Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 48: Bệnh nhân điều trị



Tòa khám bệnh sạch sẽ ngăn nắp, không khác gì các bệnh viện tuyến ba lớn trong thành phố. Bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới đi lui, gặp Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đang đi về phía trước đều nở nụ cười hiền hòa.

Ở đây không có bầu không khí quỷ dị, bác sĩ chuyên nghiệp, y tá thân thiện. Nhưng chính vì không nhìn ra được chút sơ hở gì mới làm cho lòng người hoảng sợ.

Tầng một của tòa khám bệnh là phòng điều trị và nhà thuốc. Các y tá đẩy xe đẩy, bên trên để từng hàng thuốc trắng vàng.

Bước chân của Nghiêm Mục dừng lại ở cửa phòng điều trị, một bác sĩ đang tiến hành điều trị tâm lý cho bệnh nhân. Tay chân bệnh nhân bị trói, nhưng lại nằm trên ghế sofa, sắc mặt vô cùng an yên thổ lộ tiếng lòng của mình. Tuy Mạnh Kiều không cảm thấy mình biết nhìn người, nhưng cô vừa nhìn thoáng qua đã có thể cảm nhận được trên người bác sĩ này có một vẻ dịu dàng bẩm sinh.

Bác sĩ nhìn thấy hai người ở cửa thì khẽ gật đầu, mỉm cười rồi tiếp tục làm việc.

"Diễn tập cho chúng ta xem đấy à?" Mạnh Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi không nhìn ra gì cả, trông bọn họ đều rất hiền lành."

Nghiêm Mục và Mạnh Kiều theo dõi toàn bộ quá trình điều trị, sau khi y tá đưa bệnh nhân ra ngoài, bác sĩ chỉnh lại chiếc áo blouse trắng nhăn nhúm, hỏi: “Hai người có chuyện gì sao?”

Nghiêm Mục đáp: “Chúng tôi là phóng viên viết báo, cho nên muốn tìm hiểu các phương diện trong bệnh viện một chút.”

“Ra là vậy.” Bác sĩ đứng dậy đi về phía hai người: “Tôi có thể giúp gì cho hai người không?”

Nghiêm Mục hỏi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi muốn tìm hiểu rõ hơn về nơi này. Xin hỏi bệnh nhân vừa rồi mắc phải bệnh gì?”

"Rối loạn cảm xúc lưỡng cực. Biểu hiện lâm sàng của bệnh nhân rất phức tạp, cảm xúc thất thường. Bệnh nhân này có biểu hiện lạm dụng chất gây nghiện và các triệu chứng tâm thần như xuất hiện ảo giác, ảo tưởng. Hiện tại sau ba tháng điều trị, bệnh tình đã ổn định hơn một chút, nhưng bệnh nhân sẽ kèm theo khuynh hướng bạo lực không thể kiểm soát nên chúng tôi sử dụng đai hạn chế trong quá trình điều trị." Bác sĩ nhẹ nhàng giải thích, dường như biết hai phóng viên này đang nghĩ gì: "Ở đây chúng tôi đều tuân thủ pháp luật, hai người có thắc mắc gì thì cứ nói ra, tôi sẽ giải đáp.”

Mạnh Kiều mở to mắt nhìn nữ bác sĩ, nghiêm túc lấy một cuốn sổ nhỏ ra, bắt đầu ghi chép như một phóng viên thực thụ: "Hả? Chị bác sĩ, bệnh tình của bệnh nhân ở đây đều khá nặng à?"

"Không đâu, cũng có trầm cảm ở mức độ trung bình. Bọn họ đều dùng liệu pháp thôi miên, liệu pháp dược vật, và liệu pháp bàn cát thôi. Mỗi bệnh nhân chúng tôi sẽ có một phương án điều trị khác nhau. Cô cũng biết đấy, loại bệnh tâm thần này có khi là do áp lực quá mức, thất vọng trong cuộc sống, bóng ma lúc nhỏ, hoặc các kích thích khác tạo thành, cũng có một số bệnh là do gen di truyền, giống như bệnh tự kỷ. Cho nên phương pháp điều trị cũng khác nhau." Nữ bác sĩ kiên nhẫn giải đáp vấn đề cho Mạnh Kiều, cô ta chỉ chỉ ngăn kéo để hồ sơ bệnh án ở phía sau mình: “Cô xem tôi có nhiều hồ sơ bệnh án như thế nhưng mà bệnh trạng của mỗi người gần như là khác nhau. Chúng tôi cần phải hốt thuốc đúng bệnh.”

