xúc. Toàn bộ quá trình làm nhiệm vụ thứ hai, cô đều ở cùng Hạ Tinh Thần và Nghiêm Mục, mặc dù Hạ Tinh Thần nhát gan sợ sệt, nhưng cũng chỉ run rẩy như thỏ trắng, không lải nhải làm phiền cô. Đến nhiệm vụ thứ ba chính là người này. Cho nên Mạnh Kiều hoàn toàn không biết nên xử lý ánh mắt ngây thơ của “người cũ” đưa tới.

Bây giờ xung quanh chỉ có bệnh viện tâm thần này, phải dành thời gian hòa hợp với hai mươi người, Mạnh Kiều đã quen ở một mình cảm thấy thời khắc kiểm tra năng lực xã giao của mình đến rồi. Cô ngẩng đầu nhìn Liên Mộc Mộc, cười gượng: "Không sao, không sao, tôi hiểu."

Lúc này Liên Mộc Mộc mới yên lòng.

Mọi người im lặng ăn uống, tên đầu đinh trong một đôi tình nhân trách cứ bạn gái bên cạnh, âm thanh rất lớn, giọng nói vô cùng phiền phức: “Cô lải nhải cái gì, cô vừa nói xong làm tôi sợ chết đi được! Để tôi thoải mái chút được không."

Bạn gái của anh ta có vẻ rất nghe lời bạn trai nên chỉ có thể liên tục gật đầu xin lỗi: "Cưng à, em không cố ý. Em không lẩm bẩm nữa. Chúng ta chắc chắn sẽ sống sót thoát ra ngoài mà đúng không?"

Người đàn ông đầu đinh được cô ta gọi là “cục cưng” hừ một tiếng: "Ăn đi!"

Mạnh Kiều giống như một con mèo con chưa từng nhìn thấy thế giới, ngồi bên cạnh Nghiêm Mục, nhìn trái nhìn phải, sợ bỏ lỡ trò hay của người khác.

Sau đó, trong đám đông, cô bất ngờ tìm thấy người quen thứ hai. Dù chỉ mới gặp nhau một lần nhưng Mạnh Kiều vẫn nhớ tới người đàn ông đó ——Lý Vọng. Hai người từng có duyên gặp một lần trong nhiệm vụ Bạch Giác Quán, nhưng trừ ngày đầu tiên ra thì sau đó hai người chưa bao giờ gặp lại.

"Đừng nhìn nữa, lát nữa cơm canh nguội hết đấy."

"Ồ."

Cô gái lại bắt đầu cắm mặt ăn, không thể không nói rau của Nghiêm Mục xào rất vừa phải, làm cho người bình thường không thích rau như cô ăn hết cả một đĩa. Đối diện Mạnh Kiều, Diệp Tử và Liên Mộc Mộc cũng đã ăn gần xong, lúc ba người đang đứng dậy thì một tiếng hét chói tai của đàn ông bỗng vang vọng khắp nhà ăn.

"A a a a a—! Tôi bị sao vậy? Tôi bị sao vậy!" Người làm tài chính bỗng nhảy dựng ra khỏi ghế, vừa kinh hoàng nhìn xung quanh: "Đau quá! Đau quá!!"

Người đàn ông hét lên, trong khi mọi người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì da thịt trên mặt người làm tài chính kia bắt đầu bong ra từng mảng, như thịt trên xương heo bị nấu nát vụn, rớt ra từng miếng từng miếng.

Trong phút chốc, nửa khuôn mặt của người đàn ông làm tài chính chỉ còn lại xương trắng. Ngay sau đó, tây trang của ông ta cũng nhuốm đầy máu tươi, áo sơ mi vừa người bỗng trở nên căng phồng, cứ như bên trong bị nhồi rất nhiều thịt. Nút áo sơ mi bị đứt toạc, ruột và nội tạng trào ra.

“A a a a a ——” Ông chủ nhỏ đứng bên cạnh ông ta hét lên: "Mẹ nó! Cái gì thế này!"

“Chết người rồi, chết người rồi!” Cặp đôi ngồi trong góc cũng hoảng sợ hét ầm lên.

"Xảy ra chuyện gì vậy! Mau nghĩ cách gì đó đi!" Sắc mặt Lý Vọng cũng rất khó coi.

Mùi máu lập tức tràn ngập toàn bộ nhà ăn.

