Chết Cũng Không Buông Tha Em

Chương 9: Trò chơi



Mắt Đan Đan rưng rưng, nước mắt nóng hổi cứ thế chảy xuống từng dòng, vừa vặn rớt trên mu bàn tay của Hứa Lương Châu, lúc cô khóc, không hề phát ra tiếng nào.

Hứa Lương Châu rất ít khi an ủi người khác, lúc này cũng không biết nên nói gì, hắn nắm tay cô, nhỏ giọng nói: "Đừng khóc, tôi đưa cậu đi chơi."

Đan Đan dùng tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên hỏi hắn, "Đi đâu?"

Hứa Lương Châu vốn đã tính toán xong nếu bị cô cự tuyệt, nhưng lại bị cô làm cho sửng sốt, sau đó rất đắc ý nhướng mày, "Đi theo tôi là được rồi."

Hoàng hôn đến, gió nhẹ phất qua tóc của hai người, ánh mặt trời từ đỉnh đầu hắn trút xuống, Đan Đan nhất thời nhìn đến lóa mắt.

Hắn tùy ý để xe đạp dựa vào ven tường, túm lấy cổ tay cô, chạy về phía trước.

Đan Đan cố gắng để theo kịp bước chân của hắn, chạy thở hổn hển, hắn mới dừng lại.

Tuy rằng mệt, nhưng phiền muộn trong lòng so với vừa rồi đã ít đi, nỗi buồn cũng tan bớt.

Hai người ngừng lại trước một quán net, Đan Đan không thấy kỳ lạ, tên Hứa Lương Châu này không có nhiều sở thích, mười sáu mười bảy đại khái hắn cũng chỉ có chơi game coi là một sở thích.

"Thất thần làm gì, đi theo tôi." Hứa Lương Châu thấy cô đứng im, nói.

Đan Đan theo sát hắn, đi vào bên trong.

Đây là lần đầu tiên cô tới nơi thế này, có ba mẹ nghiêm khắc, nên cô không có cuộc sống phong phú sau giờ học.

Bên trong thật tối tăm, chỉ có chút đèn bảy màu ở trần nhà lóng lánh, cái đèn này.. thật xứng đôi với màu tóc của Hứa Lương Châu.

Bên trong âm thanh không nhỏ, đều là tiếng vang của trò chơi vọng lại.

Người ngồi ở máy chơi game phần lớn đều mặc đồng phục, có trường cô, nhưng chủ yếu là trường học khác.

Nhiều loại đồng phục nhưng thật ra khá giống nhau, chỉ khác là chữ cái viết tắt tên trường phía sau lưng.

"Ting, bạn lại chết."

"Ting, bạn lại chết."

Đi dọc một đường, bên tai Đan Đan đều là những lời này, xem ra các bạn này kỹ thuật cũng không tốt.

Hứa Lương Châu ngồi xuống máy trong cùng.

Hắn chỉ chỉ vị trí bên cạnh, "Ngồi đi."

Đan Đan xua xua tay, "Tôi không biết chơi."

Hứa Lương Châu đứng dậy, ấn vai cô để cô ngồi trên ghế, "Thấy tay lái trước mắt không? Rất đơn giản, không cần học, hơn nữa, không phải còn có tôi sao?"

"Ừ."

Đây là trò chơi đua xe, tuy rằng nói đơn giản, nhưng mà.. Thiên phú vẫn rất quan trọng.

"Ting, bạn đã chết."

"Ting, bạn lại chết."

"Ting ting.."

Hứa Lương Châu ném tai nghe lên bàn, trong mắt hàm chứa nụ cười, "Nếu cậu là Tống Thành thì chắc là tôi đã sớm ném cậu đi rồi."

Vừa chơi liền chết.

Chị gái nhỏ cũng thật ngốc quá.

Đan Đan đỏ mặt, "Đây là vì tôi không am hiểu, nếu cậu chơi thứ tôi am hiểu, khẳng định cậu chơi không bằng tôi."

Hắn đùa, "Vậy cậu am hiểu cái gì? Chị gái nhỏ."

"Super Mario."

"Cái gì? Mary thiểu năng trí tuệ á?"

Đan Đan trừng mắt, duỗi tay hung hăng nhéo tai hắn.