Mạnh Kiều hiểu ra, gật đầu: “Vậy thì đúng là vất vả cho mọi người rồi, chúng tôi có thể đi xem bệnh nhân nơi này không? Bởi vì tôi không am hiểu bệnh viện tâm thần lắm, sợ là viết tin có sai lệch."

"Được chứ, đúng lúc tôi vừa kết thúc quá trình điều trị, đi dạo một vòng với hai người nhé." Bác sĩ đặt thứ đang cầm trong tay xuống: "Thế nào?"

"Được!" Mạnh Kiều tỏ ra rất cảm kích.

Mặc dù khả năng đồng cảm yếu nhưng cô vẫn có thể làm bộ ra phản ứng cảm xúc tương ứng từ giọng điệu của đối phương. Cô vui vẻ đi theo bên cạnh nữ bác sĩ: "Thực cám ơn chị."

“Không có gì.”

Bác sĩ dẫn hai người đi bắt đầu từ phòng điều trị ở tầng một, qua cửa kính, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục có thể thấy rõ bệnh nhân đang được điều trị như thế nào. Tình trạng bệnh nhân cũng có vẻ ổn định, không phải là kiểu ổn định nhưng lộ ra vẻ quỷ dị, mà là kiểu có thể cảm nhận rõ được “mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt”.

Bác sĩ kiên nhẫn làm quen với bệnh nhân, cho bệnh nhân xem kết quả kiểm tra, phân tích từng vấn đề. Mạnh Kiều và Nghiêm Mục nhìn nhau, từ ánh mắt của Nghiêm Mục, cô có thể thấy người đàn ông này không phát hiện ra vấn đề nguy hiểm nào.

Tầng trên của phòng điều trị là phòng bệnh. Trên hành lang vẫn có y tá và bác sĩ qua lại, tỷ lệ bác sĩ trên bệnh nhân ở đây rất cao, đại khái là một trên năm. Phòng bệnh đều là phòng hai người, được lắp đặt trang thiết bị cao cấp, giống như một khách sạn bốn sao. Mạnh Kiều nhìn bác sĩ dỗ dành bệnh nhân uống thuốc, chẳng khác gì chị gái dỗ em mình.

Mạnh Kiều thực sự cảm động trước hình ảnh dịu dàng này.

Tầng hai cũng giống như tầng ba, đều là phòng bệnh, cách bố trí cũng không thay đổi nhiều. Bác sĩ đang trò chuyện với Mạnh Kiều về triệu chứng của bệnh nhân và nguyên nhân biến chứng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nổ “bùm” cực lớn từ cuối hành lang.

Hai người vội liếc nhìn nhau rồi giống như muốn đi tới bên đó. Bác sĩ nhận ra lập tức nắm chặt cánh tay Mạnh Kiều, vẻ mặt hiền hòa thoáng trở nên lạnh băng như đang đối mặt với kẻ thù: “Không được đến đó!”

“Hả?” Cánh tay bị bác sĩ nắm chặt của Mạnh Kiều đau đớn, Nghiêm Mục cũng dừng chân. Hai người cách căn phòng bị nổ chỉ mười mét, nhưng mà lúc này không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Trong phòng bệnh vang lên vài tiếng “cộp cộp cộp ——” như có người đập đầu vào tường. Mạnh Kiều gần như có thể tưởng tượng được bức tường trắng đã bị đập đến mức dính đầy máu tươi.

“Đi thôi, bệnh nhân nổi điên rồi, chúng ta phải rời khỏi nơi này trước.”

