Chỉ Cần Có Em, Thế Giới Này Hạnh Phúc

Chương 1: Được Lục gia nhận nuôi



Hôm nay là một ngày trời mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi ngày càng dày. Chiếc xe Mercedes đen bóng nhoáng lướt qua những ánh đèn đường, dừng trước cổng của cô nhi viện.

Người đàn ông bước xuống khỏi chiếc xe chống nhẹ cây gậy được làm bằng gỗ trên đầu gậy được chạm khắc họa tiết rồng vàng đầy quyền lực và tham vọng, bộ vest đen phẳng không một nếp nhăn, đôi giày da được làm bằng da cao cấp.

Cô bé với thân hình gầy gò ngồi dưới gốc cây ngô đồng rụng hết lá chỉ còn lại thân cây trơ trụi giữa trời đông.

"Chủ tịch Lục cần gì ạ?" Trong căn phòng nhỏ màu sơn đã bạc đi nhiều, trang trí sơ sài, có một bàn làm việc với đầy ắp những hồ sơ sổ sách, bộ ghế sofa làm bằng da nhân tạo bong tróc vài chỗ, kệ sách bám bụi với vài cuốn sách cũ kĩ.

"Lúc nói qua điện thoại, tôi đã nói qua yêu cầu của mình rồi, mong viện trưởng giúp đỡ" Lục Chấn Minh nhìn một vòng căn phòng, vẫn đứng nghiêm chống cây gỗ mang dáng vẻ uy quyền.

"Cô nhi viện của tôi vừa xảy ra chuyện, mong ngài thông cảm cho" Viện trưởng ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi.

Tuyết đang rơi, chủ tịch Lục bước khỏi căn phòng tiến tới chỗ cô bé đang ngồi cúi mặt, mái tóc ngang vai đen bóng, ẩm ướt vì tuyết.

Những đứa trẻ kia đều ở trong nhà, đốt lò sưởi ấp ấm, ngồi xem ti vi nhưng sau chỉ có mình cô bé ngồi cô đọc ở đây.

"Này, cô bé ở ngoài đây lạnh lắm! Sao không vào trong nhà cho ấm?" Lục Chấn Minh ra hiệu cho thư kí, anh lại ngồi xuống hỏi thăm cô bé.

Cô bé từ từ ngước mặt lên, làm mọi người xít nữa thì xỉu, gương mặt vô cùng sắc xảo, đôi môi trái tim ửng đỏ vì lạnh, hai gò má hiện rõ sự gầy gò, chiếc mũi cao, đôi mắt đặc biệt của cô bé làm cho mọi người phải giật mình. Cô sở hữu đôi mắt hai màu lạ thường, đen đỏ, sâu thẳm đến lạ, màu đỏ trong suốt tinh tế như một viên kim cương vô giá.

"Đưa cô bé này về Lục gia" Lục Chấn Minh vừa nhìn thấy gương mặt của cô bé đã quyết định nhận nuôi.

"Vâng, tôi đi làm thủ tục nhận nuôi" Thư kí đứng thẳng người cúi đầu chào rồi rời đi.

Lục Chấn Minh đưa bàn tay của mình ra, nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh buốt trắng ngần có thể nhìn thấy những mạch máu đang chảy trong cơ thể cô bé.

Bên trong chiếc xe sang trọng là một thế giới khác, cứ gỡ sẽ bù đắp lại cuộc đời không đích đến của cô bé.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng bánh trước ngôi biệt thự xa hoa được bao bọc giữa một vườn hoa, giữa mùa đông nhưng hoa vẫn nở, xanh tươi dưới những hạt tuyết đang rơi.

"Từ nay con tên là Lục Hàm Bảo Uy." Lục phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu, nhìn vào ánh mắt không cảm xúc của cô bé truyền đến một cảm giác kì lạ.

"Đưa con bé tắm rửa rồi chuẩn bị phòng ngủ, đồ áo, sách vở" Lục Chấn Minh ra lệnh cho mấy người làm trong nhà.

"Vâng" Mọi người gật đầu rồi nhanh đi chuẩn bị mọi thứ.

Trời càng về đêm càng lạnh hơn, tuyết rơi cũng dày hơn.

