Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 32



Mọi người nói chuyện trong phòng, Trương công công từ bên ngoài về tự lấy hương liệu trong hộp sứ cho vào lư hương một thìa nhỏ, mùi hương nhàn nhạt rất nhanh đã lan ra khắp điện Tử Thần.

Mùi hương thoang thoảng của hoa trà quanh quẩn nơi chóp mũi, Chiêu Nguyên đế cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo thêm vài phần, ông chỉ thích mùi hương này, dù đi hay ngồi, nằm đều thích cho người đốt hương này, đây đã là một thói quen rồi.



Ông theo thói quen hít nhẹ mấy hơi, kêu Ninh Hồi đứng dậy: "Đứng lên đi, còn quỳ dưới đất làm gì?"

Vừa nghe nói không cần quỳ thì Ninh Hồi đã nhanh tay lẹ chân đứng lên, chân thành nói: "Đa tạ bệ hạ."

Chiêu Nguyên đế cũng không để ý đến nàng nữa, cầm chiếc bút đã đặt xuống lên, chậm rãi hỏi người còn lại: "Bùi khanh, ngươi cảm thấy lời này của phu nhân ngươi như thế nào?"

Bùi Chất chắp tay thi lễ: "Vi thần sợ hãi."

Chiêu Nguyên đế đang phác họa liếc mắt một cái, thấy hắn tuy nói sợ hãi nhưng thật ra trên mặt không có biểu cảm gì, ông lắc đầu cảm thấy không có gì thú vị: "Thôi đi, đùa ngươi cũng không thú vị gì. Mấy ngày trước Ôn Lan ngã bị thương ở chân, gần đây quý phi lo lắng vô cùng, vừa hay đang rảnh rỗi ngươi dẫn tức phụ qua đó thăm đi, tốt xấu gì nàng cũng coi như là người làm mối cho các ngươi."

Quan hệ giữa Bùi Chất và Bùi Quý phi, Ngũ Công chúa cũng không tốt mấy, nhưng Chiêu Nguyên đế đã nói vậy thì hắn cũng không thể nào từ chối được.

"Vâng, vi thần cáo lui." Bùi Chất nhìn lướt qua Ninh Hồi, Ninh Hồi cũng uốn gối hành lễ, hai người một trước một sau ra khỏi cửa lớn điện Tử Thần.

Chiêu Nguyên đế ngẩng đầu lên, cong tay gõ trên mặt bàn, cộc cộc cộc, ông híp mắt nói: "Thật ra trẫm cũng không điểm loạn uyên ương, ngươi nói có đúng không?" Khuê nữ của nhà lão Ninh và hạ thần ông đắc ý nhất, nhìn không phải rất xứng đôi sao? Bùi khanh nhà ông siêu việt nổi bật phong lưu phóng khoáng, rất tốt mà!



Trương công công xếp tấu chương đã phê duyệt thành từng chồng, cười nói: "Bệ hạ nói phải ạ."

Chiêu Nguyên đế nở nụ cười hiếm có, sự uy nghiêm trên mặt tan đi không ít.

Đúng lúc này người của viện Hàn Lâm tới, ông lập tức thu lại biểu cảm khuôn mặt, gọi người vào mài mực nghĩ ý chỉ.

...

Bùi Chất và Ninh Hồi ra cửa điện Tử Thần thì đã có tiểu thái giám dẫn bọn họ đi đến cung Dao Hoa của Bùi Quý phi. Truyện Phương Tây

Tề Thương không thể đi theo vào nội cung bèn đi đến quan thự chờ, chỉ để một mình Sở Hốt đi theo phía sau.

Tường đỏ ngói vàng, gác cao mái cong, không khí trang nghiêm của hoàng cung khiến Ninh Hồi không nhịn được mà siết chặt nắm tay, cô tuyệt đối là người hành tinh Thủy Lam đầu tiên được đặt mình ở một nơi thế này, thật sự là quá vinh quang!

Trên đường đi cũng không có ai, cô bèn thoải mái đảo mắt ngắm nhìn, Bùi Chất đi bên cạnh nàng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ là trong lòng vì chuyện vừa rồi mà có chút gợn sóng.

Trên đường vào cung hắn cũng đã phân tích xong chuyện của Bùi Chu thị, kết quả ban đầu cũng không khác suy nghĩ của hắn là bao. Bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, giống như cô nói, cái mũ này đã sớm chụp trên đầu hắn rồi.

Những lời mắng chửi đồn nhảm đối với hắn mà nói thật sự chỉ ra râu ria, mấy năm nay mắng cũng đã mắng nhiều rồi, cũng không thiếu một lần hai lần này.

