Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười

Chương 14



Edit: Mỳ.

Đường Gia bắt máy.

“Alô?”

Nhưng đầu dây mãi cũng không lên tiếng.

Cô dừng lại một lúc, chân mày khẽ cau lại, vừa định hỏi lại thêm lần nữa, bên đầu kia của điện thoại truyền đến một tiếng động nhỏ.

Một tiếng.

Hai tiếng.

Tiếp theo là giai điệu thư giãn.

Đường Gia lắng nghe theo tiếng nhạc, nhận ra đây là bản tình cảm của một bộ phim vô cùng nổi tiếng ‘My heart will go on’.

Trái tim em vẫn mãi như thế.

Cô cầm điện thoại đứng yên một chỗ.

Lúc này, cuối cùng Eva cũng đã chải xong mái tóc dài, bước đến, tựa như vô tình nói: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, dù sao thì anh ta cũng đã giúp chúng ta vào lúc khó khăn, ý tôi là, anh ta hỏi gì tôi cũng đều trả lời hết.”

Đến khi cô ấy nói xong thì chỉ khẽ gật đầu, không đợi Đường Gia trả lời đã đi thẳng ra khỏi cửa.

Đường Gia biết mình đã đoán đúng, điện thoại này là Dụ Tư Hồng gửi đến.

Bên tai vẫn vang lên tiếng nhạc êm dịu, tâm trạng cô lúc này lại chẳng biết nên làm như thế nào.

Suy nghĩ cô như đang phiêu theo áng mây.

Đường Gia nhớ lại khi còn bé, gia đình cô sống ở tầng một, có sân vườn bao quanh, sân đối diện với cửa sau, vì để cho thông thoáng, nên cửa sau thường được mở toang ra. Có rất nhiều mèo hoang trong tiểu khu, một ngày nọ, có một con mèo không mời mà lại đến.

Ban đầu con mèo trắng kia chỉ lặng lẽ nằm cạnh một góc rèm cửa, đôi mắt long lanh tĩnh lặng nhìn ngắm cô. Từ bé cô đã không mấy cẩn thận, đối với động vật cũng chẳng có tình cảm gì đặc biệt, ngay cả con husky đã được nuôi trong gia đình nhiều năm, cô cũng chỉ thỉnh thoảng vuốt đầu nó vài lần. Cha cô cảm thấy tiếc cho mèo trắng, đổ vài món ăn vào trong bát rồi đẩy tới. Nó cúi đầu ăn nhưng thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn cô.

Vốn dĩ cô tưởng rằng mèo trắng sẽ không bao giờ rời xa ông ấy, giống như những con vật mà đã từng trú qua tại đây vậy.

Nhưng vào buổi tối hôm đó, cô bị đánh thức bởi một tiếng động, mèo trắng đứng cạnh bệ cửa sổ, trong miệng ngoạm một con chuột chết còn chưa lâu. Nó cất bước, ném con chuột sang cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn, lại đầy vẻ kiêu ngạo cong miệng.

Cha bảo: “Nó thích con đấy. Đây là duyên phận rồi, con hãy chăm sóc nó cho thật tốt.”

Cô đã nuôi nó theo ý ông, nhưng cũng chỉ là đổi đồ ăn đổi nước, cũng không tính là quá thân thiết với mèo trắng. Nhưng nó vẫn quyết tâm, từng bước một đến gần cô hơn. Mỗi ngày đều quấy rầy, làm phiền cô, không ngừng quấn quýt xung quanh, vừa ngang ngược mà lại còn phách lối. Mỗi lần husky thè lưỡi, nhanh chân chạy lại cho cô xoa đầu thì luôn bị mèo trắng không chút thương tình mà cào cho một phát, lông dựng thân, hà hơi uy hiếp. Một con chó ngoan to lớn, lại bị bắt nạt đến đáng thương, vì thế nên chẳng dám lại gần cô thêm nửa bước.

Trong nửa năm đó, cô có thể cảm nhận được…không dưới cả trăm con chuột.

Mới đầu sẽ âu sầu, sẽ chán ghét, nhưng dần dần lại giống như…một thói quen?

Về sau, khi cô đang học viết, nếu như nó không tới làm phiền, cô lại cảm thấy có chút trống rỗng vô hình nào đó…tựa như mất mác.

Mãi cho đến khi Đường Gia bừng tỉnh, vừa đúng lúc tiếng nhạc trong điện thoại cũng dừng lại.

Dư âm vẫn còn vương vẫn.

