Chạy Về Phía Ánh Sáng

Chương 47: Mặt trăng nhỏ



Trở về nhà họ Triệu, Triệu Kha Nguyệt cùng Tống Thịnh Nam bước vào bên trong, đột nhiên có một đứa trẻ khoảng 4 tuổi chạy đến ôm lấy chân cô, miệng cậu bé cười toe toét nói: " Chị, chị "

Cậu bé tên là Hạ Vũ, là con trai của anh họ thứ ba của cô, Hạ Vũ rất thích Triệu Kha Nguyệt, cậu lúc nào cũng bám lấy cô, những ngày cô không về nhà nội, cậu bé lúc nào cũng buồn bã nhớ cô, chị dâu thứ ba biết cô và gia đình nội như thế nào nên bình thường cũng hay gọi video cho cô và cậu bé gặp nhau

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, hai bên má hiện ra lúm đồng tiền, Hạ Vũ tươi cười chỉ về phía má của cô: " Má lúm, má lúm "

Triệu Lâm nghe thấy tiếng ồn, ông đi ra thì thấy Triệu Kha Nguyệt và Tống Thịnh Nam, Triệu lâm lên tiếng hỏi: " Thịnh Nam? Sao con lại ở đây? "

Tống Thịnh Nam cúi nhẹ đầu: " Chào bác, con đến đây tìm Kha Nguyệt " Triệu Lâm nghe xong có chút ngạc nhiên, lúc này bà nội và Ngọc Ninh đi từ bếp ra, bà nội thấy Tống Thịnh Nam, bà mỉm cười: " Cậu trai, trông đẹp trai quá, Là bạn của Kha Nguyệt sao? "

" Cậu có bạn gái chưa? Tôi có một đứa cháu gái tuổi cũng không kém cậu nhiều đâu "

Tống Thịnh Nam nhìn bà nội Triệu, anh chỉ mỉm cười lễ phép nói: " Không cần đâu ạ, đúng con là bạn của Kha Nguyệt, nhưng mà là bạn trai thưa bà "

Bà nội Triệu có chút ngạc nhiên, bà cau mày thở dài: " Một người trông đẹp trai sáng láng như cậu mà lại đi quen con bé này, đúng là có mắt như mù mà "

Triệu Kha Nguyệt rũ mắt, tay vẫn đang đặt ở vai Hạ Vũ, Triệu Lâm lúc này nói: " Mẹ, sao mẹ lại nói vậy "

Ngọc Ninh mỉa mai: " Mẹ nói đúng chứ có sai đâu? Ai vướng vào con nhỏ Kha Nguyệt cũng bị xui xẻo cả thôi "

Tống Thịnh Nam bình tĩnh trả lời: " Dạ, con rất vui nếu có thể mang xui xẻo của mọi người rời khỏi đây và biến thành may mắn của con ạ ". Triệu Kha Nguyệt nghe anh nói vậy, cô hiểu anh đang muốn lên tiếng bảo vệ cô, nhưng cứ nói chuyện với những người này thì cũng chẳng thay đổi được gì

Triệu Văn Dực và Lương Minh Ngọc lúc này vừa ở bên ngoài trở về, hai người đi vô nhà, thấy có người lạ thì có chút ngạc nhiên. Triệu Văn Dực lên tiếng hỏi: " Đây là ai vậy? "

Triệu Lâm lên tiếng: " Bạn trai của Tiểu Nguyệt ". Triệu Văn Dực nghe xong liền nhìn Tống Thịnh Nam, anh lên tiếng hỏi: " Cậu tên gì? "

Tống Thịnh Nam trả lời: " Tên là Tống Thịnh Nam ". Triệu Kha bước từ phòng ra, thấy Tống Thịnh Nam thì cậu liền vui vẻ

" Anh Thịnh Nam "

Triệu Kha chạy đến: " Anh đến đây tìm chị hai sao? ". Tống Thịnh Nam lúc này nhìn Triệu Kha, anh liền gật đầu

Triệu Lâm lúc này mới lên tiếng: " Cũng đến giờ ăn tối rồi, Thịnh Nam vào ăn cùng luôn đi con "