Hứa Lương Châu không tự chủ được véo má cô, "Bây giờ cậu tốt hơn lúc nãy nhiều."

Hai người cứ chơi là chết.

Hứa Lương Châu mang theo đứa gà như Đan Đan, thế nào cũng không thể đi leo top được.

Nhưng Hứa Lương Châu vẫn mang theo cô chơi một cách sảng khoái, chơi đến mệt.

Khi ra khỏi tiệm điện tử, Đan Đan thấy một người con trai tầm mười lăm sáu tuổi, nhìn qua đại khái nhỏ hơn cô một chút, trắng trẻo sạch sẽ thanh tú, hắn mặc sơ mi trắng quần jean, là loại bình thường học sinh hay mặc, khi hắn và bạn học đi ngang qua Đan Đan.

Hắn vừa đi, Đan Đan liền ngồi xổm xuống, khóc.

Người này là em trai cô, cùng cha khác mẹ.

Sao cô lại quên mất.

Cha mẹ cô sẽ ly hôn.

Mẹ Đan lúc nãy nói đúng, ba cô phản bội cái gia đình này.

Hứa Lương Châu không rõ tại sao cô bỗng nhiên lại khóc, cô cắn môi, nhỏ giọng khóc nức nở, như đang cào xé lòng hắn.

Hứa Lương Châu cũng ngồi ở bậc thang, cứng nhắc an ủi, "Đừng khóc."

"Ba cậu phạm vào cái mà đàn ông trong thiên hạ đều sẽ phạm phải." Lời vừa nói ra, Hứa Lương Châu đã muốn tát mạnh vào miệng mình một cái, những lời này mẹ nó thà rằng không nói.

Đan Đan đỏ mắt, nhìn chằm chằm hắn, "Vậy còn cậu? Cậu cũng sẽ phạm phải sao?"

Hứa Lương Châu từ túi quần móc ra một điếu thuốc lá, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức, hắn cong môi cười, nghiêng đầu, ánh mắt thật sâu, "Về sau cậu kết hôn với tôi chẳng phải sẽ biết sao?"

Cô mở miệng, "Cút."

Hứa Lương Châu hút thuốc, hít sâu một hơi, thấy cô ôm chân vùi đầu vào khóc, hắn nói: "Đừng buồn nữa, tôi không muốn thấy người khác khóc."

Đan Đan ấm ức nói: "Vậy cậu đi là được."

Hứa Lương Châu nhếch miệng, "Nhưng mà tôi thương xót."

Hắn cưỡng chế kéo khuôn mặt nhỏ của cô lên, đối diện với đôi mắt cô, câu chữ rõ ràng nói: "Cậu còn có tôi."

Hứa Lương Châu cảm thấy bệnh của mình càng ngày càng nặng.

Lúc nghe thấy cha mẹ cô cãi nhau, hắn rất hưng phấn.

Ý tưởng hiện lên thật điên rồ.

Cha mẹ cô ly hôn thì tốt rồi.

Không cần cô thì tốt rồi.

Cô sẽ thuộc về chính mình.

Đúng, chỉ thuộc về mình.

Bốn chữ này phảng phất như có ma lực, hắn tưởng tượng đến liền kích động.

Vì sao lại như thế? Hắn cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân.

Đan Đan gặp hắn, là cột mốc quan trọng.

Hắn sẽ giả vờ thật tốt.

Thanh niên nghiêm túc hay kể bất lương, cô thích loại nào hắn đều có thể giả trang y chang.

Đan Đan hồi lâu không nói gì, duỗi tay chỉ chỉ điếu thuốc trên tay hắn, mở miệng nói: "Tôi muốn hút, cho tôi thử xem."

Hứa Lương Châu giữ tay cô, lắc đầu, "Không được." Lại nhéo mặt cô, "Bé ngoan, không thể chạm vào thứ này."

Đan Đan theo bản năng nói: "Tôi đây muốn thì anh có thể cản được sao?"

Hứa Lương Châu cười một cái, sau đó hít một hơi, giữ mặt cô áp môi vào, cạy răng, phun toàn bộ khói thuốc qua.

Đan Đan bị sặc đến ho khan, đột nhiên đẩy hắn, cổ cũng chuyển hồng.

Hứa Lương Châu hỏi: "Còn muốn hút không?" Lại thò đầu lại gần, "Tôi không ngại."

