Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 29



Trong từ đường an tĩnh đến đáng sợ, Ninh Hồi duy trì nhịp thở, cô nghe giọng nói lạnh lẽo của Bùi Chất tựa như những u quỷ trong vực sâu truyền đến, âm u đến đáng sợ.

"Đúng là không có tác dụng gì." Trên đời này nếu hối hận có tác dụng thì trong phòng tối thiên lao lấy đâu ra nhiều âm hồn ác quỷ như vậy?



Bùi Chu thị khẽ bật cười, tiếng cười lành lạnh: "Là vô dụng, nhưng người đã trải qua chuyện gì thường thích quay trở về, xem lại quá khứ của mình, sau đó nghi hoặc khó hiểu rồi khó chịu, rõ ràng có một con đường rộng thênh thang khác, tại sao lúc trước bản thân lại cố tình chọn con đường hiện giờ để phải bước đi trong cô độc."

Bùi Chất nhìn Bùi Chu thị chẳng khác nào nhìn người chết, Bùi Chu thị luôn hơi sợ đứa bé này, nhưng hôm nay lại vô cùng bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: "Hôm nay ta nói với con việc này nghĩa là không có ý định sống đi ra khỏi cửa, Bùi Chất, chuyện ta làm không liên quan gì đến nhị lang và Hân nhi, bọn nó là đệ muội của con, mong con còn có chút lòng thương xót."

Bà đã sớm có dự liệu cho kết cục hôm nay, chuyện này đã giấu trong lòng nhiều năm, thêm một ngày bà lại khó chịu thêm một phần, dày vò từ ngày này qua ngày khác thật là khó chịu.

Đời này bà làm rất nhiều việc thiện, nhưng chỉ chuyện này đã đủ đánh bà rơi xuống vực sâu hoàn toàn, trên thế gian này công có thể thay tội nhưng thiện lại không thể thay ác, thiện chính là thiện, ác chính là ác.

Kẻ ác có lẽ sẽ làm việc thiện, nhưng người lương thiện chân chính sẽ không làm việc ác, có lẽ tận sâu trong bản chất bà đã là kẻ ác.

Bùi Chu thị nhìn khuôn mặt xưa nay chưa từng kinh sợ hoảng hốt của Bùi Chất đang ẩn chứa sự hung ác, bà cười nhạt: "Con muốn giết ta, ta hiểu được, nhưng không đề nghị con làm vậy. Tuy rằng ta không định sống, nhưng Bùi Chất à, con người của ta không đáng để làm bẩn tay con."

Có lẽ là áy náy hoặc do sợ hãi, mấy năm nay bà không quan tâm đến đứa con riêng này, khi nhìn nó bà luôn nhớ đến Tiêu Như Song, nhớ tới ánh mắt trong khoảnh khắc cuối cùng kia của bà ấy.

Bùi Chu thị mím môi, son trên môi đã hơi nhòe, chỗ nhạt chỗ đậm, bà lấy chiếc bình sứ đã chuẩn bị sẵn trong tay áo ra, chầm chậm mở nắp: "Ta tự mình đi, cũng tránh cho con vô duyên vô cớ có thêm tiếng giết mẹ."



Chuyện cũ năm đó đã sớm không thể điều tra, dù có một Vương ma ma thì ai sẽ tin vào việc này, nói ra cũng chỉ khiến người khắp kinh thành được xem một chuyện hài mà thôi.

Bùi Chất còn chưa kịp phản ứng thì bà đã giơ bình sứ lên nuốt gì đó bên trong xuống, chiếc bình sứ trắng trong tay theo làn váy rơi xuống đất lăn một vòng, cuối cùng dừng lại dưới bàn thờ.

Bà dùng độc! Lòng Ninh Hồi nhảy lên, lại đưa mắt nhìn Bùi Chất.

Nét mặt Bùi Chất vẫn lạnh lùng, có nhìn mấy lần cũng không ra được manh mối gì.

"Bà lại tìm được nơi tốt mà chết." Theo giọng điệu của hắn, bà được chết một cách thống khoái, trong lòng hắn lại cực kì khó chịu không vui, cả người hắn đều trở nên táo bạo, táo bạo đến mức muốn cầm kiếm giết chết người đàn bà này.

