Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười

Chương 12



Edit: Mỳ.

Beta: Ảnh.

Cho đến khi Dụ Tư Hồng ướt nhẹp đứng lên khỏi vũng nước rồi tìm được nơi có giấy bút thì những con số trên gò má đã bị mờ đến mức người Ả Rập còn đọc không ra.

Anh vất vả lắm mới phân biệt được gần hết mấy số đó, nhưng còn hai chữ số thật sự là…vượt quá khả năng cho phép.

Dụ Tư Hồng cũng thuộc dạng cứng đầu, bèn đặt số theo thứ tự, gọi một lúc cả trăm số liên tục.

Kết quả hơn một nửa thì đúng, nửa còn lại thì bị báo là không có thuê bao.

Anh cầm điện thoại đứng tại chỗ, trong lòng khó chịu.

Chẳng lẽ anh nhìn nhầm à? Hay là do chân dài gạt anh?

Nhưng nếu cô đã cho số rồi, thì còn cho số sai làm gì?

Suy nghĩ này không đúng lắm nhỉ.

#

Đúng là Đường Gia không hề gạt anh, chẳng qua là đúng lúc đó điện thoại cô bị hỏng mà thôi.

Ngày nào cô cũng bận đến mức chỉ muốn nằm bệt lên gối mà ngủ, tạm thời chẳng có thời gian để đến thành phố mua một cái mới.

Một tuần sau, Đường Gia và Triệu Viện Viện được cử đến một trạm y tế trong thành phố Juba.

Khi các cô đang thu dọn hành lý chuẩn bị lên xe thì Eva cũng đeo túi sau lưng bước đến.

Đường Gia tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô ấy.

Eva nhàn nhã liếc mắt, dùng một câu nói dạng như ngạn ngữ bằng tiếng Anh: “Chỗ nào có tin tức thì chỗ đó có tôi.”

Ban đầu các cô vẫn luôn cho rằng cuộc sống trong trại tị nạn đã vượt quá nhận thức của họ trong hơn hai thập kỷ, nhưng nơi mà họ đang đến, Shangri-La này, chẳng khác gì trại tị nạn kia cả.

Nơi ở của bọ họ là một căn phòng đơn nhưng lại được người ở đây gọi là nhà, thật ra chỉ là một ngôi nhà đất do người dân ở đây xây dựng lên. Ngôi nhà được xây trực tiếp bằng bùn, bên ngoài được phết một lớp sơn trắng, phần nóc trừ xà nhà và đất ra thì toàn dùng cỏ tranh để lót.

Vì phương pháp xây dựng bằng bùn đất đơn giản này không có khả năng chịu lực tốt nên ngôi nhà chỉ cao bằng một người. Đối với những ai có dáng người cao ráo, lúc vào còn phải cúi thấp người.

Chỉ cần một cơn mưa đổ xuống, cả căn phòng này sẽ lênh láng nước.

Lớp người trước có kinh nghiệm nhắc nhở các cô: “Buổi sáng sau khi thức dậy, trước lúc bọn em mang giày thì nhớ giũ vài cái, bởi vì các con bọ đáng yêu ở Châu Phi rất thích không khí ẩm ướt trong giày đấy.”

Lần đầu tiên Đường Gia bước vào nhà vệ sinh, vừa mở cửa cô đã bị con dơi từ trong bay ra vỗ cánh phầm phập va vào mặt và cổ.

Nhóm người đến trước tiếp tục nhắc nhở: “Trước khi vào nhà vệ sinh thì nhớ gõ cửa, ngụ ý báo cho người bên trong biết bên ngoài có người chờ, để bọn họ để ý mà chuẩn bị trước tránh gây ra những chuyện xấu hổ.”

Đường Gia: “…”

Nhóm người kia tiếp tục “lên mặt dạy đời”: “Trước khi ngủ cũng phải kiểm tra giường chiếu, vì chiếu trúc có các khe hở nên côn trùng thích lắm. Dù sao thì con người được cha mẹ sinh ra, bọn côn trùng cũng có cha mẹ của nó mà, ngộ nhỡ nằm đè chết bọn chúng thì không hay lắm nhỉ.”

Đường Gia: “…”

Triệu Viện Viện: “…”

Eva: “À.”