Bảo Uy được tắm rửa, mặc một chiếc váy màu trắng được đính cườm rất tỉ mĩ, ở thắt lưng còn có thêm một chiếc nơ lớn, mái tóc đen dài được thắt gọn gàng thêm một chiếc cài được làm bằng ngọc trai, với vẻ đẹp thanh thoát từ gương mặt nhìn cô giống như một thiên thần, không giống như một cô nhi.

Phòng bếp rất rộng với cách trang trí cổ điển trầm ấm từ màu nâu của gỗ, chiếc bàn dài ở giữa có nến tầng và bình hoa cẩm tú cầu màu trắng.

Cô từ từ bước vào, nhìn tổng thể một lượt rồi đến ghế bên phải Lục Chấn Minh ngồi xuống. Đồ ăn được mang lên, được sắp xếp bắt mắt từ cách bố trí đến màu sắc.

Quản gia bắt đầu rót rượu vang vào ly.

"Lấy cho con bé ly nước cam" Cô còn nhỉ nên chưa uống được rượu vang nên Lục Chấn Minh kêu quản gia đổi cho cô ly nước cam.

Mọi người bắt đầu cầm đũa, riêng cô vẫn ngồi im lặng.

"Nào, ăn nhiều vào nhé!" Lục phu nhân gặp vào chén cô một miếng thịt nướng, từ từ nhìn cô với ánh mắt nhân hậu, cho cô cảm giác an toàn.

Cô nhìn qua Lục Chấn Minh thấy ông không phản ứng gì nhẹ nhàng cầm đũa gắp một miếng nhỏ cơm đưa vào miệng.

Bữa ăn kết thúc, Bảo Uy chắc vì lạ nhà nên chỉ ăn nửa bắt cơm, rồi được phu nhân đưa về phòng kể chuyện cô tích cho nghe.

Tại thư phòng của Lục Chấn Minh.

Ông ngồi xuống bàn làm việc, nhìn vào màn hình laptop, nghe báo cáo điều tra từ thư kí.

"Chủ tịch, cô bé đó theo như tôi điều tra về thân thế, gia đình bố mẹ đã chết do một vụ hỏa hoạn cách đây vài năm về trước, dòng họ tranh dành tài sản do cô bé không được người nhà nhận nuôi và cũng vì bố mẹ của cô bé giấu thân phận của con mình nên khi cảnh sát điều tra, cô bé bị bắt đến cô nhi viện và không được hưởng số tài sản do bố mẹ để lại. Cô nhi viện gặp chuyện cũng là do cô bé đó, một đứa trẻ làm sao có thể động thủ đốt cháy một cô nhi viện như vậy chứ?" Thư kí đứng lắc khó hiểu.

"Đã tìm được nơi ở và người dạy chưa?" Lúc Chấn Minh đứng dậy chống cây gậy đi vòng qua hông bàn.

"Đã tìm được rồi. Ở chân núi Bạch Họa, còn về người dạy, tôi đã tìm ra những họ yêu cầu chỉ mình chủ tịch mới được nhìn thấy mặt." Làm thư kí đắc lực cho chủ tịch tập đoàn Lục Thị đúng là không dễ dàng gì, lương rất cao, đãi ngộ cũng rất tốt, nhưng những việc cần giải quyết tuyệt mật như cơm bữa, như đang ở trong hang cọp, có thể chết bất cứ lúc nào.

"Được ta biết rồi, ngươi về đi" Lục Chấn Minh gật gật, quơ tay ra hiệu.

"Chào chủ tịch" Thư kí cúi chào rồi rời đi.

Mạc Thiên Mĩ sau khi ru Uy Uy ngủ định qua xem chồng mình làm việc đến đâu, vô tình đứng ngoài cửa nghe được câu chuyện về Uy Uy. Trong lòng vừa hoang mang vừa lo sợ. Cô bé ấy tại sao có thể làm những chuyện như vậy chứ? Đốt cô nhi viên? Không thể nào? Nhưng về thân phận của Uy Uy thật tội nghiệp không được công khai, cuối cùng bị họ hàng cướp hết tài sản, bị người ta đưa đến cô nhi viện ở.

Bà lặng lẽ quay đầu đi về phòng, rốt cuộc tại sao Lục Chấn Minh nhận nuôi một cô bé đặc biệt như vậy? Ông ấy làm vậy là có ý gì?

[...]

Sáng mai sau khi ăn sáng, Lục Chấn Minh cùng Bảo Uy đi ra ngoài. Mạc Thiên Mĩ có ngặt hỏi nhưng Lục Chấn Minh cũng chỉ nói qua loa, căn bản là không trả lời.