Trong lúc ăn, Tống Thịnh Nam ngồi bên cạnh, thấy Triệu Kha Nguyệt ăn ít, anh lấy đũa gắp thức ăn vào bát của cô. Triệu Kha Nguyệt giương mắt lên nhìn anh, cô nói: " Anh định đút em thành heo sao? "

Tống Thịnh Nam mỉm cười: " Em đoán đúng rồi đó ". Triệu Văn Dực nhìn chằm chằm vào Tống Thịnh Nam, lúc này anh lên tiếng: " Thịnh Nam, cậu và em tôi quen nhau bao lâu rồi? "

Tống Thịnh Nam nhìn Triệu Văn Dực, anh trả lời: " Nếu mà quen biết thì là từ lúc học cấp 3, còn yêu nhau thì gần 1 năm rồi ". Lương Minh Ngọc có chút ngạc nhiên, cô nhìn Thịnh Nam: " Cậu thích Kha Nguyệt từ khi nào? "

Tống Thịnh Nam thong thả trả lời: " Từ lúc học cấp 3 "

Triệu Văn Dực hỏi: " Vậy tại sao chỉ mới yêu nhau 1 năm? "

Tống Thịnh Nam: " Gần cuối năm lớp 10 em sang học ở Anh Quốc và sống cùng gia đình "

Triệu Lâm chậm rãi nói: " Dù sao cũng tối rồi, Thịnh Nam, con ở đây đi, ngủ chung với Tiểu Kha "

Triệu Kha lúc này vui vẻ nói: " Anh Thịnh Nam, lát nữa em cho anh xem game mới, hay lắm "

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, nói đùa: " Hai người lớn cả rồi mà suốt ngày chỉ biết đến game ".Triệu Kha mỉm cười quay sang Triệu Kha Nguyệt: " Chị không hiểu đàn ông bọn em đâu "

Triệu Kha quay sang Tống Thịnh Nam: " Anh Thịnh Nam, có phải chị Kha Nguyệt lúc tức giận rất đáng sợ không? "

Tống Thịnh Nam cười: " Cô ấy giận vui anh cũng đã thấy sợ rồi, nếu giận thật thì chắc chỉ có nước anh phải quỳ xuống vỏ sầu riêng thì cô ấy mới tha cho anh ". Triệu Kha Nguyệt quay sang lườm Tống Thịnh Nam: " Làm gì có chuyện đó? Hai người kết hợp lại nói xấu em sao? "

Sau khi kết thúc bữa cơm. 8 giờ tối, Triệu Kha Nguyệt ngồi ở sofa chơi với Hạ Vũ, Tống Thịnh Nam từ phòng của Triệu Kha đi ra, anh đi đến chỗ của hai người họ

Triệu Kha Nguyệt thấy anh, cô liền mỉm cười: " Anh chưa ngủ sao? ". Tống Thịnh Nam mỉm cười nhìn cô: " Ừm, anh định xem em ngủ chưa thì mới đi ngủ "

Tống Thịnh Nam nhìn xuống Hạ Vũ, cậu bé vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt Tống Thịnh Nam lúc này khó hiểu. Hạ vũ lúc này nheo mắt lên tiếng: " Chú, khi nào chú mới rời đi vậy ạ? "

Triệu Kha Nguyệt nghe xong liền cười khúc khích, Tống Thịnh Nam cau mày cười nói: " Cái gì mà chú? Anh đây bằng tuổi chị của em đấy "

Hạ Vũ trả lời: " Nhưng chị ấy là chị họ của em, nếu xét về cách gọi theo tuổi thì là tuổi chú rồi ", Tống Thịnh Nam nhìn Triệu Kha Nguyệt đang bật cười, anh đưa tay véo má cô: " Vui lắm sao dì Triệu? "

Triệu Kha Nguyệt cười: " Chú Tống không thấy vui sao? "

Tống Thịnh Nam cười: " Thôi được, dì Triệu vui thì chú Tống cũng sẽ vui "

Triệu Kha Nguyệt bế Hạ Vũ lên, cô mỉm cười nói: " Tiểu Vũ, chúng ta đi ngủ thôi nào ~ " Hạ Vũ gật đầu vui vẻ vùi mặt vào cổ của cô

Tống Thịnh Nam nhướng mày, anh đùa nói:

" A Nguyệt, anh cảm thấy ghen tị với thằng nhóc này quá "