Khu vực tắm rửa là khoảng đất nhỏ ở ngoài trời, bên dưới sử dụng một tấm ván nhỏ để đứng, xung quanh có những tán lá chuối che đậy. Nơi đây được trang bị máy bơm nước, khi lắc tay cầm thì nước sẽ được bơm từ dưới lên bể chứa nước, rồi từ đó chảy xuống đầu.

Bởi vì sự khác biệt của nam nữ, nên ở đây phụ nữ thường sẽ đi tắm vào ban đêm.

Những lúc như thế này chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn là sẽ thấy được bầu trời sao lấp lánh.

#

Nhìn chung môi trường có hơi gian khổ, nhưng vẫn tốt hơn là hành quân xa. Chỉ cần cắn răng chịu một tí thì vẫn nhịn được.

Bên trong một căn lều khổng lồ được chống đỡ bởi những thanh xà bằng gỗ là phòng khám, bên cạnh có vài căn phòng nhỏ được dựng nên từ gạch đỏ. Gạch đỏ này là do những tình nguyện viên góp tiền lại rồi đặt mua, nên số lượng cũng không nhiều lắm.

Mỗi ngày đều có một nhóm người Châu Phi xếp thành hàng đến khám bệnh, các cô ấy đều là người từ các bộ lạc xa xôi trong rừng rậm đi bộ đến, trung bình mỗi chặng đường như thế đều tốn gần một đến hai ngày đường.

Sáng sớm hôm nay, Đường Gia phải phẫu thuật khẩn cấp cho một cảnh sát địa phương. Trong quá trình bắt tội phạm, anh ta đã bị những mảnh vụn của quả lựu đạn do tên phạm nhân kia ném gây thương tích ở lưng.

Bình thường mà nói, bệnh nhân bị những vật lạ đâm vào gây ra vết thương, đầu tiên phải chụp X-Quang để xác định đường xâm nhập của dị vật và đánh giá các cơ quan có thể bị thương. Nhưng bệnh viện này lại không có máy chụp X-Quang, vậy nên sau khi Đường Gia kiểm tra xong các chỉ số sống, cô nhận ra rằng mọi thứ vẫn ổn, đồng thời bệnh nhân cũng không bị viêm phúc mạc.

Cô dựa vào kinh nghiệm lâm sàng, cho một ống nội soi nhỏ vào trong lồng ngực bệnh nhân.

Ca phẫu thuật vừa kết thúc, Triệu Viện Viện đã hốt hoảng chạy vào.

Đường Gia cau mày: “Sao thế?”

Sắc mặt cô ấy hoảng loạn cả lên, bắt lấy cánh tay vẫn còn đang khoác áo phẫu thuật: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Thật ra thì mọi chuyện cũng chẳng có gì.

Vài ngày trước cách nơi họ khám có đặt một lô gạch đỏ mới, chuẩn bị dùng để xây giường bệnh khác. Công trình còn chưa bắt đầu, gạch đỏ được đặt ở một bãi đất trống cách chỗ ở không xa, cũng không có người phụ trách trông chừng.

Kết quả là sáng sớm hôm nay, có người đến kiểm tra thì số gạch kia lại không cánh mà bay.

Theo như cách mà người chứng kiến kể lại, có thể xác định những viên gạch kia đã bị một bộ lạc gần đó trộm đi trong đêm.

Chỗ ở trong trạm lưu động không lớn cho lắm, người ở đây đa phần là những tình nguyện viên nước ngoài, còn chưa kể đến các nhân viên hậu cần thuê nhà và các nhân viên địa phương, tổng cộng chừng mười người.

Mọi người tụ lại một chỗ bàn luận cách giải quyết.

Cuối cùng cho ra một kết luận: Phải tranh luận với người đứng đầu bộ lạc, cố gắng dùng hòa bình để giải quyết vấn đề. 

Theo như lời của nhân viên địa phương, bộ lạc đã trộm đồ kia thật sự vô cùng hung dữ…

Nhiều người đi cùng nhau khiến can đảm tăng cao, Đường Gia và Eva cùng với tất cả mọi người trong đội ngũ cùng đi. Vốn dĩ Triệu Viện Viện cũng muốn đi, nhưng lúc lên xe thì nét mặt của cô ấy có hơi do dự.