Chiếc xe rời khỏi biệt thự, Mạc Thiên Mĩ cũng lấy xe bám theo. Nhưng bình thường bà đi phải có tái xế đưa rước, người trong nhà này đều dưới sự theo dõi của Lục Chấn Minh, nhất cử nhất động về cơ bản đều phải thận trọng. Dù là cuộc sống vợ chồng, bà với Lục Chấn Minh đến được với nhau cũng là do hôn nhân chính trị không mấy tốt đẹp.

Bám theo một đoạn thì bị mất dấu, bà đành quay về nhà đợi khi nào Lục Chấn Minh về rồi tính tiếp.

Buổi trưa cũng chỉ nhận được một cuộc điện thoại báo ăn cơm cùng với đối tác ở bên ngoài.

Lạc Thiên Mĩ kì thực mới đầu gặp đã có tình cảm với Bảo Uy rồi, là một đứa trẻ tội nghiệp phải trải qua rất nhiều biến cố khi tuổi còn quá nhỏ. Điều làm bà ngạc nhiên hơn là đôi mắt của Uy Uy. Tuy khác màu nhưng tổng thể khuôn mặt của cô vô cùng xinh đẹp.

Cả ngày Mạc Thiên Mĩ chỉ đi vòng vòng trong nhà chờ Lục Chấn Minh về nhà, còn Uy Uy không biết ông ấy đưa đi làm cùng để làm gì chứ?

Trời mùa đông tối rất nhanh, mới bốn giờ mà đã bắt đầu chập choạng tối.

Mạc Thiên Mĩ ăn cơm tối một mình rồi ra ngồi ở ngoài ban công thưởng thức tách trà nóng hổi còn bốc lên làn khói trắng, chờ Lục Chấm Minh về.

Ngồi một hồi lâu, trà cũng đã cạn tách vẫn chưa thấy Lục Chấn Minh đi về, bà bắt đầu cảm thấy không yên trong lòng khó chịu không thôi.

Cuối cùng, trước cổng biệt thự len lói ánh đèn của xe Lục Chấn Minh đi về. Vừa mới bước xuống xe, bà đã lại hỏi đến Bảo Uy.

Cô bé nãy giờ yên trên xe không nhúc nhích cũng không lên tiếng làm Lạc Thiên Mĩ tưởng Lục Chấn Minh đưa con bé đến nơi này luôn rồi chứ! Vừa nhìn thấy Uy Uy, bà thở phào nhẹ nhõng.

"Uy Uy đi vào đây nào? Ngoan." Mạc Thiên Mĩ dang tay ôm lấy cô rồi dắt tay cô vào nhà.

"Đã ăn cơm chưa? Để tôi kêu người hâm lại cho ông?" Mạc Thiên Mĩ dò hỏi

"Tôi ăn ở ngoài rồi, cũng đã trễ, bà đưa Bảo Uy tắm rửa rồi ngủ trước đi, tôi còn công việc cần giải quyết" Lục Chấn Minh nói xong liền đi đến thư phòng, còn có thêm thư kí đi theo, chắc là có công việc quan trọng.

Bà đưa Uy Uy đi tắm rửa, cũng ngồi tâm sự, nói chuyện với cô. Có hỏi hôm nay theo Lục Chấn Minh làm gì nhưng cô bé chỉ im lặng không muốn trả lời nên bà cũng không hỏi gì thêm, sợ con bé sợ.

Chắc do cô mới đến đây, chưa thích nghi được với môi trường mới vẫn còn rất xa cách và ít nói.

[...]

Đông qua xuân lại về. Thời tiết mùa xuân ở thành phố S rất trong lành. Cô ở đây một thời gian rồi nhưng vẫn không thể thích nghi được với cuộc sống hiện tại. Không phải về cách sinh hoạt mà là cách để cô lớn lên. Điều kiện sống cũng rất tốt, về vật chất Lục gia không để cô phải thiếu một thứ gì.

Hôm nay, Lục Chấn Minh ra khỏi nhà từ sớm, chỉ có Uy Uy và Mạc Thiên Mĩ ở nhà. Bà dắt cô ra vườn hoa, bắt đầu tỉa, tưới nước, và bón phân cho mấy cây bông.

"Tại sao mấy cây bông này có thể nở vào mùa đông vậy ạ?" Thiên Mĩ chuẩn bị cho cô một cái bình tưới nước nhỏ màu hồng, đang tưới nước cho mấy chậu bông, cô chủ động nói chuyện với bà.