Nếu bác sĩ đã ra lệnh đuổi khách, bọn họ chỉ có thể tuân thủ quy tắc của bệnh viện. Mạnh Kiều và Nghiêm Mục trở về lối ra dưới sự hướng dẫn của bác sĩ. Cuối hành lang là một tấm kính phản quang lớn, qua tấm kính, cô nhìn thấy hai y tá bước vội vào phòng bệnh, sau đó tiếng đập đầu biến mất.

Bác sĩ tiễn hai người đến cửa tòa nhà: "Hai người về trước đi, nếu muốn tham quan tiếp thì có thể tìm tôi. Hôm nay thật sự không tiện lắm."

Giọng cô ta lộ ra vẻ mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt hơn trước rất nhiều.

Nghiêm Mục: “Tôi hiểu, thực xin lỗi đã làm phiền cô.”

Bác sĩ xua tay nói: "Không sao, hai người có thể đi tham quan những nơi khác. Tòa nhà chính có thư viện, có cả phòng hồ sơ. Hai người cũng có thể vào đó xem thử.”

Mạnh Kiều cười nói: "Cám ơn!"

Bác sĩ gật đầu, quay người đi vào tòa khám bệnh, mà Mạnh Kiều bay thẳng vào bụi cây nhỏ bên cạnh. Bụi cây cao một mét che khuất thân hình nhỏ nhắn của cô gái: "Anh đổi chỗ, trốn đi."

Nghiêm Mục trốn không được, anh bất đắc dĩ nhìn Mạnh Kiều cười một tiếng, sau đó dứt khoát trốn sau máy điều hòa của bệnh viện.

Một lúc sau, hai y tá vừa nãy khiêng cáng cứu thương đi ra nhìn dáo dác. Y tá phía trước cũng nhìn xung quanh rồi nói: "Không có ai cả, đi mau đi."

Y tá ở phía sau rất không kiên nhẫn nói: "Sao ngày nào cũng có chuyện xui xẻo thế này, đúng là buồn nôn."

“Cứ dăm ba ngày lại có người chết, tôi tưởng cô đã quen rồi.” Y tá phía trước khiêng cáng: “Đừng để người khác phát hiện, nếu không viện trưởng chắc chắn sẽ giết cả hai chúng ta.”

“Mau lên, đừng để bị phóng viên phát hiện.” Y tá phía sau bước nhanh: “Chết nhiều người vậy mà chẳng sợ bị người ta phát hiện.”

“Kệ đi.”

Mạnh Kiều lén quan sát cái cáng cứu thương màu trắng hai y tá kia đang khiêng qua khe hở, lần này trên cáng không có chút vết máu nào, ngược lại còn rất sạch sẽ. Hơn nữa, hai cô gái kia khiêng rất nhẹ nhàng, trọng lượng trên băng ca cũng không giống người trưởng thành.

Bởi vì hai người di chuyển quá nhanh, một cơn gió thổi qua, tấm vải trắng mỏng bị vén lên, Mạnh Kiều có thể thấy rõ bên trong là một bộ xương cháy đen! Lớp da nhăn nheo khô quắt như miếng thịt bò phơi khô quấn quanh bộ xương mỏng manh, trông dáng vẻ này hẳn là bị cháy thành than! Đây là người vừa chết kia sao?

Sao có thể biến thành như thế này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chứ?

Mạnh Kiều muốn nhìn lại lần nữa, nhưng y tá đã lướt nhanh qua mặt cô. Cô không đi theo mà ngồi xổm trên bãi cỏ, nghĩ về cảnh tượng vừa rồi. Đang lúc suy nghĩ, cô theo thói quen nhìn về phía bên phải, ai ngờ không nhìn còn đỡ, nhìn rồi cô mới phát hiện một bóng người đứng ngay trên đầu mình sau cửa sổ tầng hai!

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng!

Bác sĩ kia đeo một chiếc mặt nạ phòng độc màu xanh quân đội kiểu cũ rất to, thấu kính thủy tinh tròn như con ruồi phản chiếu ánh sáng kỳ lạ. Người nọ vẫn không nhúc nhích nhìn bên giường, Mạnh Kiều chỉ cách ông ta bốn năm mét, gần đến mức ông ta chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được cô.