Những người đó ngoại trừ khua môi múa mép cũng không làm được gì, cũng không thể tước đi khả năng duy nhất của người ta, huống chi nói tới nói lui cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích gì của hắn, thậm chí còn có thể khiến thánh thượng càng thêm áy náy và coi trọng hắn, vậy thì cứ mặc bọn họ đi, muốn mắng thế nào thì mắng thế ấy.

Nhưng mà... Bùi Chất nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhúc nhích, lần này lại có một thể nghiệm vô cùng mới lạ.

"Ừm?" Ninh Hồi chú ý tới tầm mắt của hắn: "Có việc gì sao?"

Bùi Chất chạm vào mắt hạnh của cô trong chớp mắt rồi nhìn về phía trước: "Đến rồi."

Ninh Hồi dừng bước nhìn lên, thật sự đến rồi, ba chữ mạ vàng trên tấm biển đúng là cung Dao Hoa.

Chủ vị của cung Dao Hoa, Bùi Quý phi là thứ nữ duy nhất của lão Quốc công gia, mấy năm trước còn là một mỹ nhân, vì có đứa cháu trai trẻ tuổi tài cao là Bùi Chất nên rất có thể diện trước mặt Chiêu Nguyên đế, nhảy lên đến Quý phi, trong hậu cung ngoại trừ Thái hậu và Hoàng hậu thì phân vị của bà là cao nhất.

Dưới gối của Bùi Quý phi chỉ có một Công chúa năm nay vừa tròn tám tuổi, được cưng chìu nâng niu, vị Công chúa này tính tình bướng bỉnh, hôm trước ngã ở Ngự Hoa viên bị thương ở chân, Bùi Quý phi xưa nay luôn cẩn thận dè dặt bỏ cả thỉnh an Hoàng hậu, dốc lòng tự mình chăm sóc.

"Con đó, nếu còn không chịu thu lại tính nết, sau này sẽ ăn khổ." Bùi Quý phi tức giận dí tay vào trán Ngũ Công chúa.

Ngũ Công chúa đang ăn bánh ngọt lè lưỡi với mẫu phi mình, quay đầu gọi Vụ Tâm.

Vụ Tâm vén rèm đi vào, cười nói: "Nương nương, Thế tử từ điện Tử Thần đến ạ."

Bùi Quý phi nghe vậy lập tức đứng lên, dặn dò Ngũ Công chúa không an phận thêm vào câu rồi xoay người đi ra ngoài.

Bùi Quý phi vốn tưởng rằng chỉ có Bùi Chất đến, lúc đi ra nhìn thấy người bên cạnh thì mới biết Ninh Hồi cũng đến, hai người cùng xuất hiện không lúc nào không nhắc nhở bà ngày tác hợp hôn sự đó, thật sự là vuốt mông ngựa lại thành vỗ vào chân ngựa, bà mất tự nhiên ngồi bên trên, trầm mặc một lát mới nở nụ cười, nói: "Đã lâu rồi không gặp được con."

"Nội cung cấm địa, sao có thể tùy ý đi lại."

Bùi Quý phi đã tập mãi thành quen với thái độ lạnh nhạt của Bùi Chất, bà cười gượng: "Bổn cung tìm Hoàng hậu nương nương có việc cần bàn bạc, không thể nói chuyện với các con, Bích Tâm, dẫn Thế tử và thiếu phu nhân đến chỗ Công chúa đi."

Bùi Chất đứng thẳng dậy, Ninh Hồi cũng đứng lên theo, hai người người theo Bích Tâm đến nơi ở của Ngũ Công chúa.

Bóng hai người vừa khuất thì Bùi Quý phi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, Vụ Tâm hầu hạ cạnh bên thật sự bất lực: "Nương nương, nói thế nào thì người cũng là cô cô của Thế tử, đừng lần nào nhìn thấy ngài ấy cũng mang dáng vẻ như gặp đại địch vậy, nô tì nhìn cũng thấy không ổn."

Bùi Quý phi cầm khăn tay lau nước trà trên khóe môi: "Được rồi, đừng nói nữa."

Vụ Tâm nghe vậy thì thở dài trong lòng, lá gan của chủ tử nàng đúng là nhỏ quá rồi.

Ngũ Công chúa dựa vào giường chơi mấy hình tượng gỗ hình mèo hình chó mà mấy cung nhân sưu tầm được, Bùi Chất vừa vào thì con bé lập tức ném đồ trong tay đi, quy củ lên tiếng chào người mới đến: "Biểu huynh!"

