Chế Tạo Hào Môn

Chương 320: Cơ hội lớn



"Được rồi, vậy cô ở khách sạn chờ tôi, tan làm tôi sẽ đi đón cô", Hoắc Khải nói.

“Vậy thì tôi ở đây đợi anh, nếu mà anh không tới, tôi sẽ để vệ sĩ của tôi bóp chết anh!”, Đường Trọng Vi giơ nắm đấm nhỏ bé mỏng manh lên uy hiếp, cho dù Hoắc Khải cũng không thể nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô ấy lúc này.

Sau khi cô ấy cúp điện thoại, người đàn ông mặc âu phục đứng ở một bên hơi cúi người nói: "Thưa cô chủ, chủ tịch hy vọng cô có thể quay lại càng sớm càng tốt, bên phía nhà họ Hoắc..."

"Có quay lại hay không là quyền tự do của tôi, lẽ nào bố tôi còn muốn ép tôi làm những việc mà tôi không muốn hay sao?", Đường Trọng Vi bất mãn nói.

Người đàn ông trung niên nhanh chóng lắc đầu giải thích: "Chủ tịch không có ý như vậy, nhưng cô chủ đã ở đây mấy ngày rồi. Chủ tịch đã cãi nhau rất lớn với nhà họ Hoắc vì chuyện của cô chủ. Nếu như cô chủ không quay lại e rằng sẽ xảy ra nhiều rắc rối. Cô chủ cũng biết với thế lực của chủ tịch so với nhà họ Hoắc thì tuyệt đối sẽ không có chuyện chịu nhường nhịn".

“Vậy ý của ông là muốn tôi làm người hòa giải?”, hai mắt Đường Trọng Vi dường như trống rỗng, nhìn ông rồi nói: “Tôi không làm việc trong công ty, tại sao tôi phải đánh đổi sở thích cá nhân của mình để đấu tranh cho lợi ích của công ty? Nếu như điều đó có lợi như vậy, vậy thì ông đi mà làm".

Dứt lời, Đường Trọng Vi đứng dậy, cầm túi bước ra ngoài.

Người đàn ông trung niên là một trong những thư ký của chủ tịch Đường, ông ta biết cô chủ được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, nên cũng không dám có gì bất mãn, chỉ có thể gọi những vệ sĩ khác đi theo cô ấy.

Đã đến giờ tan làm, Hoắc Khải sắp xếp xong mọi thứ rồi chuẩn bị rời đi.

Còn chưa bước ra khỏi cửa thì Cơ Hương Ngưng đã bước nhanh vào trong.

Cô ấy có vẻ hơi lo lắng nói: "Chú ba nói với tôi rằng dòng chính sẽ triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị để thúc đẩy cải cách doanh nghiệp của dòng họ. Đây là phương án cải cách, anh xem".

Nếu như là chuyện khác, Cơ Hương Ngưng sẽ không đến nói với Hoắc Khải vào lúc này, vì cô ấy luôn cảm thấy do dự bởi những uẩn khúc trước đây, và cô ấy không biết phải làm thế nào để đối mặt với Hoắc Khải.

Nhưng cuộc cải cách doanh nghiệp này liên quan đến lợi ích cơ bản của cô ấy. Sau khi đọc kế hoạch cải cách do Cơ Xuyên Hải gửi, Cơ Hương Ngưng ngay lập tức biết rằng đã có điều gì đó không ổn xảy ra.

Cô ấy không có kinh nghiệm để đối phó với loại chuyện này, cũng không biết phải làm sao, sau khi suy đi nghĩ lại, cô ấy chỉ có thể cầu cứu Hoắc Khải.

Ngoài mặt cô ấy tỏ ra nóng nảy, thật ra là để che đậy một nỗi hoảng sợ khác trong lòng.

"Trước tiên đừng quá lo lắng. Để tôi xem qua một chút", Hoắc Khải cầm lấy máy tính xách tay, đi sang bên cạnh và ngồi xuống để xem xét kỹ hơn.

Kế hoạch cải cách cũng không dài lắm, nhưng có thể thấy nó đã được đặc biệt chuẩn bị, rất có tính toán.

Trong đó, liên quan mật thiết nhất đến Cơ Hương Ngưng chính là thời gian nắm quyền tại văn phòng chi nhánh.

Trước đây Hoắc Khải dựa vào áp lực từ bên ngoài buộc dòng chính của nhà họ Cơ phải chấp nhận các điều kiện của mình, khiến cho vấn đề tài chính và nhân sự của văn phòng chi nhánh không phải chịu sự kiểm soát của trụ sở chính.

Nhưng kế hoạch cải cách lần này đã quy định rất rõ ràng, rằng các vị trí tổng giám đốc của tất cả các chi nhánh sẽ được điều chuyển mỗi ba năm một lần.

