Chạy Về Phía Ánh Sáng

Chương 3-2: Không nỡ oán trách



Tan học, Mỹ Mỹ và Kha Nguyệt cùng nhau đi trên đường

Mỹ Mỹ: " Kha Nguyệt à, cậu xinh đẹp như thế chắc hắn đã có ra nhiều bạn trai nhỉ? "

Kha Nguyệt: " Tôi không có "

Mỹ Mỹ ngạc nhiên: " Thật sao? tại sao thế? "

Kha Nguyệt: " Tôi không thích dính vào yêu đương, thảm hại lắm "

Mỹ Mỹ: " Đâu phải chàng trai nào cũng tệ đâu, lỡ đâu sau này cậu may mắn gặp được người yêu cậu sâu đậm thì sao? "

Kha Nguyệt thẳng thừng nói: " Tôi không tin mình có được tình yêu, cũng không muốn tin "

Mỹ Mỹ nghe xong thì im lặng, cô thầm nghĩ: " Rốt cuộc cậu ấy đã trải qua chuyện gì vậy chứ.."

Kha Nguyệt về đến nhà, một ly thủy tinh to ném thẳng vào Kha Nguyệt, cô nhanh chóng lấy tay đỡ thì bị mảnh thủy tinh cứa trúng tay, máu dần dần chảy ra

Kha Nguyệt cáu gắt: " Mẹ điên rồi à!? "

Triệu Tú Anh quát mắng: " Mày có biết ai vừa đến đây không? là Ba của mày đấy, ông ta đến muốn đưa mày đi đó "

Kha Nguyệt cứng đơ người

" Thì sao chứ? miễn con không đồng ý là được "

Triệu Tú Anh: " Ông ta dắt theo người phụ nữ đó đến..! khốn nạn, khốn nạn "

Triệu Tú Anh lao đến đánh Kha Nguyệt, hàng xóm nghe thấy tiếng ồn thì chạy sang

Bọn họ kéo Triệu Tú Anh ra khỏi người Kha Nguyệt, Kha Nguyệt hoảng sợ chạy ra khỏi nhà

Trời bắt đầu tối dần, Kha Nguyệt ngồi thẫn thờ ở ghế đá công viên, máu trên tay vẫn còn động ở đó

" Triệu Kha Nguyệt? "

Kha Nguyệt nghe ai đó gọi tên mình thì ngước lên

Thịnh Nam thấy mắt của Kha Nguyệt đỏ hoe thì anh liền bối rối: " Cậu..cậu khóc đấy à? "

Kha Nguyệt: " Không phải chuyện của cậu "

Thịnh Nam nhìn xuống thì lại bối rối hơn nữa: " Triệu Kha Nguyệt, cậu chảy máu kìa "

Kha Nguyệt nhìn cánh tay sau đó ngước lên: " Không sao "

Thịnh Nam cau mày: " Cái gì mà không sao chứ? đợi một chút "

Nói xong, Thịnh Nam chạy đi để lại Kha Nguyệt đang không hiểu ở đó

Một lúc sau, Thịnh Nam quay lại trên tay cầm theo một bịch đồ

Kha Nguyệt: "? "

Thịnh Nam ngồi xuống cạnh Kha Nguyệt

Thịnh Nam: " Cậu đưa tay đây "

Kha Nguyệt: " Sao tôi phải nghe cậu? "

Thịnh Nam cau mày lấy tay chợp lấy cánh tay Kha Nguyệt

Thịnh Nam bắt đầu sát trùng và sức thuốc cho Kha Nguyệt

Thịnh Nam: " Cậu sao vậy? "

Kha Nguyệt: " Bị té "

Thịnh Nam: " Nói dối "

Kha Nguyệt: "? "

Thịnh Nam nghiêm túc nhìn Kha Nguyệt: " Ai bắt nạt cậu à? "

Kha Nguyệt: " Không có ai "

Thịnh Nam: " Vậy tại sao lại bị thương? "

Kha Nguyệt: " Đã bảo bị té "

Thịnh Nam cau mày: " Bị té mà mắt cũng đỏ hoe thế à? Vốn dĩ tôi thấy cậu bị thương thì cũng đâu có khóc đâu "

Kha Nguyệt: " Tôi là con người, không phải sắt đá mà không biết đau biết khóc "

Thịnh Nam bất lực: " Được, tôi sẽ không hỏi nữa "

Thịnh Nam tiếp tục sức thuốc cho Kha Nguyệt, Kha Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thịnh Nam đang sức thuốc cho mình, đột nhiên cô cảm thấy bồn chồn trong lòng..

Kha Nguyệt: " Tống Thịnh Nam "

Thịnh Nam quay sang:" Sao vậy? "

Kha Nguyệt: " Tại sao cậu lại tốt với tôi quá vậy? "

Thịnh Nam bối rối một lúc sau đó cười nói: " Vì cậu là bạn, đã là bạn thì phải giúp đỡ thôi có gì đâu "

Kha Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn Thịnh Nam

Thịnh Nam: " Tôi biết tôi đẹp trai "

Kha Nguyệt cau mày: " Cậu im đi Tống Thịnh Nam "

Đột nhiên cả hai nhìn nhau, sau đó lại bật cười, không biết lý do là gì nhưng khoảnh khắc này lại khiến họ cười tươi như vậy.