Chế Tạo Hào Môn

Chương 346: Nhầm lẫn



Bây giờ, Giang Chí Hạo đang cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, tất cả mọi thứ đều tan vỡ, nào có tâm trạng quan tâm đến đồ chơi mà con gái làm. Anh ấy gật đầu lấy lệ rồi cầm can xăng đi đến bên chiếc sofa cũ nát ngồi xuống.

Thấy bố không trả lời mình, cô bé rất thất vọng.

Một lát sau, Linh Linh lại chạy đến bên cạnh Giang Chí Hạo, lắc lắc tay anh ấy, nói: “Bố, con đói rồi”.

“Ừ, con ăn trước đi”, Giang Chí Hạo lơ đãng nói.

Linh Linh tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã hiểu chuyện, cô bé nhìn ra được tâm trạng của bố không tốt thì không làm phiền nữa mà tự đi vào bếp.

Mở túi gạo trong bếp ra, bên trong chỉ còn một ít gạo, cô bé thành thạo đổ gạo trong túi vào nồi.

Sau đó cô bé bê nồi ra bàn bếp, bắt đầu vo gạo, cuối cùng thì đặt lên bếp gas. Vì không đủ khoẻ nên cô bé chỉ có thể lấy từng bát nước để thêm vào nồi.

Giang Chí Hạo ngồi trên sofa cả buổi, bỗng nhiên đứng phắt dậy.

Anh ấy vặn nắp bình xăng với vẻ mặt quyết tâm phải chết.

Nếu ông trời đã không cho anh ấy chút hi vọng nào thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Muốn chết thì cả nhà cùng chết!

Lúc này, cô bé Linh Linh từ trong bếp chạy ra.

Hai tay cô bé dùng hết sức để bê cái nồi rồi đặt nó lên bàn, sau đó lại chạy đi lấy bát.

Khi cô bé múc những hạt gạo ít ỏi ra bát thì trong nồi chỉ còn toàn là nước cháo. Linh Linh nhìn ra phía Giang Chí Hạo đang đứng rồi gọi lớn: “Bố ơi, con mời bố ăn cơm!”

Cô bé chỉ vào nồi cơm rồi nói: “Trong nhà chỉ còn một ít gạo thôi, bố phải ăn nhiều nên con xới cho bố rồi, Linh Linh ăn ít, chỉ cần một bát là no”.

Giang Chí Hạo ngây ngốc nhìn nồi, trong nồi vẫn còn mà trong bát của Linh Linh chỉ có thể đếm được lõng bõng vài hạt.

Cô bé mới bốn tuổi, đã biết quan tâm đến người khác.

Cô bé xới cho bố những hạt cơm ngon nhất, còn mình thì chỉ uống nước cháo.

Nhìn cô bé đang đưa bát nước cơm lên miệng thổi cho đỡ nóng, lại nhìn thân hình gầy yếu rồi đến bộ quần áo cũ không biết nhà ai cho trên người cô bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ phải hồng hào, tươi tắn bây giờ đã tái xanh, nói một cách dễ nghe thì làn da màu trắng ngọc mà nói khó nghe thì chính là bị suy dinh dưỡng nặng.

Sự đối lập giữa bát cơm của hai bố con khiến trong lòng Giang Chí Hạo cảm thấy chấn động dữ dội.

Bỗng nhiên, anh ấy đặt can xăng ở trong tay xuống đất, đi đến bên cạnh Linh Linh, ôm chặt cô bé vào lòng.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ đôi mắt màu hổ phách. Người đàn ông cao lớn ôm lấy đứa con gái nhỏ của mình, trong miệng lẩm bẩm nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Linh Linh không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết một phút trước, bố đã quyết định phóng hoả tự sát, kết liễu cuộc đời này.

Chính sự thiện lương, quan tâm, hiểu chuyện, ngoan ngoãn của cô bé đã cứu mình, cũng cứu cả người đàn ông đang ôm chặt cô.

Bây giờ, Giang Chí Hạo cảm thấy trong lòng đầy tội lỗi, khiến anh ấy hận một nỗi không thể chặt đầu mình xuống.

Bản thân anh ấy vô dụng, có chết thì cũng là anh ấy phải chết, tại sao còn lôi cả đứa trẻ vào?