Nhìn thấy cảnh này, Liên Mộc Mộc không nhịn được ôm Diệp Tử, nôn khan. Vẻ mặt Diệp Tử rất bình tĩnh, giống như đã quen với việc sống chết, cô ấy không nhìn người đàn ông làm tài chính máu thịt bầy nhầy kia nữa, mà vỗ nhẹ lưng Liên Mộc Mộc: “Nôn ra là tốt rồi, đừng cố chịu đựng.”

Mùi nôn mửa, mùi máu tươi, và cả mùi nước tiểu không biết từ đâu bay tới, Mạnh Kiều cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi, ba mùi này hòa lẫn vào nhau làm dạ dày cô cồn cào.

Nhưng các NPC trong nhà ăn vẫn tiếp tục làm việc như không nhìn thấy gì.

Da thịt của người đàn ông làm tài chính rơi từng mảng trên đất, như có một con dao trong suốt cắt từng miếng thịt đỏ au của ông ta xuống. Ông ta giống như một con bạch tuộc sống vẫn còn dây thần kinh, mặc dù khuôn mặt máu me nhễ nhại, gần như không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng tay chân vẫn vùng vẫy giãy giụa. Sau mấy giây vật vã, người làm tài chính ngã ầm xuống đất.

Trên mặt đất chỉ còn một bãi thịt như cặp mông không có xương.

"Mẹ kiếp! Cái quái gì thế này!"

“Mẹ nó, đồ ăn có vấn đề à!”

"Chuyện gì vậy! Sao người chết rồi? Anh ta đã làm gì!"

Mọi người đều hoảng sợ, không nói được câu nào hoàn chỉnh, Mạnh Kiều nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn Nghiêm Mục hỏi: "Anh nghĩ thế nào?"

“Đi nhìn xem.” Nghiêm Mục đứng dậy, đi qua chỗ thi thể.

Mạnh Kiều đứng yên không muốn nhúc nhích, thi thể tươi mới này còn kinh tởm hơn những xác chết cô đã từng thấy trước đây. Cô không muốn đi đến đó dù chỉ một bước, mà Nghiêm Mục cũng đã ở đây, có cao thủ bên cạnh, cô bắt đầu làm biếng, ngay cả động não cũng không muốn.

“Lại đây.” Nghiêm Mục chẳng khác nào giáo viên nghiêm khắc đang răn dạy học trò của mình.

"Ồ." Cô gái bĩu môi, giận dỗi bước tới.

Lúc này Diệp Tử cũng trấn an Liên Mộc Mộc mấy câu rồi đi đến chỗ thi thể, mấy người chơi khác cũng tụ tập lại. Nghiêm Mục lấy một chiếc đũa sạch đẩy tây trang của người đàn ông làm tài chính ra, da thịt bên trong vừa bong ra rơi xuống, đã không nhìn ra hình người nữa. Rất nhiều người lần đầu nhìn thấy một phương pháp chết chóc đẫm máu như vậy.

“Vừa rồi không ai thấy quỷ giết người sao?” Mạnh Kiều hỏi.

“Không nhất thiết phải là quỷ.” Diệp Tử nhìn chằm chằm thi thể, giải thích: “Tôi đã từng tham gia một phó bản, bên trong hoàn toàn không có quỷ, chỉ có quy tắc tương ứng. Nếu làm trái quy tắc cũng sẽ bị thanh lý sạch sẽ.”

Nghiêm Mục nói: “Quỷ cũng là một loại quy tắc, nó sẽ không tùy tiện giết người.”

Diệp Tử nói thêm: “Rõ ràng người này đã làm chuyện gì đó không giống với chúng ta.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn ông chủ nhỏ ngồi ăn cùng bàn với người đàn ông làm tài chính, bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi ông ta đã làm gì?”

“Tôi, tôi đâu có biết?” Ông chủ nhỏ sợ đến tái mặt, môi răng run lập cập: “Chúng tôi chỉ… chỉ ăn cơm… ăn cơm thôi… Có phải là không được ăn cơm không? Chúng ta có chết hết không? Phải không?” Ông ta đã hơi điên rồi.

"Không được ăn cơm ư? Chúng ta đều ăn mà? Không phải chứ, chúng ta đều sẽ chết sao?" Một nhiếp ảnh gia mang máy ảnh màu đen run rẩy lẩm bẩm: "Bệnh viện tâm thần này... thực sự có vấn đề..."

"Nói vớ vẩn! Có ai không ăn cơm đâu!"

“Hai người đó không ăn đồ ăn ở nhà ăn!” Người đàn ông đầu đinh trong cặp đôi chỉ vào hai người Mạnh Kiều và Nghiêm Mục: “Có phải hai người biết gì hay không?”

Sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về hai người, khí thế sắc bén xa lạ của Nghiêm Mục cùng với vẻ tự tin mơ hồ của Mạnh Kiều khiến rất nhiều người cảm thấy khó chịu.

Mạnh Kiều trợn mắt, nắm chặt tay, trong lòng thầm nghĩ rằng lần sau không bao giờ muốn làm nhiệm vụ nhiều người như vậy nữa!

Nghiêm Mục nới lỏng cổ áo, ánh mắt sắc như dao đáp lại vẻ sợ hãi và tức giận của mọi người. Anh nhìn người đàn ông đầu đinh ở đối diện, khiến anh ta vô thức ớn lạnh, ánh mắt đáng sợ đó như muốn lột da rút gân anh ta. Lúc này bạn gái anh ta vội xin lỗi: "Xin lỗi, chúng tôi không phải có ý này... Thực sự xin lỗi..."

“Cmn cô câm miệng!” Người đàn ông đầu đinh đó chỉ dám hung dữ với bạn gái mình.

Diệp Tử vỗ vỗ bọt máu dính lại trên tay sau khi chọc chọc mấy cục thịt, trong ánh mắt dịu dàng không có khinh thường coi nhẹ gì, mà bình tĩnh an ủi mọi người: “Hai người bọn họ ăn cơm, quy tắc không có khả năng quy định món này ăn được, món kia không ăn được, cho nên vấn đề chắc không phải là nhà ăn đâu. Mọi người suy nghĩ thử xem, ông ta đã từng làm cái gì, chúng ta phải tránh đụng vào quy tắc này."

Mạnh Kiều chưa bao giờ chơi trò chơi có quy tắc, cô đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ trước đơn giản hơn nhiệm vụ này rất nhiều, chỉ là quỷ giết người mà thôi, tìm ra được căn nguyên là có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng nhiệm vụ lần này lại nhắc nhở, phải tuân thủ quy tắc Bệnh viện Tâm thần Nhạc Thành. Nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa rõ quy tắc là gì.

“Ông ta không về ký túc xá.” Liên Mộc Mộc là người lên tiếng đầu tiên: “Có phải…”

“Không.” Nghiêm Mục thẳng thừng phản bác.

"Ông... ông ta đi WC bên trái, nhiệm vụ này có liên quan đến WC à? Không được đi WC cố định sao?" Người đàn ông cơ bắp lo lắng cắn móng tay như trẻ con.

“Không phải.”

“Cậu ta… tìm viện trưởng.” Ông cụ ngồi cùng bàn với người đàn ông làm tài chính bỗng lên tiếng, âm thanh tang thương lộ ra vẻ thờ ơ xem nhẹ sống chết: “Tôi là người cuối cùng lấy chìa khóa. Tôi thấy cậu ta lấy chìa khóa xong còn đi tìm viện trưởng. Tôi già rồi, không nghe rõ những thứ khác, chỉ nghe thấy cậu ta hỏi… mấy chữ… 531…”

531.

Gợi ý duy nhất của nhiệm vụ: 531.

Mạnh Kiều và Nghiêm Mục nhìn nhau, chắc là thế này: Không thể tìm viện trưởng, thậm chí là nhân viên công tác hỏi 531.

Lời này vừa nói ra, tim mọi người đập thình thịch, có người bắt đầu thầm mừng rỡ, may mà mình không đi tìm hiểu trước, nếu không người chết sẽ là chính mình.

Đã điều tra xong, nhưng mọi người ăn cơm không thấy ngon nữa nên tụ thành nhóm hai ba người bắt đầu về ký túc xá. Chỉ có Nghiêm Mục vẫn đứng cạnh thi thể, Mạnh Kiều ngồi xuống cái ghế bên cạnh hỏi: "Sao vậy?"

"Em phát hiện ra gì không?" Anh quay lại nhìn Mạnh Kiều, hỏi một câu.

"Thầy Nghiêm, thầy đang kiểm tra tôi đấy à?"

"Ừm."

“Phát hiện.” Mạnh Kiều liếc nhìn thi thể trên mặt đất, khi thi thể tự động bốc cháy biến thành bột đen, cô lạnh nhạt nói: “Chỉ có bàn chân, không có ngón chân.”

Thi thể đã thành thịt vụn.

Giống hệt thi thể trong khu khám bệnh bị y tá kéo ra ngoài.