Nói một cách nhẹ nhàng, điều này là để tránh việc chia bè kết phái, hơn nữa còn để cho những tài năng mới tốt hơn có thể luân phiên hoạt động.

Nhưng trên thực tế, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra, hơn một nửa nguyên nhân là do Cơ Hương Ngưng nên mới có chuyện soạn ra cái kế hoạch cải cách này.

Bây giờ Cơ Hương Ngưng đang phụ trách văn phòng chi nhánh, vốn đã là một trong những người giỏi nhất của nhà họ Cơ.

Nguồn vốn 200 triệu tệ đã được chi ra, phạm vi kinh doanh cũng được mở rộng đáng kể, theo ước tính, lợi nhuận năm nay có thể tăng ít nhất 300%.

Nghe thì có vẻ không nhiều, nhưng phải biết, mức tăng này là đã trừ ra chi phí hoạt động rồi.

Nói cách khác, trừ ra chi phí hơn 200 triệu tệ, còn có lợi nhuận tăng gấp ba lần.

Tính toán kĩ ra như vậy thì thấy đúng là rất dọa người.

Chỉ là một chi nhánh, mà lợi nhuận hàng năm gần như tương đương với tổng của tất cả các chi nhánh khác của nhà họ Cơ.

Dòng chính từ trước đến giờ luôn đem doanh nghiệp gia tộc coi là sản nghiệp của riêng họ, bây giờ nhìn thấy chỗ này phát triển tốt như vậy, tự nhiên sẽ cảm thấy tức đến đỏ cả mắt.

Hoắc Khải đã dự liệu được chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới, chỉ là anh không ngờ dòng chính nhà này lại thiếu kiên nhẫn đến như vậy.

Chỉ mới có vài tháng mà đã nổi lòng tham, chẳng trách nhà họ Cơ làm ăn bao nhiêu năm nay mà sản nghiệp vẫn luôn nằm ở mức một tỷ không di dịch.

Hoắc Khải rất bình tĩnh, nhưng Cơ Hương Ngưng thì không như vậy, cô ấy sốt ruột hỏi: "Thế nào rồi, có cách giải quyết không?"

Hoắc Khải suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không nghĩ cần phải xử lý chuyện gì, chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là được. Trong mắt người khác, đây là một chiến lược nhằm chống lại cô. Nhưng theo tôi, đây là một cơ hội lớn dành cho cô".

“Cơ hội lớn?”, Cơ Hương Ngưng sững sờ, hiển nhiên là không hiểu ý của anh.

Hoắc Khải cười nói: "Cho dù cô có quản lý văn phòng chi nhánh của nhà họ Cơ tốt đến đâu thì nó vẫn luôn chỉ là một chi nhánh. Nói thẳng ra thì cô không thể nào đứng trên sân khấu, không thể nào làm chủ được. Bởi vì cô vốn không thể tách hẳn văn phòng chi nhánh này ra khỏi doanh nghiệp gia tộc, bất kể là dòng chính hay nhánh phụ cũng sẽ không đồng ý với điều đó. Nay dòng chính đã cho cô cơ hội để di chuyển, đương nhiên cô phải biết nắm bắt lấy nó".

"Nhưng nếu điều tôi đến chi nhánh khác thì tôi nên làm gì? Họ đổi người cũng tương đương với việc tước bỏ toàn bộ quyền lực của tôi", Cơ Hương Ngưng cau mày nói.

“Cô phải nghĩ ở một góc độ khác, nếu như cô không nhường đường thì làm sao cô có thể nâng đỡ người của mình lên được?”, Hoắc Khải nói.

“Người của mình?”

"Cô không thấy à, một mình cô làm sao có thể chống lại cả gia tộc?", Hoắc Khải lắc đầu nói: "Muốn làm chủ tịch thì phải có tầm nhìn xa hơn, lâu dài hơn. Vị trí chủ tịch không phải là người có quyền lực lớn nhất, mà là người biết cân bằng tốt nhất. Nếu như cô có thể cân bằng lợi ích của tất cả các bên, họ sẽ giữ cô ở lại chiếc ghế này. Còn nếu không thì họ sẽ cố gắng hết sức để kéo cô xuống".

Cơ Hương Ngưng trầm ngâm lắng nghe, nhưng suy nghĩ của cô ấy vẫn chưa được rõ ràng lắm.

Trước khi Hoắc Khải nói với cô ấy về tham vọng của mình, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành vị trí chủ tịch, có thể trở thành tổng giám đốc văn phòng chi nhánh đã được coi là lý tưởng lớn nhất của cô ấy rồi.