Đứa trẻ ngoan như thế, chính là món quà tốt nhất mà ông trời tặng cho anh ấy.

Cái gì mà đời người hết hi vọng, cái gì mà mọi chuyện xấu đều đổ lên người mình, tất cả đều là vớ vẩn!

Linh Linh giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Giang Chí Hạo, giọng nói trẻ con vang lên ngọt ngào: “Bố ngoan nhé, không khóc nữa, Linh Linh thương bố mà”.

Nghe giọng nói của cô bé, nước mắt Giang Chí Hạo rơi xuống càng nhiều.

Anh ấy chưa bao giờ hối hận về hành động của mình như bây giờ.

Người đàn ông cao bảy thước, gặp phải chuyện không may lại tìm đến cái chết để giải quyết?

Quá vô dụng!

Gạt đi nước mắt trên mặt mình, Giang Chí Hạo ôm con gái, nói: “Bố không khóc nữa, đi, bố đưa con đi ăn đồ ngon!”

“Nhưng vẫn còn cháo chưa ăn mà…”, Linh Linh chỉ bát cơm trên bàn nói.

“Không ăn nữa!”, một tay Giang Chí Hạo ôm lấy cô bé, một tay kia cầm bát lên, đổ bát cháo chỉ toàn là nước kia vào trong nồi, giọng nói kiên định: “Từ hôm nay trở đi, bố sẽ không để con đói nữa. Cái gì ngon, bố sẽ đều mua cho con ăn!”

Linh Linh không hiểu bố nói như vậy là có ý gì, chỉ biết hôm nay hình như không cần ăn cháo nữa thì cô bé đã rất vui rồi.

Cô bé cười hì hì, ôm lấy khuôn mặt lớn của Giang Chí Hạo: “Bố là người tốt nhất!”

Cô bé giơ hai tay, ôm chặt lấy cổ Giang Chí Hạo, cười vô cùng vui vẻ.

Mà Giang Chí Hạo nhìn can xăng trên mặt đất, trong lòng đang nghĩ, coi như bản thân anh đã chết một lần.

Từ nay về sao, anh ấy tuyệt đối không phải là đồ vô dụng như trước nữa.

Không phải vì thứ gì to tát, mà chỉ vì bát cháo trắng của con gái hôm nay mà thôi!

Ngày hôm sau, Giang Chí Hạo xin nghỉ việc ở công trường. Anh ấy hiểu rõ, lương ở công trường đối với người bình thường thì không phải là ít nhưng đối với anh mà nói thì lại không nhiều.

Vì anh chỉ có thời gian một năm, nhất định trong một năm phải kiếm được số tiền đủ nhiều.

Theo suy nghĩ của Giang Chí Hạo, anh ấy chọn làm những công việc mạo hiểm, chỉ cần kiếm một số tiền lớn thì làm gì cũng được.

Vì thế mà anh ấy đi đến Tịch Quốc.

Trùng hợp là lúc đó Hoắc Khải cũng đang ở Tịch Quốc.

Lúc đó, Tịch Quốc rất nghèo, kinh tế chủ yếu dựa vào ngành du lịch. Hoắc Khải muốn phát triển ngành bất động sản ở đây. Lúc đó không có nhiều công ty sẵn sàng đến phát triển ở một nơi như thế, chỉ có Hoắc Khải nhìn ra tiềm năng và mua trước không ít đất.

Khi những công ty khác phát hiện ra giá trị của Tịch Quốc thì anh đã trong giai đoạn xây dựng rồi.

Không ít khách đầu tư trong nước bị thuyết phục, mua nhà ở đây khiến Hoắc Khải kiếm được một khoản lớn.

Cũng có lẽ là cây to đón gió lớn, hơn nữa, khu vực xây dựng vào thời điểm đó có chút hỗn loạn, có một hôm Hoắc Khải tự đi ăn cơm, lúc quay lại thì có kẻ chặn xe, định bắt cóc anh.

Đúng lúc Giang Chí Hạo đi qua, không màng mấy tên tội phạm tay cầm dao sắc mà cứu Hoắc Khải.

Sau đó, lúc thoát ra được thì hai người đều bị thương. Trở về chỗ ở, lúc bác sĩ tư xử lý vết thương, Hoắc Khải đã nói chuyện với Giang Chí Hạo.