Người ở đầu dây bên kia làm bộ ho nhẹ hai tiếng, hỏi: “Ừm? Sao rồi?”

Đường Gia đáp: “Rất tốt.”

Đúng thật là rất tốt.

Ai ngờ anh lại bất mãn: “Đúng hai từ rất tốt, thật là tổn thương mà.”

Hàng mi dài của Đường Gia rũ xuống: “À.”

Dụ Tư Hồng: “…”

Anh lại hỏi tiếp: “Em có biết khen người khác không?”

Đường Gia suy nghĩ một chút: “Chắc là có đó.”

Anh khẽ cười: “Vậy thì em mau khen tôi, khen tôi chút đi.”

Đường Gia: “Khen anh, khen anh, ca tụng anh.”

Dụ Tư Hồng: “…”

Đầu dây bên kia dường như chỉ biết câm nín.

Đường Gia cầm điện thoại đi đến bên cạnh bàn, ánh mắt cô rơi trên mặt đất. Một mảnh bìa cứng tựa như vừa bị xé rơi xuống đất, có lẽ là do Eva vô tình đụng vào cô lúc rời đi làm rớt.

Cô khom người nhặt lên, tiện thể nhìn lướt qua. Trên đó viết lên một dãy số điện thoại ở chỗ không in hình, và hai chữ cái của tên chủ nhân số điện thoại nọ. Nhìn sang mặt sau, là nhãn của công ty TriColor.

Đường Gia cũng không để ý quá nhiều, chỉ bỏ lại vào trong ngăn kéo,

Đầu dây bên kia đọt nhiên hỏi: “Em có nghe thấy tiếng gì bên chỗ tôi không?”

Đường Gia lẳng lặng lắng nghe: “Không.”

Giọng anh đột nhiên lại trở nên khá xa: “Tôi đang đặt điện thoại ở trước ngực.”

Đường Gia: “Ừ?”

Anh: “Tiếng tim đập, em nhìn bên ngoài thì thông minh đấy nhưng thật ra là quá ngốc.”

Đường Gia: “…”

Anh: “Em có biết bây giờ tôi đang ở đâu không?”

Đường Gia thuận theo đó mà hỏi: “Ở chỗ đó?”

“Phòng ngủ.”

“Ừ?”

“Thật ra thì vừa rồi, trước khi gọi cho em thì tôi có hơi do dự một chút.”

Đường Gia hỏi: “Sao thế?”

“Trước mặt tôi là một cây đàn nhị và một cây guitar.”

Đường Gia nghi ngờ: “Rồi sao?’

Anh: “Tôi đang phân vân không biết là nên kéo đàn nhị hay là guitar cho em nghe.”

Đường Gia liếc nhìn bên ngoài trời, bầu trời khá âm u tựa như muốn đổ mưa: “Có gì mà phải do dự.”

Anh: “Đúng thật là không có gì phải do dự cả, tôi chỉ nói để cho em biết. Tôi vừa biết kéo đàn nhị, lại còn biết chơi guitar, có phải hôm nay em lại thấy tôi tài năng hơn chút không, hả?”

Đường Gia: “…”

Anh tiếp tục nói: “Thật ra thì cũng có lý do khác nữa đấy.”

Đường Gia lại tiếp tục thuận theo đó mà hỏi: “Lý do gì?”

“Bởi vì bây giờ tôi chỉ mặc mỗi một chiếc quần cụt.”

Đường Gia: “À?”

Vậy thì có liên quan gì?

Anh: “Em không nghĩ đến cảnh tôi mặc quần cụt rồi kéo đàn nhị có chút đáng sợ sao?”

Đường Gia suy nghĩ trong đầu một chút, đúng thật là có hơi đáng sợ.

Anh nói tiếp: “Chắc chắn là bây giờ em đang nghĩ đến cảnh tôi đang trần truồng.”

Đường Gia: “…”

Anh: “Em có muốn nhìn thử một chút không?”

Câu trả lời của Đường Gia còn chưa đưa ra đến miệng, anh đã nói tiếp: “Em có muốn nhìn tôi cũng không cho em nhìn.”

Đường Gia: “…”

Anh lại nói tiếp: “Em có muốn sờ thử không?”

Lần này Đường Gia nhanh chóng đáp lời: “Không muốn.”

Anh: “Ừm, bởi vì em có muốn sờ cũng chẳng sờ tới đâu.”

Đường Gia: “…”

Dường như anh ở đầu dây bên kia đang cười khẽ: “Có điều không sao cả, tôi có thể thay em sờ nó.”