Chị Chủ Nhà Xinh Đẹp

Chương 7: Như một gia đình nhỏ hạnh phúc



Món lẩu Thái của An Nhi vô cùng phong phú. Nước lẩu chua cay vừa phải dùng nhúng thịt bò, tôm, mực, cá.. rất ngon. Bách Niên vừa ăn vừa tấm tắc khen.

" Món lẩu Thái này ngon quá. Chị đạt tiêu chuẩn mở quán bán rồi đó! "



An Nhi vừa nhúng một ít thịt bò vào trong nồi lẩu vừa đáp:

" Ngoài món mì trùm mền ra thì món lẩu Thái cũng là tuyệt chiêu của tôi. "



" Rất ngon, tôi ăn nhiều nơi rồi nhưng nước lẩu chị nấu ngon nhất! "

Được khen ngợi An Nhi càng thêm vui vẻ. Suốt bữa ăn hai người trò chuyện rất hợp rơ. Đang ăn thì điện thoại Bách Niên đổ chuông. Bách Niên nhận cuộc gọi. An Nhi vẫn tiếp tục ăn lẩu. Cô nghe loáng thoáng đầu bên kia là giọng của một cậu thanh niên.



" Bách Niên à, sáng mai lớp chúng ta có cuộc thi đấu bóng rổ lúc 9h cậu đừng quên nhé! "

" Tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ có mặt" trả lời điện thoại xong Bách Niên quay sang dặn dò An Nhi.



" Ngày mai tôi có một cuộc thi đấu bóng rổ ở trường. Có thể tôi sẽ về trễ. Nếu chị có đi đâu nhớ đừng quên đeo sợi dây chuyền tôi đưa nhé. Nó sẽ bảo vệ chị khi không có tôi bên cạnh. "

An Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ăn tối xong Bách Niên giành phần rửa chén dĩa. An Nhi trở về phòng lướt web và check hộp tin nhắn. Cô nhận được một tin nhắn từ người lạ. Hơi ngập ngừng nhưng An Nhi vẫn nhấp vào tin nhắn của người lạ xem thử. Đó là tin nhắn của một công ty điện ảnh. Họ muốn mời An Nhi đến trụ sở công ty của họ để bàn về việc chuyển thể một truyện do An Nhi sáng tác thành một bộ phim. An Nhi khá bất ngờ bởi đây là lần đầu tiên cô nhận được lời mời từ một công ty. Cô gõ lại vài chữ hỏi bên kia tại sao lại mời cô. Đầu bên kia trả lời lại rất nhanh. Họ nói nhà xuất bản chỗ cô đang hợp tác giới thiệu. An Nhi cảm thấy an tâm hơn và hẹn họ chín giờ sáng mai sẽ đến.



Sau khi hẹn xong An Nhi vui sướng chạy đi khoe với Bách Niên. Cô chạy ùa xuống nhà bếp tìm. Bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng không thấy Bách Niên đâu. Cô cất tiếng gọi.

" Bách Niên, cậu đâu rồi? Tôi có tin này vui lắm! "

...

" Bách Niênnnn..." An Nhi sốt ruột gọi lớn đồng thời chạy lên hướng phòng Bách Niên.

Tới trước cửa phòng Bách Niên cô gõ cửa. Vừa đưa tay gõ được mấy cái cửa phòng đã mở ra. Bách Niên đang dùng khăn lau tóc. Mái tóc hắn còn ướt. Bọt nước vẫn còn đọng trên chỗ xương quai xanh tuyệt đẹp của hắn khiến An Nhi sững người. Lúc này Bách Niên đang mặc một cái áo choàng tắm màu trắng. Cổ áo hơi mở, An Nhi có thể nhìn thấy lấp ló khuôn ngực rắn chắc của Bách Niên. Cô vô thức nhìn ngắm mãi quên cả việc cô định nói.



Trong khi cô còn đang miên man tưởng tượng tới khuôn bụng với các múi cơ tuyệt đẹp thì Bách Niên đã lau khô tóc xong, nhìn biểu tình trên gương mặt của An Nhi anh buồn cười trêu cô.

" Vừa ăn tối xong chị vẫn chưa no hay sao mà đang chảy nước miếng kìa! "

An Nhi giật mình vội đưa tay lên quẹt quẹt đôi môi đỏ. Cô đỏ mặt khi biết Bách Niên trêu mình. Thẹn quá hóa giận cô vung tay đánh vào ngực Bách Niên mấy cái khiến hắn bật cười.

" Cậu dám trêu chọc tôi hả? Tôi cho cậu biết tay! "

Bách Niên cười giòn tan sau khi chịu đựng vài cái đánh như đuổi muỗi của An Nhi. Anh bắt lấy bàn tay cô. Cảm giác khi tiếp xúc với bàn tay mềm mại của cô khiến anh xao xuyến. Bàn tay An Nhi rất mềm, da thịt mềm mại trơn nhẵn như tay em bé khiến Bách Niên có cảm giác muốn nắm mãi.



An Nhi cũng có chút thất thần. Lần đầu được một chàng trai nắm tay cảm giác không tệ. An Nhi cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên. Cô xấu hổ rút tay lại và nói.

" Ngày mai tôi đến công ty điện ảnh Đăng Quang. Họ muốn chuyển thể truyện của tôi thành phim. "

Nói rồi cô vội chạy về phòng.

Bách Niên có chút hụt hẫng khi cảm giác mềm mại từ tay An Nhi đột ngột rời đi. Anh mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô bỏ chạy về phòng. Trái tim trong lồng ngực Bách Niên đột nhiên đập loạn xạ.

" Cái cảm giác gì thế này?! " Bách Niên thầm nghĩ. Anh hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng rồi xoay người đóng cửa phòng lại.



( Lời tác giả: ôi, chỉ một xíu nữa, một xíu nữa thôi các cô ạ!))