Bùi Chu thị ngã trên đất chống nửa người dậy, cười nói: "Con nói tốt thì tốt vậy, chết ở đây cũng không uổng công ta gả vào Bùi gia."

Lúc nói chuyện thân thể bà đột nhiên co giật một cái, khóe miệng chảy máu màu đỏ sẫm.

So với đợi Bùi Chất điều tra ra rồi khiến bà sống không bằng chết, bà ở đây, trước bài vị của Tiêu Như Song bước vào quỷ môn quan cũng xem như là tốt đẹp.

Nói xong câu đó bà cũng đã mất sức, khuỷu tay mềm nhũn ngã xuống mặt sàn, nửa thở dốc nửa ho ra máu, trong đầu lại cực kì nhẹ nhõm: "Chết thì tốt, chết thì tốt, người sống mới phải chịu tội." Mỗi đêm sau khi tỉnh mộng, bà nghĩ chết đi có lẽ sẽ tốt hơn.

Ngực Bùi Chất phập phồng dữ dội, hắn nhìn lướt qua cây trâm đài sen dính máu trên tay lại nhìn chằm chằm bài vị hồi lâu, hơi thở của Bùi Chu thị càng lúc càng yếu, hắn đột nhiên gục đầu xuống, lạnh lùng nhìn bà một cái rồi phất áo choàng rời đi.

Hắn đi rất nhanh, Ninh Hồi hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, Bùi Chu thị yếu ớt nói: "Đi đi, đi theo nó ra ngoài."

Ninh Hồi a một tiếng, ngón tay Bùi Chu thị bấu chặt vào mặt sàn: "Sau này trong phủ đều do con làm chủ, Hân, Hân nhi, mong rằng con, bao dung con bé nhiều hơn."

Mắt Ninh Hồi lóe lên nhưng không đáp ứng lời bà, lúc này phía sau xuất hiện một bóng người, mặc áo khoác thêu hoa chìm bằng gấm Tứ Xuyên, không chút hoang mang dạo bước tới, ông mở miệng nói với Ninh Hồi: "Con đi xem Chất nhi đi."

Hiển Quốc công đột nhiên xuất hiện khiến nàng ngẩn ra, thế nhưng nàng gật đầu nói vâng, cuối cùng liếc mắt nhìn Bùi Chu thị rồi mới đuổi theo Bùi Chất ra ngoài.

Vừa ra đến cửa đã thấy một người tránh ở bên ngoài cắn răng rơi lệ đầy mặt, Ninh Hồi hơi khựng lại rồi lại xách làn váy chạy chậm ra ngoài.

Thanh Thanh Thảo Nguyên ngạc nhiên hỏi: "Nàng ta đến đây lúc nào?"

Ninh Hồi trả lời yếu ớt: "... Không, không biết."

Thanh Thanh Thảo Nguyên nghi ngờ nhìn nàng một cái, nằm sâu trong đáy hố thở dài, con người thật phức tạp.

Ninh Hồi đi xa, người ở bên ngoài che miệng ngồi xổm xuống, trong đôi mắt đầy nước ngập sự kinh hoàng và mờ mịt, nàng vô cùng luống cuống, bên trong vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ.

"Nghe, nghe xong toàn bộ câu chuyện ông có cảm nghĩ gì?" Bùi Chu thị nằm trên mặt sàn nhìn người đàn ông trước mắt, cố gắng mở miệng hỏi.

Hiển Quốc công chắp hai tay sau lưng buông ánh mắt lãnh đạm nhìn bà: "Không có cảm nghĩ gì, chỉ có hơi ngạc nhiên."

Giọng nói của ông trước sau như một, ngay cả âm điệu cũng không lên không xuống, bằng phẳng như một đường thẳng, không hề nhấp nhô.

Bùi Chu thị rùng mình rồi đột nhiên phá lên cười, cười làm ngực quặn đau, máu tuôn ra từ cổ họng.

Tầm mắt của bà dần mơ hồ: "Bùi Kính à Bùi Kính, ta là người hại thê tử kết tóc của ông, vậy mà ông không có cảm nghĩ gì sao? Ha ha ha..."

Hiển Quốc công cau mày, không rõ bà có ý gì, chậm rãi nói: "Năm đó bà hại người hôm nay đền mạng, cũng là chuyện đương nhiên."

