Chế Tạo Hào Môn

Chương 307: Sa hố rồi



Thấy Phan Tư Mễ đến, Ninh Thần cũng chỉ ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống lật xem tài liệu, nói: “Tư Mễ, cậu ngồi xuống trước đi, tớ đang bận quá, đợt một lát rồi nói chuyện cùng cậu nhé”. Phan Tư Mễ nhìn thấy cả công ty đều đang bận bù đầu và nhìn thấy cả những giọt mồ hôi trên trán Ninh Thần thì sự lo lắng, buồn bực hiện rõ trên nét mặt của cô ta.

Lúc này, Phan Tư Mễ bất giác nắm chặt dây đeo túi xách, nắm rất chặt.

Ninh Thần thật sự nỗ lực và lăn xả vì cuộc sống, vì tương lai.

Mà hôm nay bản thân cô ta lại đến đây mang cho cô một tai hoạ.

Nếu cô biết được chồng mình đích thực là một người đàn ông tồi tệ, đến bạn thân của cô cũng không bỏ qua thì sẽ có biểu hiện gì?

Cuộc sống của Ninh Thần thật không dễ dàng, mấy năm trước vẫn luôn kiệm ăn kiệm mặc. Ở cái tuổi đẹp nhất thì cô lại chưa từng hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp và hạnh phúc, mải mê với những thứ nhỏ nhặt tầm thường, lăn lộn với cơm áo gạo tiền.

Những chuyện này, Phan Tư Mễ đều biết, cũng rất thương cảm với những gì mà bạn học cũ kiêm bạn thân phải trải qua.

Nếu không, khi cô ta từ nước ngoài trở về cũng không liên hệ ngay với Ninh Thần.

Một người phụ nữ luôn thiếu tiền thì cũng không thể đi tư vấn tâm lý, vậy nên Phan Tư Mễ liên lạc với cô không phải để kiếm tiền, cũng không phải giống như những người bạn khác gặp mặt là muốn lợi dụng họ để phát triển các mối quan hệ mà chỉ đơn thuần là vì tình bạn mà thôi.

Bao gồm cả những thử thách với Hoắc Khải, trên một ý nghĩa nhất định thì cũng là như thế.

Chính vì đi du học được đào tạo chuyên sâu, cũng một phần vì cô ta hiểu lầm bạn trai và người bạn thân phản bội, cho nên mới hi vọng người bạn tốt của mình không bị lừa gạt trong tình yêu.

Nhưng bây giờ, Ninh Thần đã bắt đầu trở nên hạnh phúc.

Cho dù cô biết hay không biết thì ít nhất tại giờ phút này, cô cũng đang hạnh phúc.

Thật sự phải nói cho cô biết sự thật này sao?

Có lúc, sự thật không hẳn là đáp án mà người ta muốn biết, không biết có khi lại vui hơn.

Mà nghề bác sĩ tâm lý này, từ trước đến nay không phải là để khiến ai đó phải thấy ngột ngạt.

Điều quan trọng nhất là, khi nhìn thấy Ninh Thần, trong lòng Phan Tư Mễ bỗng nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi khó hiểu.

Cô ta luôn cảm thấy mình có lỗi với Ninh Thần.

Tuy trong lòng rất cố gắng để an ủi bản thân, cô ta làm vậy đều vì muốn giúp Ninh Thần, nhưng cô ta tự hiểu rằng, sự thật không phải như thế.

Nói chính xác hơn là không hoàn toàn như thế.

Lúc trước là vì muốn giúp Ninh Thần, vậy sau này thì là vì sao?

Đặc biệt là hai lần gặp gần đây nhất, cô ta không dám bảo đảm những lời nói với Hoắc Khải, hoàn toàn không mang chút lòng riêng nào.

Thậm chí cô ta còn nghi ngờ, rốt cuộc có phải mình thật sự cho rằng người đàn ông kia là kẻ tồi tệ hay là ngưỡng mộ, đố kị với Ninh Thần có một người chồng ưu tú như thế. Giống những kẻ thấp hèn luôn hi vọng những người xung quanh không hạnh phúc mà từ đó được được sự cân bằng về mặt tâm lý?