Triệu Kha Nguyệt lườm anh, cười nói: " Vậy anh cứ ghen tị tiếp đi, em và Tiểu Vũ đi ngủ đây ". Tống Thịnh Nam đưa xoa đầu cô, mỉm cười nói: " Em ngủ ngon "

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười: " Ngủ ngon "

*****

Buổi sáng, Tống Thịnh Nam vừa thức dậy, một lúc sau khi đi ra phía sau vườn, anh thấy Hạ Vũ đang cầm trái bóng rổ nhưng không chơi được, anh đi đến lấy trái bóng từ tay cậu bé, bắt đầu xoay trái bóng bằng một ngón tay

Hạ Vũ mở mắt to nhìn Tống Thịnh Nam, cậu bé bắt đầu mỉm cười: " Anh, anh, sao anh làm được vậy, anh dạy em với ". Tống Thịnh Nam nhướn mày: " Không phải chú sao? "

Hạ Vũ bắt đầu hớn hở: " Dạ không, anh rể, anh rể "

(*Thật ra Hạ Vũ không biết anh rể nghĩa là gì, chỉ từng nghe một người bạn gọi bạn trai của chị gái như vậy, nhưng Hạ Vũ luôn nghĩ từ đó để gọi những người con trai thân thiết với chị gái của mình nên cậu cũng gọi theo)

Tống Thịnh Nam nghe được hai từ " anh rể " phát ra từng miệng cậu bé, không hiểu sao trong lòng còn vui vẻ hơn ban đầu, anh ung dung thong thả nói: " Đợi em lớn hơn một chút thì anh sẽ dạy em "

Một lúc sau, Triệu Kha Nguyệt thức dậy, cô nghe thấy tiếng Hạ Vũ ở ngoài sân sau, khi đi ra ngoài kiểm tra cô bắt đầu ngạc nhiên khi nghe Hạ Vũ luôn miệng kêu: " Anh rể, anh rể, ném lần nữa đi, lần nữa đi "

Triệu Kha Nguyệt lúc này thầm nghĩ: " Không phải chứ? Sao thay đổi cách xưng hô nhanh vậy "

Tống Thịnh Nam quay sang, thấy Triệu Kha Nguyệt đang đứng đó, anh mỉm cười nói: " Ngạc nhiên cái gì? Chưa thấy anh rể và em vợ chơi với nhau bao giờ à? "

Triệu Kha Nguyệt bối rối, cô hỏi: " Sao thằng bé thay đổi với anh nhanh như vậy? ". Tống Thịnh Nam ung dung nói: " Chắc do anh đẹp trai, nên Tiểu Vũ nhà em cũng say mê anh mất rồi "

Triệu Kha Nguyệt lấy tay nhéo lỗ tai Tống Thịnh Nam, anh đau nhói kêu lên: " A, a, anh sai rồi em ơi "

Buổi trưa, Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt định dắt Hạ Vũ đi khu vui chơi, Triệu Kha ngồi ở sofa bấm điện thoại, Triệu Kha Nguyệt đi đến chỗ cậu, cô nói: " Em đi chơi không hay chỉ ở nhà? "

Triệu Kha: " Thôi bây giờ em chỉ muốn ở nhà "

Triệu Kha Nguyệt gật đầu, sau đó cô cùng Hạ Vũ và Tống Thịnh Nam đi ra ngoài

Ở khu vui chơi, khi Tống Thịnh Nam một tay đang bế Hạ Vũ một tay đang nắm lấy tay của Triệu Kha Nguyệt đi bên cạnh, đột nhiên có một cô gái quảng bá chương trình đi đến

" Chào anh chị, anh chị có nhu cầu cho con của anh chị chơi trò chơi không ạ? "

Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, định giải thích thì Tống Thịnh Nam lên tiếng: " Được thôi ". Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, anh thấy vậy liền nói với cô: " Dù sao cũng đưa Hạ Vũ đi chơi, vậy thì cứ cho em ấy chơi đi "

Triệu Kha Nguyệt nghe anh nói vậy, cô mỉm cười gật đầu. Trong lúc chơi trò chơi, Hạ Vũ cụng đầu với một cậu bé bằng tuổi cũng đang tham gia, vết sưng trên trán bắt đầu đỏ lên. Triệu Kha Nguyệt lo lắng ôm Hạ Vũ trên tay, cô kiểm tra vết thương cậu bé: " Tiểu Vũ, em có sao không? Có đau không? "