Hoắc Khải thì khác với cô ấy. Nhà họ Hoắc trước đây đang đứng ở trên đỉnh cao nhất, đương nhiên anh sẽ có một quan điểm và tầm nhìn khác.

Anh biết rất rõ rằng nếu muốn Cơ Hương Ngưng làm chủ tịch, thì nhất định phải biết cách chia sẻ lợi ích. Nếu như nắm hết tất cả lợi ích trong tay thì sẽ không có ai phục mình.

Theo kế hoạch của Hoắc Khải, nhánh phụ có liên hệ huyết thống với nhau nên cũng không khó để nhận được sự giúp đỡ. Nhất định nhánh phụ cũng hi vọng có người của họ leo lên được vị trí chủ tịch của doanh nghiệp gia tộc.

Hơn nữa, Cơ Hương Ngưng còn quá trẻ và là một phụ nữ, trong mắt bọn họ, cô ấy sẽ dễ dàng bị kiểm soát hơn cả.

Ngoài nhánh phụ, cũng cần có thêm vài đồng minh ở bên phía dòng chính.

Cơ Xuyên Hải cũng được tính là một, nhưng một mình ông ta là không đủ.

Nếu như dòng chính không đề ra kế hoạch cải cách, Hoắc Khải thật sự sẽ không thể dễ dàng lôi kéo người khác về phía mình, nhưng bây giờ khi kế hoạch đã được đưa ra, nó liền cho anh một cơ hội.

Chẳng phải dòng chính muốn nắm quyền ở văn phòng chi nhánh này hay sao? Được, bây giờ ai đứng về phía bọn họ thì bọn họ sẽ đem vị trí này nhường lại cho.

Bây giờ Cơ Hương Ngưng ở trong nhà họ Cơ coi như cũng đã có chút địa vị. Nhất là đối với những chuyện liên quan tới văn phòng chi nhánh thì lời nói của cô ấy lại càng có trọng lượng.

Chỉ cần cô ấy mở miệng tuyên bố sẽ đem vị trí này nhường cho bất kì vị nào trong dòng chính, chắc hẳn cũng sẽ không có mấy người phản đối.

Tất nhiên Cơ Xuyên Hải phải bị loại trừ, vì dù sao ông ta cũng trực tiếp đưa ra kế hoạch cải cách này để nhắm vào họ.

Sau khi nghe Hoắc Khải giải thích, Cơ Hương Ngưng cuối cùng cũng hiểu ra, cô ấy lộ ra vẻ trầm ngâm và nói: "Ý của anh là, dùng vị trí này làm con bài mặc cả, lôi kéo những người ở dòng chính giống như chú ba vậy cũng ngồi trên một chiếc thuyền?"

"Đúng vậy, văn phòng chi nhánh chính là một con bài mặc cả. Trong một vài năm, sẽ có nhiều người có thể giúp đỡ cho cô. Tuy nhiên, cô phải thay đổi vị trí của mình ba năm một lần thì quá lâu. Cô nên nhờ Cơ Xuyên Hải giúp đỡ đẩy thời gian lên hai năm, làm sao cho phù hợp. Tôi nghĩ những người trong cuộc cũng sẽ không phản đối”, Hoắc Khải nói.

“Nhưng nếu lúc đầu bọn họ nguyện ý làm đồng minh của tôi rồi sau này lại hối hận thì sao?”, Cơ Hương Ngưng vẫn lo lắng hỏi.

"Không phải đã nói rồi sao, muốn làm chủ tịch thì phải học cách cân bằng lợi ích của các bên. Nói như chú ba của cô đi, chẳng lẽ ông ta sẽ không bao giờ đổi ý hay sao? Cô đã có thể xử lý chú ba của cô, sao lại không thể đối phó với người khác. Tất nhiên là không dễ dàng để ngồi chung trên một chiếc thuyền, mà chiếc thuyền này một khi đã bước lên thì cũng không thể dễ dàng xuống được", Hoắc Khải cười nói: "Lòng người tham lam, nhìn thấy người khác chiếm chỗ tốt, trong lòng ai cũng đều sẽ có vướng mắc. Kế hoạch cải cách lần này của dòng chính mới nhìn thì tưởng như muốn kéo cô xuống đài, nhưng thực tế bọn họ cũng đã tạo ra một nút thắt. Dù là sau này ai đến đây tiếp quản văn phòng chi nhánh, thì cũng khó tránh khỏi sinh sự ồn ào trong một thời gian dài. Việc chúng ta phải làm chính là thổi bùng ngọn lửa lên, sau đó ném lợi ích ra một cách đúng lúc. Vì vậy cô không cần phải lo lắng về kế hoạch cải cách bây giờ, thay vào đó hãy đi nghiên cứu xem ai ở trong dòng chính nhà cô sẽ có khả năng tiếp quản văn phòng chi nhánh này nhất".