Chạy Về Phía Ánh Sáng

Chương 57: Lo lắng



Buổi tối

Triệu Kha Nguyệt đang ở trong phòng của mình, cô ngồi trên giường nói chuyện điện thoại với Giang Mỹ Mỹ

Giọng của Giang Mỹ Mỹ phấn khích: “Vậy là hai người đã?”

Triệu Kha Nguyệt lúng túng: “Ừm…”

Giang Mỹ Mỹ: “Trời ơi!! Không thể tin được”

“Hai người có sử dụng biện pháp an toàn không đấy?”

Triệu Kha Nguyệt ngập ngừng: “Không có…”

Giang Mỹ Mỹ: “Nhưng mà Thịnh Nam cầu hôn cậu chưa?”

Triệu Kha Nguyệt: “Ah…chưa, mình cũng chưa nghe anh ấy nhắc đến”

Giang Mỹ Mỹ: “Hả? Cậu dám trao lần đầu cho cậu ấy mà còn không dùng biện pháp an toàn sao?”

Triệu Kha Nguyệt: “Mình tin anh ấy mà”

Giang Mỹ Mỹ: “Dù sao chúng ta cũng là con gái, đôi khi dễ chịu thiệt thòi lắm”

Triệu Kha Nguyệt: “Không sao đâu, cậu đừng lo”

Giang Mỹ Mỹ: “Mà này, 28 tháng 3 là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đấy, cậu có đi không?”

Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra: “Mình quên mất, để lát nữa mình bàn lại với Thịnh Nam”

Giang Mỹ Mỹ: “Ok, mình ngủ đây, bye bye bạn iu”

Triệu Kha Nguyệt: “Bye bye”

Sau khi cúp máy, cô thẫn thờ một lúc, tay đang ôm thú bông.

Cô suy nghĩ về lời Giang Mỹ Mỹ nói khi nãy, mặc dù Triệu Kha Nguyệt biết là Tống Thịnh Nam rất tốt với cô, sẽ không bao giờ có thể là loại người quất ngựa truy phong.

Nhưng nói đến vấn đề này thì cô cũng có chút lo lắng, cô mở điện thoại sau đó gõ gõ vào màn hình.

Triệu Kha Nguyệt:【Tháng 3 là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, anh có đi không?】

Tống Thịnh Nam:【Em đi thì anh đi】

Cô nhìn tin nhắn, không biết nhắn gì nữa nên cô ngồi suy nghĩ một lúc.

Tống Thịnh Nam:【Sắp ngủ chưa?】

Triệu Kha Nguyệt nhìn tin nhắn, cô hơi ngây ra, vội gõ tin nhắn.

Triệu Kha Nguyệt:【Chưa, sao vậy?】

Tống Thịnh Nam:【Ừ】

Tống Thịnh Nam:【Chờ anh sang phòng em.】

Triệu Kha Nguyệt bối rối, đang ngây người ra thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cô bước xuống giường sau đó chạy đến mở cửa, Tống Thịnh Nam từ bên ngoài đi vào, anh vòng tay ôm lấy eo cô, nâng cô lên cao.

Triệu Kha Nguyệt không phản ứng kịp, hai cánh tay vội ôm lấy cổ anh, cô lúng túng nói: “Thịnh Nam”

Tống Thịnh Nam đưa mắt nhìn cô, hầu kết anh chuyển động, đôi mắt của anh đen nhánh, anh dùng tay chạm vào đầu cô sau đó ấn đầu cô xuống.

Nụ hôn của anh áp vào môi cô, nhẹ nhàng cọ sát vào, Triệu Kha Nguyệt cảm thấy khó thở vô cùng, hai bên má bắt đầu đỏ ửng lên

Hơi thở của cả hai bắt đầu nặng nhọc hơn, lưỡi của anh khám phá bên trong miệng cô.

Sau một lúc, khi nụ hôn dần ngừng lại, dục vọng trong mắt của anh vẫn còn hiện ở đó.

Triệu Kha Nguyệt đỏ mặt, cô lên tiếng: “Anh sao vậy?”

Tống Thịnh Nam: “Anh ngủ với em được không?”. Sợ cô thấy phản cảm, anh vội nói thêm: “Chỉ ôm thôi.”

Triệu Kha Nguyệt mím môi, cô nhẹ gật đầu, Tống Thịnh Nam mỉm cười, anh bế cô đi đến giường sau đó cùng nằm xuống.

Triệu Kha Nguyệt nằm cạnh Tống Thịnh Nam, tay anh đang ôm chặt lấy cô, cô tựa đầu nằm trên cánh tay của anh.

Triệu Kha Nguyệt hơi bối rối, cô lên tiếng: “Sao lại muốn sang ngủ với em vậy?”