Đường Gia nhìn sơ qua mặt cô ấy rồi lên tiếng: “Nếu cậu không muốn đi thì cũng không cần phải ép bản thân mình đâu.”

Triệu Viện Viện nhìn cô khẽ cười: “Cậu đừng nghĩ tớ to gan, thật ra thì gan tớ bé như hạt mè vậy á.”

Đường Gia khẽ gật đầu: “Tớ biết.”

Triệu Viện Viện: “…”

Cô ấy cắn chặt môi, bước xuống xe, liếc nhìn ngón chân của mình rồi ngẩng mặt lên mỉm cười: “Tớ sẽ chờ các cậu trở lại.”

Đường Gia: “Được.”

Đội ngũ lần lượt ngồi xuống, Đường Gia vẫn ngồi cạnh Eva.

Dường như Eva theo nghề lâu nên theo thói quen, khi vừa ngồi xuống ghế là đã loay hoay với máy ảnh, cô nàng mở miệng: “Tôi không thích cô ta.”

Ý của cô ấy là đang nói đến Triệu Viện Viện.

Đường Gia đang cúi đầu viết nhật ký lâm sàng vào điện thoại, viết lại tất cả các trường hợp chẩn đoán mà cô đã sưu tầm qua mỗi ca bệnh, rồi làm một bản tóm tắt thường xuyên.

Đã một lúc lâu mà Eva vẫn không nghe được lời đáp từ cô nên cô ấy khẽ cười lạnh.

Đường Gia vẫn cứ cúi đầu như cũ, chẳng qua khóe miệng lại hơi cong lên.

Eva cắn răng: “Cô nghe thấy mấy lời tôi nói à?”

Ngón tay đang ấn màn hình của Đường Gia chợt dừng lại: “Ừm.” Sau đó cô lại tiếp tục nói: “Chẳng có gì lạ cả, cô mà cũng biết thích ai à?”

Eva cứng họng.

#

Người lái xe vẫn là Đạt Đạt, chiếc xe băng qua vùng đất ẩm ướt trong cơn mưa, nhưng bánh xe lớn đang không ngừng đè lên mặt đất. Đạt Đạt  nắm chặt lấy tay lái, đồng thời giải thích với mọi người phía sau một chút về thủ lĩnh của bộ lạc này.

Chiếc xe jeep dừng lại ở một khu đất trống.

Từ trong tầm mắt có thể nhìn thấy một dòng nước đục ngầu, trên một vùng đất cao hơn là những ngôi nhà đất hình vòm lớn nhỏ.

Mọi người leo lên.

Có vài đứa trẻ đang vui cười chạy vòng quanh mấy căn nhà đất, nhìn thấy đám người xa lạ thì rối rít bỏ chạy, chúng cũng chẳng hiểu bọn họ nói gì. Trong thời gian đó, đám trung niên và thanh niên bắt đầu cầm giáo đứng xung quanh, thốt ra những lời khó hiểu, ai nấy cũng đều cao lớn và cường tráng.

Trong đội ngũ có người nói nhỏ:

“Bọn họ nói gì thế, tôi nghe không hiểu gì hết.”

“Cậu nghe hiểu mới sợ.”

“Chúa ơi! Hy vọng là không bị đánh bể đầu, tôi còn đang mang dép đó!”

“Anh ta bảo có thể vào nói chuyện thẳng thắn.”

Đột nhiên một người trong đám thổ dân lùi ra sau, đám người đó cũng nhìn về một phía. Đúng như dự đoán, tù trưởng xuất hiện.

Tù trưởng là một người đàn ông da đen cao to, khoác lên mình quần áo và trang sức đặc thù, ngoài ra trên mặt được còn vẽ những hoa văn đặc trưng của bộ tộc.

Đạt Đạt cũng được coi như là phiên dịch viên riêng của cả đội ngũ, cô ấy vội vàng bước đến.

Chỉ có thể nhìn thấy hai người họ đang trao đổi gì đó với nhau.

Sau đó Đạt Đạt quay trở về, trưởng nhóm thấy vậy vội vàng đến hỏi: “Ông ấy nói gì thế?”

Đạt Đạt không biết nên làm như thế nào, đành nhún vai: “Ngài ấy nói bọn họ cho rằng những món đó là đồ đó vô chủ.”