Hai người đối diện.

Bác sĩ không nhúc nhích, Mạnh Kiều cũng vậy.

Cho đến khi Mạnh Kiều không nhịn được chớp mắt, gần như chỉ một phần mười giây, bóng người ở cửa sổ đã biến mất, như cuộc đối mặt vừa nãy hoàn toàn không tồn tại.

Cô đã bị phát hiện.

Bị phát hiện thì thế nào?

Chết sao?

Không thể nào.

Mạnh Kiều cau mày tìm kiếm Nghiêm Mục, câu đầu tiên của cô là: "Nhạc nền kinh dị của anh mất hiệu lực rồi à?"

“Không có.” Nghiêm Mục đáp: “Sao thế?”

"Tôi bị phát hiện." Mạnh Kiều thành thật nói: "Có một bác sĩ đeo mặt nạ phòng độc nhìn chằm chằm vào tôi, ngay phía trên đầu tôi, ông ta nhìn thấy tôi rồi. Tôi đề nghị nhạc nền này nên chuẩn hơn một chút, đừng có mất hiệu lực, nếu vậy lúc tôi bị giết còn phản kích được một tí."

“Không sao đâu.” Nghiêm Mục không hề biểu lộ cảm xúc gì: “Không sao đâu.”

"Anh tự tin vậy à?"

"Có thầy ở đây, học sinh còn có thể xảy ra chuyện sao?" Nghiêm Mục hỏi:

"Theo sát tôi."

"Ồ..." Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu, nhích lại gần Nghiêm Mục.

Mây đen vừa rồi càng ngày càng đen, cứ như một bàn tay khổng lồ bao trùm toàn bộ bệnh viện tâm thần. Mạnh Kiều cũng không hoàn toàn là thấp thỏm bất an vì chuyện vừa rồi, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm, quả thật toát mồ hôi. Hơn nữa, vừa rồi bọn họ dò xét tầng hai, thực sự không thấy bác sĩ nào quái lạ.

Trông như đi ra từ phòng chứa khí độc.

“Lại nói, hôm nay tôi vẫn chưa nghe thấy nhạc nền.” Mạnh Kiều bỗng nói: “Thật không mất tác dụng à?”

"Không thật mà."

"Các đạo cụ khác cũng không mất tác dụng sao?"

“Không có.” Nghiêm Mục đáp: “Mọi thứ vẫn hoạt động bình thường.”

“Sao tôi lại cảm thấy nhiệm vụ này yên bình thế nhỉ?”

“Yên bình sao?” Nghiêm Mục hỏi: “Nhỡ đâu có một nữ quỷ ở trong nhà vệ sinh tóm lấy em, nhìn em nhảy nhót như thỏ bị giẫm đuôi?”

Quả thực không yên bình, vừa bắt đầu đã có hai NPC, một người chơi chết.

Nhưng Mạnh Kiều vẫn cảm thấy từng chi tiết đều toát lên vẻ yên bình tốt đẹp.

Lạ lùng.

Mạnh Kiều hắng giọng, nghiêm túc nói: “Trước tiên, thầy Nghiêm, đuôi thỏ không rũ xuống đất, anh không thể giẫm được. Thứ hai, nếu đã bị nữ quỷ bắt được, thì còn có thể nhảy nhót kiểu gì? Trình độ tư duy logic như vậy mà còn làm giáo viên, cắt.”

Nghiêm Mục:...

“Nói lại lần nữa, dung tích não em nhỏ như thỏ đấy.”

“Hừ, đầu thỏ ăn ngon.” Mạnh Kiều không hề sợ hãi trước đòn tấn công của Nghiêm Mục, nhưng sau đó cô nghĩ lại: “Sao anh lại nói như vậy?”

“Có người vẫn luôn theo dõi chúng ta, em lại không phát hiện.” Nghiêm Mục nói với giọng điệu rất bình thường.