Bùi Chu thị nghe xong lời này thì trong lòng trống rỗng, mấy năm nay bà thường nghĩ, hành vi phóng đãng của Bùi Kính là do nhớ đến Tiêu Như Song, nhớ nữ nhân phong hoa tuyệt đại năm đó, đến tận giờ bà mới xem như hiểu rõ, không phải là ông ta nhớ bà ấy, căn bản là ông ta không nhớ bất kì người nào.

Người đàn ông này là một khối ngọc lạnh, không dung được thứ gì.

Nhìn đi, bà đoán đúng rồi, dù bà có chết trước mặt ông ta thì ông ta vẫn là biểu cảm như thế, Bùi Chu thị ngơ ngẩn nhìn Bùi Kính, ngực đau vô cùng.

“Bùi, Bùi Kính, ông có từng yêu ai... cchưa?” Bà run run hỏi ra câu này, cũng không có chút sức lực nào.

Hiển Quốc Công nhìn bà, bình tĩnh, hờ hững, vô tình, không trả lời.

Bùi Chu thị nản chí, tay rơi xuống bụng, trong chốc lát từ đường an tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Nỗi đau khổ và căm giận dâng lên cuồn cuộn trong lòng bà, khóe miệng có nước mắt lẫn máu đỏ sẫm vừa khóc vừa cười, bà hâm mộ Tiêu Như Song se duyên cùng ông ta, bà đố kị Tiêu Như Song ân ái với ông ta, đồng thời bà cũng tự hào, tự hào ánh mắt chọn nam nhân của mình, tự hào với tình cảm nồng nàn của người đàn ông này, nhưng hiện tại ông ta nói cho bà biết là không phải như thế.

Ông ta không có tình cảm nồng nàn cũng không có ân ái, thậm chí người đàn ông này còn không có vui giận yêu ghét cơ bản, người này ngay cả bản thân mình cũng không yêu, sao ông ta có thể yêu người khác?

Mọi chuyện đều là do bà áp đặt giả tạo lên người ông ta, mọi kiên trì thời gian qua của bà đều là vọng tưởng, những điều dùng để trấn an bản thân trong những năm nay đều là trò cười.

Nửa cuộc đời này của bà thật sự là dã tràng se cát.

"Ha ha ha..." Bùi Chu thị nằm ngửa trên đất, ánh mắt trống rỗng chỉ tay vào ông ta: "Ta vậy mà lại vì một người như ông, vậy mà, vậy mà lại vì một người như ông trở thành người phụ nữ mà khi còn nhỏ ta hận nhất."

Niềm tin sụp đổ trong phút chốc khiến bà có hơi điên cuồng: "Bùi Kính à Bùi Kính, trên đời này sao lại có loại người như ông?"

Hiển Quốc công rũ mắt nhìn bà, vẫn bình tĩnh như cũ: "Bà hẳn là nên hỏi, tại sao trên đời này lại có người như bà."

Tiếng cười yếu ớt của bà bị lời này của ông ta làm cho khựng lại, khuôn mặt dữ tợn dần bình tĩnh lại, hơi thở của bà càng lúc càng yếu, càng lúc càng nông, bà rùng mình, ông ta nói rất đúng, sao trên đời này có thể có người như bà.

Ánh mắt của Hiển Quốc công dời khỏi người Bùi Chu thị, rơi trên bài vị của Tiêu Như Song trong từ đường, nhìn một lúc lâu lại đặt trên bàn thờ, ông không nói lời nào, Bùi Chu thị cũng chỉ còn nửa hơi thở.

Bên trong yên tĩnh lại, không nghe chút tiếng động nào, người bên ngoài vô cùng hoảng sợ, lật đật đứng dậy nhưng vì ngồi xổm quá lâu mà hai chân tê đi quỳ trên đất, nàng cũng mặc cho đầu gối vì đập vào đá mà bị đau, dùng cả tay và chân bò vào.

"Mẫu thân... Mẫu thân..."

Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Bùi Hân đã bị khóc nhòe đi, tất cả mọi chuyện hôm nay đã hoàn toàn đảo lộn cuộc sống của nàng.

Bùi Hân quỳ lết đến chỗ Bùi Chu thị đang nằm, đôi mắt vốn đang chậm rãi nhắm lại của Bùi Chu thị khi thấy bóng dáng của Bùi Hân thì bị kích thích mà chợt trợn tròn.

Sao Hân nhi lại ở đây... Sao con bé có thể ở đây!!