Đó là biểu hiện của việc không có ý thức và cũng không có cách nào đối mặt. Đối với một bác sĩ tâm lý mà nói, điều này tương tương với việc đánh đổ sự chuyên nghiệp.

Nếu ở nước ngoài, có thể cô ta sẽ bị yêu cầu tiến hành tự điều trị tâm lý và trước khi giải quyết được những vấn đề tâm lý của mình thì sẽ không được phép hành nghề.

Trong nước thì lại không có quy định nghiêm ngặt về ngành này, thậm chí còn không có bác sĩ tâm lý được đào tạo chuyên môn mà chỉ có những phòng tư vấn tâm lý chỉ được cái danh hão.

Ở nơi không có ràng buộc của những quy định nghề nghiệp, Phan Tư Mễ cũng không biết mình có thể thật sự kiên trì tự điều trị được không?

Giống như bây giờ, rõ ràng biết bản thân mình có vài vấn đề nhưng cô ta vẫn đến.

Nhưng đến rồi thì lại không dám nói, cũng không nhẫn tâm nói.

Cô ta chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xuống, Giản Tư Tư pha trà mang đến, lịch sự nói: “Mời cô dùng trà, bây giờ tổng giám đốc Ninh thật sự đang rất bận, xin đợi một lát”.

“Không sao”, Phan Tư Mễ đón lấy tách trà, do dự một lát rồi hỏi: “Chỗ các cô có chuyện gì sao?”

“Đúng là có chút vấn đề, nhưng đã giải quyết ổn thoả rồi ạ!”, Giản Tư Tư trả lời.

Cô biết người phụ nữ thành thục, xinh đẹp này là bạn của Ninh Thần, nhưng đã là việc của công ty thì không nên nói cho người ngoài biết vẫn tốt hơn.

Sau đó, Giản Tư Tư trở lại chỗ của mình tiếp tục chiến đấu với công việc.

Một lúc lâu sau, không biết là một tiếng hay hai tiếng, cũng có thể là lâu hơn.

Ninh Thần xử lý xong phần tài liệu của cửa hàng. Cô đứng dậy vươn vai, nghiêng đầu nhìn thì thấy trên sofa đã không còn bóng người.

Phan Tư Mễ đã đi từ lúc nào rồi, Giản Tư Tư rót trà đem tới cho cô, nói: “Chị ấy rời đi một lúc rồi, nói chị bận quá, không cho em gọi chị”.

“Ừ, chị biết rồi”, Ninh Thần gật đầu, uống một ngụm trà cho đỡ khô họng rồi cầm điện thoại gọi cho Phan Tư Mễ.

“Tư Mễ, thật ngại quá, tớ vừa mới xong việc. Cậu đi sao không nói với tớ một tiếng, làm tớ ngại chết đi được”, Ninh Thần áy náy nói.

Giọng điệu của cô càng như thế thì Phan Tư Mễ ở đầu dây bên kia tim đập càng nhanh: “Không sao, cậu bận như thế, tớ cũng ngại làm phiền”.

“Hôm nay đến tìm tớ có chuyện gì vậy? Có liên quan đến Lý Phong không?”, Ninh Thần hỏi.

Phan Tư Mễ đã trở lại phòng làm việc, cô ta nhìn máy tính bảng trước mặt, trên đó là một đoạn video đang ở chế độ tạm dừng. Mà nội dung trong video là cảnh mà cô ta và Hoắc Khải đang hôn nhau.

Từ sau khi quay lại, cô ta đã xem mấy lần đoạn video này. Mỗi lần xem thì cảm thấy trái tim đập kịch liệt, dường như cả cơ thể đều nóng phát sốt. Sức nóng này khiến cô ta có chút mê muội, không thể chối từ.

Bây giờ, Ninh Thần gọi điện thoại đến hỏi thăm thì trái tim của Phan Tư Mễ đập càng nhanh, cảm giác tội lỗi cũng dâng lên trong lòng.

Cô ta theo phản xạ tắt máy tính bảng, nói: “Không có gì, lâu rồi không gặp cậu nên muốn tìm cậu nói chuyện một chút”.