Tống Thịnh Nam cũng xem thử vết đỏ trên trán: " Thằng nhóc này, sao tự nhiên đi chơi cụng đầu với người ta vậy không biết "

Hạ Vũ vẫn cười hớn hở: " Em không có sao, không có đau ạ "

Cuối cùng cả ba trở về nhà họ Triệu, vừa bước vào nhà, bà nội Triệu và Ngọc Ninh thấy trên trán của Hạ Vũ bị thương, bà nội cau mày kéo Hạ Vũ về tay Ngọc Ninh, bà nội Triệu quát: " Nhờ mày giữ con của người khác mà mày lại để thằng bé bị thương, mày ghét gia đình này nên tính hại cháu tao phải không!? "

Triệu Kha Nguyệt im lặng không nói gì, Tống Thịnh Nam lên tiếng: " Thằng bé chơi cụng đầu với cậu bé khác nên mới bị như vậy, nhưng em ấy cũng nói không sao rồi, bà đừng trách Kha Nguyệt, cô ấy đã rất lo lắng khi thấy Hạ Vũ bị thương đấy "

Triệu Lâm, Triệu Kha và anh chị họ nghe thấy tiếng ồn liền đi ra xem chuyện gì. Bà nội Triệu vẫn tiếp tục mắng: " Cậu thì biết cái gì mà nói? Là do cậu không thấy rõ bộ mặt thật của con nhỏ Kha Nguyệt đấy thôi, nó vừa tàn nhẫn còn ác độc, ai biết được trong đầu nó muốn hại ai ở cái nhà này chứ "

Triệu Kha Nguyệt lúc này mới bắt đầu tức giận, cô quát lên: " Đủ rồi đấy, sao lúc nào bà cũng không vừa mắt về con vậy? Con cũng là cháu của bà mà, sao bà cứ đối xử với con như là đối xử với cái xác không hồn vậy chứ!! "

Bà nội Triệu chợt sững người, bà cau mày mắng: " Mày lớn giọng với ai chứ? Thà rằng tao không có đứa cháu như mày, mày cũng chỉ là thứ làm cho gia đình này nhục nhã như mẹ của mày thôi "

Hạ Vũ bắt đầu rưng rưng, cậu bé lên tiếng: " Đừng mắng chị nữa mà…"

Ngọc Ninh bên cạnh nói thêm: " Vừa phải thôi chứ, muốn hại cả Tiểu Vũ, không lẽ mày cũng định hại con trai tao đấy à? ". Triệu Kha Nguyệt trừng mắt nhìn Ngọc Ninh, cô quát: " Bà mau im miệng đi, bà cũng chỉ là loại đàn bà dơ bẩn thôi " Chưa kịp phản ứng, Triệu Lâm đã tát thẳng vào mặt Triệu Kha Nguyệt, cô chợt sững người.

Triệu Kha vội lớn tiếng: " BA!! "

Tống Thịnh Nam lúc này bắt đầu tức giận đẩy Triệu Lâm ra xa, anh quát lên: " Các người có phải là con người không? "

" Kha Nguyệt làm gì sai với các người? Cô ấy vì các người mà sống không bằng chết suốt thời gian qua, các người xem lại bản thân mình đi!? "

" Một cô bé lúc nhỏ đáng ra lúc nào phải luôn hồn nhiên vui vẻ, nhưng các người nhìn đi? Từ nhỏ đã chịu biết bao nhiêu ấm ức các người tạo ra cho cô ấy, có bao giờ các người tự hỏi các người làm vậy thì cô ấy có đau lòng không chưa? ". Tống Thịnh Nam trừng mắt nhìn Triệu Lâm: " Còn bác, lúc đầu tôi nghĩ bác thật sự muốn bù đắp cho cô ấy, nhưng cuối cùng bác vẫn nhu nhược vì cái gia đình của bác "

" Tôi nói cho các người biết, từ nay về sau Tống Thịnh Nam tôi có chết cũng không để Triệu Kha Nguyệt gặp các người "