"Cách xa tôi một chút." Vẻ mặt hung dữ.

Nhưng hắn không hề sợ.

Trời dần dần tối đi.

Hứa Lương Châu đứng lên, thuận tay kéo Đan Đan lên, "Đi, ăn cái gì đi."

"Tôu không đói."

Hắn thản nhiên nói: "Cậu là tiên nữ sao? Uống sương sớm là no."

Hứa Lương Châu đưa cô vòng trở về tiệm ăn vặt trước trường học, bên ngoài cửa hàng nhỏ nhưng rất sạch sẽ, vừa ngồi xuống, bà chủ liền cầm thực đơn đến.

"Cậu ăn cay được không?" Hắn hỏi.

Đan Đan nghĩ ngợi, "Tôi ăn được."

Cô có ý xấu, hắn không ăn cay được.

Quả nhiên, hắn lật xem thực đơn nói: "Nhưng tôi không thể ăn cay." Cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Cho nên tôi sẽ gọi không cay."

Hứa Lương Châu ăn nhanh hơn cô nhiều, sau khi ăn xong, vẫn không nhúc nhích nhìn cô ăn, tướng ăn của cô quá thanh thoát, cái miệng nhỏ ăn từng miếng nhỏ không khác gì con chuột chũi.

Đan Đan buông chén đũa, ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã không còn sớm.

"Tôi phải về nhà." Về trễ mẹ cô sẽ nghi ngờ.

"Chúng ta trở về thôi."

Hứa Lương Châu thanh toán tiền, nắm tay cô không buông đi khỏi tiệm.

Bởi vì là trước trường học, các cửa hàng đều bày hai cái máy gắp thú bông trước cửa, Hứa Lương Châu trong lòng rung động, tìm người đổi tiền xu, sau đó hỏi Đan Đan, "Cậu có muốn không?"

"Thôi, hỏi cậu khẳng định cậu sẽ nói không cần, chờ đấy, tôi gắp cho cậu."

Cho hai đồng tiền xu vào, Hứa Lương Châu hiển nhiên chưa từng chơi cái này, đã vài lần cũng chưa gắp được.

Hắn lại đi đổi thật nhiều tiền xu, một lần lại một lần, Đan Đan há miệng, vừa định kêu hắn dừng lại, chủ cửa hàng đi ra, hắn nói: "Này chàng trai, không bằng để tôi đưa cậu một con?"

Tiền hắn ném vào đã có thể mua rất nhiều con.

Hứa Lương Châu nói: "Không cần, tự mình lấy được mới có ý nghĩa."

Đan Đan cũng câm miệng, hắn từ trước đến nay cố chấp, dù là tương lai hay hiện tại.

Cậu Bé Bọt Biển bằng bông cuối cùng cũng tới tay Đan Đan.

Đan Đan cầm thú bông, bóp chân, lại bóp cánh tay, cười một cái, tâm trạng tốt lên không ít.

Trong hẻm nhỏ chỉ có hai người.

Tới cửa nhà, Đan Đan muốn nói lại thôi vài lần.

Rốt cục ngay nháy mắt hắn đi vào nhà, cô mở miệng thật lòng nói: "Cảm ơn cậu."

Hắn cố ý vươn tai, "Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ."

Trả lời hắn chỉ có tiếng đóng cửa.

Hắn hô to về hướng đối diện: "Tôi nghe được nghe được, cậu nói cảm ơn tôi."

Ông bà nội của Hứa Lương Châu ngồi trên sô pha, trong TV đang phát Bản Tin Thời Sự.

Hắn nói: "Ông bà, cháu lên lầu đây."

"Chờ đã." Trong tay ông hắn còn cầm điều khiển từ xa.

Hứa Lương Châu đứng ở cầu thang, xoay người hỏi: "Có chuyện gì ạ?"

Trên người ông có loại khí chất không giận tự uy, nói: "Cha cháu đã sắp xếp bác sĩ tâm lý cho cháu, ngày mai đến gặp."

Cuối cùng, lại thêm một câu, "Đây không phải thương lượng, là mệnh lệnh, cháu phải đi."

Tác giả có lời muốn nói:

╭ (╯╰) ╮

Mẹ tôi và tôi rất thích Hứa Lương Châu soái khí không biết xấu hổ.

Ngày mai gặp!