“Ừ, được rồi…”, Ninh Thần ngừng một lát lại hỏi: “Vậy anh Phong… Hiện tại anh ấy đã tốt hơn chưa?”

Sau khi Hoắc Khải tặng cô nhẫn ở nhà hàng hôm đó, tình cảm của hai người càng thêm khăng khít, hầu như buổi tối nào cũng ôm nhau ngủ.

Ninh Thần cũng có cảm nhận được, thật ra chồng mình có phản ứng nhưng anh lại không làm gì, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn.

Dựa vào chuyện trước đó, Ninh Thần cũng không muốn đòi hòi gì, ép buộc quá cũng phản tác dụng.

Nhưng ai cũng biết, điểm cuối của tình yêu là hôn nhân mà điều cơ bản của hôn nhân ngoài tình yêu ra thì mối quan hệ mật thiết giữa hai vợ chồng cũng là một yếu tố quan trọng.

Tuy rằng con người có trí tuệ nhưng cũng có bản năng của động vật. Là loại bản năng trong gen, truyền từ đời này sang đời khác, không thể loại bỏ.

Nếu thật sự không được thì Ninh Thần cũng không vì thế mà buông tay Hoắc Khải, nhưng nếu có thì đương nhiên sẽ tốt hơn.

Cô lại không phải là thiếu nữ hai mươi ngây ngô. Cô biết bản thân mình cần gì, không cần gì. Trước mặt bạn thân, cũng không phải giấu diếm, nếu không thì lúc đầu cũng không đưa Hoắc Khải đến trị bệnh.

Nghe Ninh Thần hỏi về vấn đề này, nhịp tim của Phan Tư Mễ càng nhanh hơn.

Cô ta rất muốn nói cho Ninh Thần biết, người đàn ông đó không hề có vấn đề, khoẻ mạnh như một còn bò điên, có thể chinh phục tất cả!

Nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Hoắc Khải khoẻ mạnh là sự thật, nhưng Ninh Thần không biết. Có thể bây giờ cô vẫn cảm thấy thân thể của chồng mình có vấn đề.

Nếu nói rằng chồng của cô vẫn luôn khoẻ mạnh mà bản thân cô ta là bạn tốt nhất, cũng là bác sĩ tâm lý của Hoắc Khải lại không nói cho cô biết sự thật thì cô sẽ nghĩ sao?

Có khi nào cô sẽ cho rằng, cô ta đang cố ý che giấu điều gì?

Nếu cô ta nói ra chuyện đã thân mật với người đang ông kia, có thể nào gây hiểu lầm rằng mình muốn làm nhục cô?

Sự lo lắng của Hoắc Khải lúc đầu, bây giờ Phan Tư Mễ cũng cảm thấy rồi.

Chỉ có thể nói rằng, một khi tâm lý phòng bị của con người có lỗ hổng thì rất khó có thể luôn giữ sự hoàn mỹ.

Không nói thì có tật giật mình, nhưng ít nhất là sẽ không nói ra tất cả sự thật.

Do đó, cuối cùng Phan Tư Mễ chỉ có thể nói: “Thân thể của anh ấy hồi phục rất tốt rồi, còn cụ thể hiệu quả thế nào thì phải tuỳ hai người hợp tác hành động với nhau”.

“Hợp tác hành động?”, Ninh Thần nhắc lại một lần, sau đó mới hiểu từ này có nghĩa là gì, không nhịn được đỏ cả mặt.

Cho dù muốn hay không muốn giả vờ thục nữ một chút trước mặt bạn tốt nhưng chuyện riêng giữa hai vợ chồng lại nói thẳng ra như thế vẫn khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.

Mà Phan Tư Mễ nói ra câu nói đó thì liền cảm thấy trong lòng ngoài sự bực bội còn mang theo chút đau đớn.

Hoắc Khải là một người đàn ông khoẻ mạnh. Anh thật sự muốn làm gì thì nhất định sẽ làm.

Nghĩ đến Hoắc Khải và Ninh Thần có thể “hoà hợp”, Phan Tư Mễ liền cảm thấy khó thở.

Sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt vì cô ta đã phát hiện ra, bản thân mình đối với người đàn ông đó, đã không đơn giản chỉ là để chứng minh điều gì.