"Mấy giống hoa này được xách tay từ nước ngoài về, môi trường khác nhau nên hoa mới có thể nở vào mùa đông." Bà từ tốn trả lời.

"Uy Uy có đã thấy đói chưa? Hay chúng ta vô ăn bữa nhẹ rồi ra làm tiếp nha!" Bà đối với cô rất tốt, chăm sóc từng chút, quan tâm cô như con gái mình.

Bữa ăn nhẹ là một phần bánh kem dâu tây và một ly sữa. Trời mùa xuân trong vắt không một ngợn mây, những tia nắng vàng nhàn nhạt phủ lên từng cánh hoa, Mạc Thiên Mĩ và Uy Uy ngồi ở vườn hoa, xung quanh có rất nhiều con bướm đầy màu sắc, tiếng chim ríu rít đón xuân, sau mùa đông lạnh giá kéo dài bốn tháng.

"Uy Uy còn đều gì muốn hỏi không?" Cô ở đây cũng đã được vài tháng chắc cũng có nhiều điều muốn hỏi, có thể có cô ngại không dám nói trước.

Bảo Uy đang ngồi trước mặt thưởng thức món bánh kem dâu ngon tuyệt vời, tâm hồn như được lên mây từ sớm, có chút giật mình khi bà hỏi, tay vẫn còn cầm chiếc nĩa đang ngậm trong miệng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ăn xong miếng bánh kem có vẻ cô nhận ra điều gì đó, ánh mắt bỗng sáng rực lên.

"Bà không có con sao?" Ăn bữa nhẹ xong, cô tiếp tục với công việc tưới nước của mình.

"Có chứ" Bà mỉn cười rồi nhìn lên bầu trời màu xanh.

"Tại sao lại không thấy ở cùng mọi người ạ?" Cô vừa tưới cây vừa chờ đợi câu hỏi của Lục phu nhân.

Những giọt nước từ từ đáp xuống những cành hoa xoa dịu đi sự chói chang của nắng, hoa lá động đậy như đang nhảy múa.

Xong công việc ở vườn hoa, bà dẫn cô đến một căn phong, bên trong rất đơn giản, với hai màu trắng đen, đồ đạc chỉ có vài mô hình máy bay và ô tô, tủ đồ được để trống. Cả căn phòng chỉ có mùi của gỗ và vải mới, có lẽ căn phòng để trống khá lâu rồi.

Bà đứng trước những khung ảnh được treo khuất ở góc phòng. Cô nhìn thấy hai người con trai, qua những tấm ảnh có vẻ hai người này là anh em.

Bà chỉ vào tấm hình "Con có thấy người này không? Là anh cả. Đang đi du học ở Anh. Còn người kia là anh sau. Anh đã đến một nơi rất xa, rất xa rồi" Bà nói giọng trầm xuống mang theo sợ đau khổ của một người mẹ mất con mình.

Cô cũng như hiểu ra được phần nào, nên đành im lặng, không khí của căn phòng trùn xuống.

Trầm mặc một hồi lâu, Mạc Thiên Mi từ từ quay về trạng thái ban đầu.

"Không phải bây giờ đã có Uy Uy để trò chuyện rồi sao? Rất vui" Bà ngồi xuống nắm lấy hai bàn tay của cô, cười nhân hậu.

"Ùm" Cô gật đầu, cười đáp lại.

Lục Chấn Minh đi làm từ sớm, đến tối mới quay về. Hầu hết thời gian đều không ở nhà, nếu có thì chỉ ở thư phòng hoặc phòng riêng. Có gặp chỉ là gặp ở phòng ăn.

Tối nay vừa về Lục Chấn Minh vội vàng xử lý công việc, cũng không dùng bữa chung với bà và Uy Uy.

[...]

"Mấy bữa nữa tôi sẽ đưa Bảo Uy đi" Lục Chấn Minh cởi áo vest đưa cho Mạc Thiên Mĩ treo lên giá.

"Ông lại mang con bé đi đâu nữa?" Mạc Thiên Mĩ phản ứng rất ngay ngắt với quyết định này của ông.

"Tôi là người nhận nuôi nó, thì tôi muốn đưa nó đi đâu là quyền của tôi" Ông nới lỏng cà vạt, tháo cúc áo đầu tiên.