Bùi Chất gật đầu, đi lên hai bước để lộ Ninh Hồi ở sau lưng ra, Ngũ Công chúa mở to đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên, rồi nó chợt bừng tỉnh gọi cô một tiếng biểu tẩu.

Đây là lần đầu tiên Ngũ Công chúa nhìn thấy vị biểu tẩu trong truyền thuyết này, nó vịn mép giường nhoài người ra ngoài quan sát Ninh Hồi, sự tò mò với cô thậm chí còn làm giảm đi sợ hãi của nó khi nhìn thấy Bùi Chất.

Con bé nhìn Ninh Hồi, Ninh Hồi cũng nhìn nó.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, chỉ còn thiếu chưa trừng thủng mắt mà thôi.

Căn phòng chìm vào bầu không khí yên lặng quỷ dị, Bùi Chất ngồi nhìn Ninh Hồi rồi lại nhìn Ngũ Công chúa, khóe miệng giật giật không quấy rầy hai người so xem mắt ai to hơn.

Ninh Hồi trừng đếm mắt hơi mỏi, mắt của cô tuy lớn nhưng trừng mãi như vậy thì cũng chịu không thấu, nàng cụp mắt chớp vài cái để bớt mỏi và xót, cô và Ngũ Công chúa không quen nhau, cũng không bắt chuyện được, thật sự rất lúng túng. Ninh Hồi nhích người tới cạnh Bùi Chất hỏi nhỏ: "Khi nào chúng ta về?" Hoàng cung mặc dù đẹp nhưng vẫn có chút không được tự nhiên lắm.

Cô đột nhiên nhoài người tới khiến Bùi Chất đang mở nắp trà khựng lại một nhịp, hắn không nhanh không chậm thả nắp trà trở lại, trả lời: "Lúc nào cũng được."

Ninh Hồi vuốt tay áo của hắn, cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi thôi."

Bùi Chất gật đầu, lúc này bọn họ chầm chậm quay về, ắt hẳn thánh chỉ cũng đã được đưa đi.

Ở cung Dao Hoa không đến một khắc thì hai người đã rời đi, đến thẳng cửa cung, cảnh trong và ngoài hoàng cung thật sự không khác nhau mấy, nhìn hai lần thì cảm giác mới mẻ đã không còn bao nhiêu, Bùi Chất lại không nói lời nào, Thanh Thanh Thảo Nguyên thì vùi mình trong hố ngủ quên trời quên đất, con gấu này khi thức dậy rất cáu nên Ninh Hồi cũng không dám làm ồn nó, đi đường nhàm chán đến mức cô ngáp ngắn ngáp dài.

Đang đi thì đột nhiên nhớ ngày mai là vạn thọ của Chiêu Nguyên đế, cô nghiêng đầu nhìn Bùi Chất: "Ngày mai ngươi phải vào cung, ta cũng phải đi sao?"

Trước mặt có xe đẩy thùng gỗ tới, Bùi Chất bắt lấy cổ tay nàng kéo về phía mình, mím môi trả lời: "Đương nhiên phải đến."

Ninh Hồi bị giật mình, á một tiếng, lực chú ý bị chiếc xe đẩy bên cạnh hấp dẫn đi.

Ấm áp không ngừng truyền đến khiến chân Bùi Chất khựng lại, không chút dấu vết thu tay về, ánh mắt nhìn thẳng phía trước nhưng suy nghĩ đã bay tận nơi xa.

Những ngày qua đến giữa trưa là Ninh Hồi đều phải ngủ khoảng nửa canh giờ, hôm nay lỡ giấc, xe ngựa lắc lư rất nhẹ, rất nhanh cô đã dựa vào một góc mà ngủ.

Bùi Chất nghiêng người dựa vào bên khác, đầu óc vô cùng tỉnh táo, mí mắt hắn rũ xuống, tầm mắt vừa hay dừng trên người đối diện.

Cô nghiêng đầu dựa trên vách xe bằng gỗ, búi tóc cọ vào vách khó tránh khỏi bị rối, một sợi tóc rơi trên gò má nàng, thoạt nhìn có chút buồn cười. Gió thu thổi xốc màn xe lên trộm chui vào trong, sợi tóc kia phấp phới trên mặt cô, Ninh Hồi mơ mơ màng màng hé mắt vén ra sau tai rồi rất nhanh đã khép mắt lại.

Bùi Chất nhìn lông mi cô rung động rồi rất nhanh đã đứng yên, nhớ tới dáng vẻ nàng trừng mắt với Ngũ Công chúa ở cung Dao Hoa vừa rồi.