Giang Chí Hạo cũng không giấu diếm, nói hết một lượt chuyện của mình. Lúc nghe anh ấy kể, Hoắc Khải còn không thể hiểu được tại sao một người đàn ông cao gần một mét chín tại sao lại muốn tự sát vì một chút thất bại này.

Nhưng Giang Chí Hạo muốn dùng quãng đời còn lại ngắn ngủi, một lòng quyết tâm giành cho con gái một phần tương lai tốt đẹp, hơn nữa ơn cứu mạng lần này cũng khiến Hoắc Khải cảm động nên đã cho anh ấy một cơ hội.

Không cần làm gì khác, chỉ cần bảo vệ sự an toàn của Hoắc Khải. Mỗi năm nhận lương hai triệu tệ. Nếu vì bệnh tình mà nguy hiểm đến tính mạng thì con gái của anh ấy có thể nhận khoản tiền trợ cấp là năm trăm ngàn mỗi năm cho đến khi đủ mười tám tuổi.

Khoản tiền này đối với bất kỳ ai đều không thể nói là nhỏ. Giang Chí Hạo đến Tịch Quốc để liều mạng cũng chính vì tiền.

Nếu đã không phải làm chuyện phạm pháp mà lại có được khoản thù lao lớn như thế thì cớ gì phải tìm việc khác nữa.

Chỉ vì để bảo đảm khoản tiền này chắc chắn sẽ đến tay con gái, anh ấy còn yêu cầu Hoắc Khải ký một văn bản có hiệu lực pháp luật, gửi tiền trợ cấp vào một tài khoản độc lập, sau đó dưới sự chứng kiến của luật sư và nhân viên công chứng, khi nào con gái cần sẽ có thể sử dụng khoản tiền đó.

Sau khi trở về nước, Giang Chí Hạo ly hôn với vợ, mà vợ của anh ấy là Chung Giai Vi cũng không có ý giành quyền nuôi con.

Trong mắt cô ta, cuộc hôn nhân này quá thất bại, bản thân cô ta cũng không phải là thiếu nữ ngây thơ như năm đó nữa. Nếu đã có cơ hội làm lại cuộc đời thì cớ gì phải đèo bòng.

Cứ như thế, Giang Chí Hạo sau khi ly hôn trở thành vệ sĩ tư của Hoắc Khải, bảo vệ 24/24 giờ.

Còn con gái Linh Linh của anh ấy được Hoắc Khải sắp xếp vào một trường học chính quy.

Nguồn lực tốt nhất, thiết bị tốt nhất, đảm bảo tuổi thơ của cô bé sẽ không kém bất kỳ ai.

Con gái được sắp xếp chu đáo như vậy khiến Giang Chí Hạo cực kỳ yên tâm.

Mấy lần Hoắc Khải gặp nạn đều do Giang Chí Hạo bán mạng cứu. Anh ấy cảm thấy bản thân mình cũng không sống được bao lâu nữa, nên cũng không cần tiếc rẻ tính mạng.

Nếu có thể chết để con gái sống tốt hơn thì chết cũng đáng.

Cũng không biết có phải ông trời cảm động với sự bán mạng của Giang Chí Hạo hay không, hay có thể nói là ông ấy muốn cho cuộc sống của lão Giang một món quà nhỏ vui vẻ mà mấy tháng sau, khi Giang Chí Hạo đi kiểm tra lại thì bác sĩ báo cho anh ấy biết, không phát hiện ra triệu chứng ung thư dạ dày trong người anh ấy nữa.

Vốn dĩ anh cho rằng bác sĩ chuẩn đoán sai, nhưng sau nửa năm vẫn không xuất hiện bất kỳ triệu chứng nào khác thường.

Cho đến khi anh ấy tìm đến bệnh viên nhân dân kia, điều tra lại một lượt, thêm mối quan hệ của Hoắc Khải hỗ trợ, lúc này mới biết, kết quả chuẩn đoán ung thư không sai.

Nhưng có nhầm lẫn xét nghiệm của anh và một người khác.

Cho nên, đây chỉ là sự nhầm lẫn.

Khi biết được kết quả, Giang chí Hạo sững sờ rất lâu, sau đó mới cười điên cuồng, ôm lấy Hoắc Khải hò hét, nhìn như người mất trí.