"Không được, ông muốn như Lục sao? Bây giờ không rõ sống chết thế nào? Ông muốn như vậy sao?" Mạc Thiên Mĩ giọng nói có vài phần tức giận, cơ mặt cũng bắt đầu căng lên.

"Tôi đi tắm" Lục Chấn Minh cố tình phớt lờ đi cơn tức giận của bà, còn về việc của Lục ông lại càng không có chút nào là hối lỗi.

"Không được, ông phải nói chuyện này cho ra lẽ. Tôi không muốn cũng như Lục năm xưa, bị ông đưa đi rồi gặp tai nạn, cuối cùng ông sống để làm gì chứ? Một chút đau lòng ông cũng không có?Nó cũng là con của chúng ta mà? Tại sao vậy?" Những giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt phúc hậu của bà, sự đau khổ tột cùng khi mất đi đứa con trai.

Ông ta cứ thế bỏ mặc bà mà đi vào phòng tắm.

[...]

Những tia nắng vàng chiếu qua với lớp kính, len ló dưới chiếc màn lụa màu trắng. Căn phòng với tông màu trắng thuần khiết, trên chiếc giường kingsize cô bé đang nằm ngủ hai tay chắp lại kê lên gương mặt toát lên sự trong sáng, đôi mi dài khẽ run run, sống mũi cao sắc nét, đôi môi ưng ửng hồng.

"Tiểu thư, dậy thôi" Hôm nay khác với mọi người, thư kí riêng của Lục Chấn Mình đến gọi cô dậy.

Cô bắt đầu ngồi dậy, mơ màng đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay đồ ngủ ra. Dưới phong ăn, Lục Chấn Minh đã ngồi chờ từ trước, không thấy Mạc Thiên Mĩ ở đâu.

"Đưa con bé đi cùng" Lục Chấn Minh lấy khăn lau miệng, đẩy chiếc ghế gỗ kêu lên tiếng cọ sát cùng mặt sàn, ra hiệu cho thư kí.

"Vâng, thưa chủ tịch" Thư Kí cúi đầu làm theo mệnh lệnh

Cô đang bị thư kí đưa đi thì Mạc Thiên Mĩ đã thức dậy.

Bà không nhanh không chậm đi đến chỗ thư kí, kéo mạnh Bảo Uy về phía mình.

Lục Chấn Minh không nói gì, đưa mắt ra hiệu mấy người vệ sĩ.

"Không được ông không được đưa con bé đi đâu cả" Bà ôm chặt cô vào lòng.

Lục Chấn Minh mặt lạnh không quan tâm, bước đi để chuyện còn lại cho đám vệ sĩ và thư kí giải quyết.

Bà ôm cô trong lòng, bao bọc cho cô mặc dưới sự tranh dành của mấy người vệ sĩ. Vệ sĩ và thư kí cũng khó xử là bà hay chủ tịch Lục cũng đều là thân chủ, không dám động vào.

"Đừng đụng vào con bé" Giằng co với vệ sĩ không dễ gì, một thân bà chẳng còn mấy sức lực lại đôi co cùng với những người cập thể hình, cao lớn, chỉ cần một cái nhấc tay đã nhấc được cả một người lên.

Mạc Thiên Mĩ cầm được con dao gọt trái cây trên bàn, vừa ôm Bảo UY vừa giơ con dao ra trước mặt uy hiếp đám vệ sĩ.

Hành động bất ngờ làm cho bọn họ phải từ từ, hạ mình xuống, căn phòng càng thêm phần căng thẳng, không khí như đông cứng lại, khó chịu đến nổi thở cũng không dám thở mạnh.

Con dao từ tay của Thiên Mĩ, rơi vào trong không khí, chạm vào sàn đá cẩm thách kêu lên vài tiếng. Đám vệ sĩ lập tức chia nhau ra hành động, một người nhanh chóng đỡ lấy bà đang ngất xỉu chắc là do tăng huyết áp, một người đưa cô bé ra xe chỉ trong tích tắc phòng khách rơi vào tĩnh lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

#San San

#Victor Blade

Sau chuỗi ngày tui đã có chương chuyện đầu tiên cho mọi người đây! Các bạn ở nhà đọc chuyện của tui vui vẻ nha! Nhớ đeo khẩu trang khi ra đường, về nhà rửa tay cho sạch sẽ, rồi đọc chuyện của tui nha! Yêu mọi người.