Trong xe ngựa có hơi khó chịu, Bùi Chất vén rèm xa nhìn ra bên ngoài, trời ở phía xa âm u như sắp mưa, cái cây gần đó lung lay khiến lá khô rơi đầy đất, hắn giơ tay lên hất lá cây dính trên vải mành xuống, rồi lại buồn chán vô vị thu tầm mắt vào trong xe.

Thanh Thanh Thảo Nguyên từ trong mộng đẹp tỉnh dậy duỗi người trong hố, lúc thay đổi thị giác vừa hay đón nhận ánh mắt của Bùi Chất.

Nó chớp chớp đôi mắt còn đang mơ màng, gãi gãi đầu, hôm nay hình như nó ngủ hơi lâu. Thanh Thanh Thảo Nguyên lắc cái đầu cho tỉnh táo, bò ra khỏi hố tìm được cái cuốc nhỏ của mình xới đất cho thảo nguyên.

Nó nhoài đầu ra ngoài thăm dò, vừa lúc đụng phải Bùi Chất, mắt gấu trúc có hơi mờ mịt, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, là nó ngủ đến váng đầu sao?

"Nhóc ơi? Nhóc ơi? Tỉnh lại đi." Thanh Thanh Thảo Nguyên gọi hai tiếng mà Ninh Hồi vẫn không trả lời, nó bèn im lặng vừa đào đất vừa chửi thầm trong lòng.

Thánh chỉ đúng là được đưa ra khỏi cung trước bọn Bùi Chất một bước, còn Chu gia thì nhận được răn dạy do chính Trương công công đến truyền lời, Chu đại nhân nghe một loạt lời nói phun ra từ miệng của Trương công công, ông ta không kịp lấy hơi đã hôn mê bất tỉnh, Chu phu nhân khỏe mạnh hơn nên còn có thể chịu đựng, nơm nớp lo sợ tiễn đoàn người đi rồi chân mới mềm nhũn đi.

Chu phủ loạn thành một đoàn, phủ Hiển Quốc công cũng không khá hơn bao nhiêu.

Chu gia chỉ truyền khẩu dụ, bên này chính là thánh chỉ, Bùi Chu thị là phụ nhân gia trạch, đương nhiên Chiêu Nguyên đế sẽ không tự hạ thân phận răn dạy mà là trách móc nặng nề thần tử Hiển Quốc công, ngoài sáng trong tối cũng để lộ chuyện kia ra ngoài.

Lại thêm một hồi răn dạy ở Chu phủ, cái gì cần hiểu thì người bên ngoài đều sẽ hiểu.

Công công vừa mới đi, Ninh Hồi và Bùi Chất về phủ đã nhìn thấy thánh chỉ vàng rực trên tay Hiển Quốc công trong đình viện, dưới sắc trời u ám mùa thu trông vô cùng chói mắt.

Những người khác đều đã đứng dậy, lúc này bọn hạ nhân đều không nhịn được mà thì thầm bàn tán, chỉ có Bùi Hân và Bùi Đô còn đang sững sờ quỳ trên đất.

Bùi Hân nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần thì ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng ta đỏ hoe, trên mắt toàn là nước mắt: "Tại sao trưởng huynh lại phải vô tình đến vậy?"

Mẫu thân cũng đã chết rồi, bà đã trả giá lớn cho chuyện mình làm rồi, không phải sao? Với sự vô tình của phụ thân, ngoại tổ cương trực và lời người đáng sợ, hiện giờ Bùi Hân cũng đã có thể tưởng tượng được hậu quả của thánh chỉ này.

Bùi Chất lạnh lùng nhìn nàng ta, trong lòng không hề có dao động gì, không phải bây giờ nàng ta mới biết hắn, cần gì phải trưng ra bộ dạng này?

Hắn không nói lời nào nhưng Ninh Hồi lại mở miệng: "Chẳng lẽ ngươi không nên hỏi mẫu thân ngươi vì sao năm đó lại nhẫn tâm vô tình như thế ư?"

Cơn tức trong lòng Ninh Hồi lại bị khơi dậy, giọng điệu khó tránh khỏi có hơi nặng nề: "Thân là nữ nhi của Chu thị, người không có tư cách cũng không có lập trường để hỏi Bùi Chất những câu này."

Bùi Hân ngã ngồi ra đất, toàn bộ bả vai đều suy sụp mà buông thõng xuống, không nói chữ nào, chỉ cúi đầu lặng lẽ lau sạch nước mắt trên mặt.