Triệu Lâm ngập ngừng lại gần Triệu Kha Nguyệt: " Tiểu Nguyệt…ba không cố ý…". Triệu Kha Nguyệt lúc này bắt đầu phát điên, cô bịch hai tai lại sau đó hét lên " BIẾN ĐIII!! BIẾN HẾT ĐI!! ", cô vừa khóc vừa chạy thật nhanh ra khỏi nhà

Tống Thịnh Nam đuổi theo Triệu Kha Nguyệt, cô vừa chạy ra đường, có một chiếc xe đang chạy trên đường lao đến, Triệu Kha Nguyệt sững người đứng yên tại chỗ, khi cô nghĩ cuộc đời của mình sắp kết thúc thì đột nhiên Tống Thịnh Nam chạy đến đẩy cô sang bên đường đối diện, chiếc xe tông Tống Thịnh Nam văng ra đằng xa, máu bắt đầu lan ra khắp nơi

Triệu Kha Nguyệt mở mắt to nhìn, cô nhanh chóng chạy đến, cô hoảng sợ vừa khóc vừa hét: " THỊNH NAM!! THỊNH NAM, ANH TỈNH LẠI ĐI, LÀM ƠN ĐI MÀ!! "

Sau khi đến bệnh viện, các y tá và bác sĩ đưa anh vào phòng cấp cứu, Triệu Kha Nguyệt ngồi bệt xuống đất, cô dựa vào tường sau đó bắt đầu khóc to, Triệu Kha thấy vậy nhanh chóng chạy đến dỗ dành cô

Một lúc sau, Tống Thịnh Nam mở mắt ra, anh nghe thấy tiếng khóc nức nở của Triệu Kha Nguyệt, anh quay sang nhìn cô, lúc này cô đang ôm mặt khóc, nghe tiếng khóc của cô, anh cảm thấy như đang có hàng ngàn con dao đâm thẳng vào tim anh vậy, nghe vừa đau lòng vừa xót xa

Tống Thịnh Nam đưa tay chạm lên lên mặt của cô, Triệu Kha Nguyệt lúc này mới ngước lên nhìn, cô bắt đầu khóc to hơn khi thấy anh tỉnh lại, Tống Thịnh Nam cau mày: " Em khóc cái gì? Anh đây mới là người bị thương mà? "

" Triệu Kha Nguyệt, không được khóc nữa, có nghe thấy không? Có gì đâu mà khóc chứ? "

Triệu Kha Nguyệt vừa khóc vừa nói, giọng cô nức nở: " Sao anh ngốc vậy? Anh bị điên à? Sao anh lại cứu em, sao không mặc xác em chết đi chứ…"

Tống Thịnh Nam cau mày: " Triệu Kha Nguyệt, anh cấm em nói vậy ".Thấy cô vẫn khóc, anh bắt đầu dịu giọng lại, ánh mắt ôn nhu nhìn cô

" Lúc đó một lòng anh chỉ nghĩ đến việc không muốn em bị thương "

" A Nguyệt, em đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm rồi, em mà khóc nữa là em đang giết anh đấy "

Triệu Kha Nguyệt nấc lên, cô bắt đầu bình tĩnh lại, cô rũ mắt nắm bàn tay Tống Thịnh Nam. Triệu Kha Nguyệt cúi đầu, cô chậm rãi nói: " Sau này anh đừng làm như vậy nữa "

Tống Thịnh Nam mỉm cười nói: " Anh không hứa đâu, anh không quan tâm là điều tốt hay xấu, chỉ cần nó có thể bảo vệ mặt trăng nhỏ của anh thì anh sẽ làm hết "

Triệu Kha Nguyệt cau mày: " Em sẽ giận anh nếu anh bị thương ". Tống Thịnh Nam mỉm cười: " Chỉ cần lý do bị thương là để bảo vệ em, thì anh không sợ em giận đâu "

Triệu Kha Nguyệt rũ mắt: " Thịnh Nam, anh thấy sao nếu em quyết định rời khỏi gia đình đó mãi mãi? "

Tống Thịnh Nam nói: " Em không cần hỏi anh đâu, anh ủng hộ em mà ". Triệu Kha Nguyệt giương mắt nhìn anh, Tống Thịnh Nam nói thêm: " Trừ việc muốn yêu người khác, còn lại em muốn làm bất cứ điều gì, anh đều sẽ ủng hộ em. "

——