Cơ thể Bùi Chu thị run rẩy vài cái, nhìn về phía Bùi Hân mang theo nỗi đau chết không nhắm mắt.

"Mẫu, mẫu thân..." Bùi Hân lắp bắp, mơ hồ không rõ, nàng run rẩy bò tới, nhìn thi thể của Bùi Chu thị, khuôn mặt dại ra.

Hôm nay nàng đã ra ngoài từ sáng sớm, hiếm khi mẫu thân không kéo nàng học những thứ rườm rà phức tạp kia, nàng cũng vui mừng hẹn mấy tỷ muội ra ngoài dạo chơi.

Hôm nay gió thu lớn, các nàng cũng không đi xa, lòng vòng trong Trân Bảo các lấy mấy món trang sức làm động lòng nữ nhi, rồi đến cửa hàng hương liệu sưu tầm chút son phấn mới điều chế, vốn đã hẹn đi Lên Hương viên nghe hát, nhưng một trong số các tỷ muội tạm thời có việc nên nàng cũng không có hứng thú gì mà về sớm.

Hôm nay nàng tata mua khá nhiều đồ, tiện thể cũng mua cho Bùi Chu thị không ít, vừa về đã hào hứng đi tới chính viện, kết quả lại không có ai nên nàng bèn về viện của mình, mới ngồi xuống không bao lâu thì tiểu nha đầu Xuân Đào bên cạnh Ninh Hồi đến nói mẫu thân và Ninh Hồi ở từ đường, nhân tiện kêu nàng ta qua nhìn thử.

Nàng đi, trên đường còn gặp phải Đồng Chi và Đồng Diệp về chính viện, nàng còn đang suy nghĩ có phải có chuyện lớn gì hay không, nàng suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ lại là thế này.

Trên chiếc váy màu xanh của Bùi Hân đã dính máu của Bùi Chu thị, nàng vốn không cảm thấy gió thu lạnh là bao nhưng bây giờ quỳ ở đây lại lạnh đến thấu xương, còn lạnh hơn cả gió mùa đông, nàng mím môi lại, trên môi dưới hằn dấu răng, đôi tay chống trên mặt đất dính đầy bụi bặm, khuôn mặt run run hoảng sợ, hiện tại nàng thật sự mờ mịt luống cuống.

Nàng không thích Bùi Chất, hoàn toàn là do thái độ của Bùi Chất đối với mẫu thân khiến nàng vô cùng không vui, lúc còn nhỏ, thậm chí nàng còn nhìn thấy Bùi Chất ở một nơi bí mật nào đó nhìn chằm chằm vào mẫu thân với ánh mắt âm u lạnh lẽo như rắn độc.

Ánh mắt đáng sợ như vậy, lại có Bùi Đô đối lập, sao nàng có thể thích vị huynh trưởng này, nàng yêu mẫu thân của nàng, tôn kính mẫu thân của nàng, ở trong lòng nàng mẫu thân là người tốt nhất, bà dịu dàng thiện lương đoan trang hiền thục, phụ thân từ trước đến nay mặc kệ mọi chuyện, là mẫu thân chống mảnh trời trên đầu nàng và huynh trưởng.

Nhưng hiện tại, ngay mới vừa rồi... Trời long đất lở.

Đôi môi Bùi Hân ngập ngừng, luống cuống ngẩng đầu nhìn một trong hai người còn sống trong từ đường: "Phụ, phụ thân..." Nàng nên làm gì bây giờ, nàng nên làm thế nào đây, nàng nên làm gì?

Hiển Quốc công quay lại: "Bây giờ lập tức về viện của mình đi."

Bùi Hân hoảng sợ: "Nhưng mà..."

Hiển Quốc công gật đầu, giọng đều đều: "Về đi."

Nói xong lời này ông lại quay người đi, ánh mắt rơi trên bài vị lần nữa, chân mày nhíu lại nhưng dãn ra rất nhanh.

Ông bình tĩnh khiến Bùi Hân kinh ngạc thậm chí là không tin được, cuối cùng ngã bệt xuống đất đau đớn ôm mặt khóc lớn, bụi đất trong tay dính vào mắt, có chút đau lại hơi ngứa, nhưng nhiều hơn là khó chịu, khó chịu đến mức khiến nàng ngay cả hít thở cũng khó khăn.