Mọi người: “…”

Đồ vô chủ?

Mù hả trời!

Đạt Đạt tiếp tục nói: “Cho nên bọn họ cứ thế cầm đi luôn.”

Cứ thế cầm đi?

Khó chịu rồi đó nha, chẳng muốn mỉm cười làm gì nữa.

Trưởng nhóm nhăn chân mày: “Cô giải thích với bọn họ rõ ràng vào, sao mà tự nhiên cầm đi như thế? Bọn tôi không muốn xảy ra bất kì mâu thuẫn gì với dân bản địa đâu, nói phải trái là cách tốt nhất.”

Đạt Đạt tiếp tục đến nói chuyện với tù trưởng, lúc này tất cả mọi người đều nhìn thấy họ cử một người phụ nữ da đen bưng một vò rượu thật to đến, bà ta đưa vò rượu cho tù trưởng, ông ta giao lại cho Đạt Đạt.

Đạt Đạt ôm vò rượu quay trở lại, nét mặt nặng nề.

Trưởng nhóm hơi hốt hoảng, hỏi: “Sao rồi?”

Đạt Đạt: “Ngày ấy nói sẽ trả lại số gạch mà họ đã lấy, nếu như có người tình nguyện uống hết cả vò rượu này.” Cô ấy bổ sung: “Bọn họ chỉ tình nguyện làm bạn với người gan dạ.”

Uống rượu vào thì trở thành người gan dạ?

Một người Canada tóc xoăn trong đội ngũ có tửu lượng khá tốt nghe thế thì nhanh chóng tiến về phía trước, anh ta vừa định nhận lấy thì nét mặt của Đạt Đạt lại trở nên kỳ lạ hơn, còn nói: “Bọn họ bảo đây là rượu độc được tiếp nhận bởi các vị thần.”

Bàn tay đang định tiếp nhận vò rượu của anh chàng người Canada nọ chợt ngừng lại.

Rượu độc?

Mặc dù trong lòng mọi người có hơi không tin, nhưng Đạt Đạt vừa nói xong, vốn là ai nấy cũng đều thấy chẳng sao cả, nhưng cơ mặt đều căng chặt.

Mấy cái người Châu Phi quái dị này, ai biết họ có đưa vò rượu độc thật hay không chứ.

Cứ coi như độc này không chết người đi, chỉ gây ra những căn bệnh lặt vặt, nhưng cũng đủ khiến người ta khó chịu rồi.

Vò rượu truyền từ từ qua tay mỗi người, đến cuối cùng dừng lại trên tay Đường Gia. Cô cúi đầu ngửi thử.

Mùi hương vừa mạnh mẽ vừa ngọt ngào xộc thẳng vào mũi cô.

Mọi người nhìn thấy cô mang vò rượu đến trước mặt tù trưởng. Hai người không thông thạo ngôn ngữ mà trao đổi vài câu, rồi sau đó họ thấy cô ngửa đầu, đổ rượu vào trong miệng.

Tù trưởng cười lớn, dùng sức vỗ thật mạnh vào bả vai cô.

Sau đó cô bình thản trở về, sắc mặt vẫn như bình thường, nhàn nhạt mở miệng: “Đi bàn chuyện đi.”

Mọi người: “…”

Rượu đã vào trong bụng, trong chốc lát men say lập tức ùa tới. Khuôn mặt Đường Gia nóng bừng, mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ nhạt.

Eva nhìn thấy cô đứng không vững thì vội đưa tay ra đỡ lấy, cắn răng khẽ nói bên tai Đường Gia: “Đúng là không thể nào hiểu được cô nghĩ gì luôn đó, cô cho mình như mấy người không não kia à. Tính làm anh hùng theo chủ nghĩa ngu xuẩn của Mỹ sao!”

Đầu Đường Gia có hơi choáng váng, cô mím môi thật chặt, không muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng trong lòng thầm chống đối.

Từ lúc cô xảy ra chuyện cho đến giờ chỉ có đúng ba bước:

Phát hiện ra vấn đề → Cân nhắc → Giải quyết/ Buông tha.