Tống Thịnh Nam vẫn nhắm mắt, ung dung trả lời: “Nhớ em”

Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô nhẹ mỉm cười dựa sát vào người anh, cả hai không nói gì, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

***

Vũ Tuyết Hoa bên này đang ở nhà, nhận thấy Triệu Kha gọi đến, cô giả vờ không hay biết, sau đó tắt nguồn điện thoại.

Triệu Kha bên này thấy cô không nhấc máy, anh nghĩ rằng cô đang ngủ nên cũng không gọi thêm.

Buổi sáng hôm sau,

Triệu Kha Nguyệt đang ở bệnh viện, cô gặp Kim thạch ở chỗ lấy nước.

Cô vội đến gần: “Bác sĩ Kim”. Kim Thạch nghe thấy tiếng Triệu Kha Nguyệt, cô quay sang: “Sao vậy bác sĩ Triệu?”

Triệu Kha Nguyệt hỏi: “Dạo này Tuyết Hoa có đến khám đầy đủ không vậy?”

Kim Thạch hơi ngây ra, cô vội nói: “Tuyết Hoa đâu có khám chỗ tôi?”

Triệu Kha Nguyệt chợt sững người, cô cau mày: “Không khám ở chỗ cô?”

Kim Thạch gật đầu, Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng đi về phòng khám, cô nhấc máy gọi cho Tống Thịnh Nam.

Tống Thịnh Nam đang ở công ty, thấy cô gọi anh liền nhấc máy: “Anh nghe”

Triệu Kha Nguyệt: “Bác sĩ Kim nói với em Tuyết Hoa không có đi khám bệnh”

Tống Thịnh Nam cau mày: “Ừ, để anh gọi hỏi nó”

Sau khi cúp máy, anh chuyển sang nhấn gọi cho Vũ Tuyết Hoa.

Vũ Tuyết Hoa nhấc máy: “Dạ?”

Tống Thịnh Nam: “Tại sao không đi khám bệnh?”

Vũ Tuyết Hoa ấp úng: “Em có mà”

Tống Thịnh Nam: “Đừng nói dối, bác sĩ Kim bảo em không có”

Vũ Tuyết Hoa im lặng một lúc, sau đó cô lên tiếng: “Chuyện này không nói qua điện thoại được…”

Tống Thịnh Nam: “Em đến bệnh viện gặp Kha Nguyệt đi, nói với cô ấy”

Vũ Tuyết Hoa " dạ " một tiếng, sau đó cô cúp máy.

Đến bệnh viện, Vũ Tuyết Hoa đi vào phòng khám của Triệu Kha Nguyệt.

Thấy Triệu Kha Nguyệt nhìn chăm chăm vào mình, cô có chút lo lắng.

Vũ Tuyết Hoa ngập ngừng: “Em xin lỗi”

Triệu Kha Nguyệt cau mày, cô hỏi: “Tại sao em không đi khám?”

Vũ Tuyết Hoa lo lắng, cô chậm rãi nói: “Thật ra lúc chị đến Thượng Hải, em có đi khám ở một phòng khám riêng”, cô im lặng một lúc, sau đó nói tiếp: “Bệnh tim của em…càng ngày càng nặng, nhưng may mắn rằng bác sĩ đó nói có thể tiếp tục khám và uống thuốc được, nếu đến tháng 5 vẫn không thay đổi thì lúc đó em định sẽ sang Anh Quốc phẫu thuật…”

Triệu Kha Nguyệt chợt sững người, vẻ mặt cô lo lắng: “Nếu bác sĩ Kim không nói thì em định giấu anh chị mãi sao?”, cô chăm chăm nhìn Vũ Tuyết Hoa, cô hỏi: “Triệu Kha biết chưa?”

Vũ Tuyết Hoa rũ mắt, cô mím môi: “Em không nói…”. Triệu Kha Nguyệt cau mày: “Để chị gọi”

Vũ Tuyết Hoa đi đến nắm lấy cánh tay Triệu Kha Nguyệt, cô lo lắng: “Chị, chị đừng nói mà, em muốn tự mình nói”

Triệu Kha Nguyệt nhìn Vũ Tuyết Hoa, cô chợt rũ mắt, ánh mắt lúc này trông lo lắng vô cùng, cô chậm rãi nói: “Ừm, em lựa lời nói với nó”

Cô ôm Vũ Tuyết Hoa vào lòng, sau đó nhỏ giọng nói: “Chị sẽ cố giúp em”

Vũ Tuyết Hoa mỉm cười, cô vỗ vỗ lưng Triệu Kha Nguyệt: “Cảm ơn chị.”

——