Trong quá trình cân nhắc, cô dựa theo mùi hương trong trí nhớ, nhận ra đây chỉ là một loại rượu mạnh đặc sản. Tính cô khá giống ba, rất yêu mùi thơm của rượu, chẳng qua là tửu lượng không tốt, chỉ cần ngấm một chút đã say, loại rượu này…cô cũng không biết nữa.

Cho nên cô chỉ thích sưu tầm rượu, các loại rượu lạ thì sẽ không uống, uống ít, hoặc thỉnh thoảng lấy ra ngửi một chút thôi.

Tề Úc biết cô như thế thì vui mừng, anh từng đặc biệt nhờ người bên cục hải quan gửi về các loại rượu đặc sản của các vùng, may mắn là có loại giống như loại cô vừa uống.

#

Đường Gia quay trở lại xe hơi nghỉ ngơi, những người khác bị đám người bộ lạc đột nhiên nhiệt tình mời làm khách.

Cô nằm trên nệm, lông mi khẽ run, bên tai là nhịp trống xập xình của những người trong bộ lạc kia. Thỉnh thoảng sương mù uốn lượn trong không trung, có thể thấy được mặt trời đang dần buông xuống, cùng với đám người đang khiêu vũ trên mảnh đất rộng rãi.

Cô hoàn toàn thiếp đi.

Nhưng lại bị một ai đó lay mạnh đến tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, trăng sáng treo lủng lẳng trên không trung, trời thì mưa lớn không ngớt. Người nọ đánh thức cô dậy rồi đẩy cô vào chỗ ngồi, qua cánh cửa mở rộng có thể nhìn thấy đội ngũ y tế cầm ô và khiêng cáng, đang chạy thật nhanh đến đây.

Trong cơn mưa to như trút nước, có tiếng rên đầy đau đớn của phụ nữ.

Cửa bên trái của Đường Gia bật mở, Eva vội vã chui vào.

Cô ấy nhận được ánh mắt nghi ngờ của Đường Gia, bèn nhanh chóng giải thích: “Con dâu của tù trưởng khó sinh, nơi này không thích hợp để chữa bệnh, phải đưa cô ấy về chỗ của chúng ta thôi.”

Đường Gia xoa trán, gật đầu.

Xe jeep phóng đi thật nhanh trong con mưa, người phụ nữ có thai ngồi phía sau kêu rên từng đợt, chồng cô ấy ngồi ngay bên cạnh, nắm lấy tay cô ấy. Không ngừng hỏi nhân viên y tế.

Để người phụ nữ đang mang thai nọ có không gian thoải mái, một số nhân viên y tế nam chấp nhận ở lại bản làng, hiện tại trong xe đa số đều là nữ. 

Đường Gia tựa vào chỗ ngồi, có thể nghe được khẩu âm đậm chất Châu Phi đang vội vàng hỏi, kế đến là giọng trả lời từ nhân viên y tế.

Bỗng nhiên thân xe rung lắc, thân xe hơi trĩu xuống.

Đạt Đạt nhanh chóng mở cửa xe, nhảy xuống. Một giây sâu cô nàng hét lớn: “Lọt hố rồi! Lọt hố rồi!”

Người thì mắng chửi, người thì thốt lên Chúa ơi.

Đường Gia vẫn ngồi yên tại chỗ, có chút yên ắng. Men rượu vẫn chưa hết, cả thế giới trước mắt cô không ngừng chao đảo.

Có người lên xe, lại có người xuống xe, tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng người nói.

“Cùng nhau xuống xe đẩy đi!”

“Không đẩy được! Đợt này trên xe toàn phụ nữ thôi!”

Tiếng mưa rơi lớn đến lấn át cả tiếng người.

Đột nhiên có người hét lớn: “Phía trước có xe đang đến kìa??”

Đường Gia nâng mí mắt, ánh mắt mơ hồ, chiếc xe jeep vẫn còn mở đèn trong cơn mưa, dưới ánh sáng đó, dường như có một chiếc xe đang chạy đến.

Lại có người hô to: “Là Liên Hiệp Quốc! Là xe của Liên Hiệp Quốc!”

Ánh mắt của Đường Gia dần tập trung lại.

Trong mắt cô, chiếc xe kia dần dần xuất hiện thật rõ dưới ánh đèn.

Trên thân xe màu trắng, có hai chữ cái tiếng Anh màu đen thật lớn.

UN.

Liên Hiệp Quốc.