Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 35



Lúc Pháp Chân nói chuyện hai mắt hơi nheo lại, dáng vẻ hờ hững kia khiến Bùi Chất giật mình, mấy chú chim sẻ đậu trên mái hiên chợt bay lên, kêu vài tiếng ríu rít. Bùi Chất hoàn hồn cầm quân cờ cuối cùng còn sót lại trên bàn cờ, ngón tay gập lại hơi buông lỏng, viên cờ bằng ngọc thạch trượt theo đầu ngón tay vào hũ cờ.

Tiếng 'đinh' vang lên, dừng trong tai Pháp Chân, ý cười trên khóe môi bà lại đậm thêm đôi chút.



"Sao Bùi khanh lại không nói câu nào thế?" Ánh mắt của bà phẳng lặng như mặt nước, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ không vừa mắt món quà của ta?"

Bùi Chất rũ mắt, từ từ mở tay ra, lòng bàn tay hơi lõm, có thể nhìn rõ những đường vân trên đó, một lát lâu sau hắn thu bàn tay trên hũ cờ lại, nói với Pháp Chân: "Sao có thể chứ? Vi thần từ chối thì bất kính, đa tạ Trưởng Công chúa."

Pháp Chân lại cầm quân cờ: "Các cô nương sửa soạn luôn tốn thời gian, chơi một ván đi, cũng để ta nhìn xem bây giờ khanh có bản lĩnh gì rồi."

Đúng là đã lâu rồi Bùi Chất chưa đánh cờ cùng bà, hắn vứt suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, theo ý bà hạ cờ xuống.

Từ khi mười hai, mười ba tuổi thì Phỉ Vân đã bắt đầu hầu hạ bên người Trấn Quốc Trưởng Công chúa, mấy năm nay Trưởng Công chúa sống ở am Thanh Thủy nên bà không tiện đi theo hầu hạ mỗi lúc, nhưng tay nghề thì vẫn chưa bị lụt. Ngoại trừ lúc vừa chạm vào mái tóc đen kia vì trời lạnh mà tay có hơi cứng thì rất nhanh ngón tay đã lưu loát dạo chơi.

Ninh Hồi nhìn chằm chằm vào gương: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta sốt ruột quá!"

Thanh Thanh Thảo Nguyên giơ cái cuốc lên thở hổn hển đào vài cái, là đào hố chuẩn bị cho cây hoa lê con kia, cũng nôn nóng vô cùng nhưng vẫn mở miệng an ủi Ninh Hồi: "Không vội, dù sao trong chốc lát cũng không chạy được, xem tình hình này thì tạm thời Trưởng Công chúa cũng sẽ không đi đâu."

Ninh Hồi rất tin vào gấu trúc, nghe nó nói như vậy thì nỗi sốt ruột đã vơi đi hơn phân nửa.



Lúc này Phỉ Vân đã vấn tóc cho cô xong, bắt đầu xuống tay trang điểm, Phỉ Vân chỉ đánh cho cô lớp phấn mỏng, lượt bỏ một số bước, cười nói: "Như vậy là được rồi, thiếu phu nhân còn trẻ, mấy thứ kia bôi càng ít càng tốt."

Phỉ Vân một tay ôm từ đầu đến chân, hai người Thanh Đan và Thanh Miêu đứng bên cạnh hoàn toàn không thể chen tay vào, họ bèn dứt khoát thanh thản đứng lên nhìn Phỉ Vân lấy quần áo tới, mặc chiếc áo tay rộng màu lam nhạt thêu hoa rơi lên cho Ninh Hồi.

Đây đều là y phục mới, mỗi năm Tư Y ti đều sẽ đưa một ít đến phủ Trưởng Công chúa, đáng tiếc Trưởng Công chúa một lòng với bộ đồ lam đơn giản, chẳng thèm để mắt đến những thứ váy lụa hồng trang, hầu như đều xếp vào trong ngăn tủ.

"Đúng là rất hợp." Phỉ Vân càng nhìn càng vui vẻ, lấy thêm một chiếc ngọc bội đeo hông điêu khắc bướm màu ánh trăng cài lên eo cô, thở dài: "Đây là quà của Thái hậu khi điện hạ tròn 18 tuổi." Thoắt cái đã nhiều năm như vậy.

Ninh Hồi nghe vậy thì hơi lo lắng: "Vậy sao được, vật quý trọng thế này sao có thể dùng được chứ."

Phỉ Vân cười đẩy người ra ngoài: "Đã sớm nhận được tin nói thiếu phu nhân sẽ đến, những thứ này đều là điện hạ tự mình lấy ra." Bà gài lại bộ diêu hoa sen vờn lá trên búi tóc Ninh Hồi: "Điện hạ xem Thế tử như là con cháu, thiếu phu nhân cứ tự nhiên ra ngoài là được."

Mặc quần áo và trang điểm thế này đi ra ngoài nhìn vừa mới lạ vừa kì quặc, nhất là Thanh Thanh Thảo Nguyên ngồi trong đất trừng đôi mắt sâu nhìn chằm chằm nàng, tay chống lên cuốc, có chút ngưng trọng: "Ôi, nguy rồi kí chú, sao nhìn đi nhìn lại vẫn rất đẹp thế, xong rồi, mắt gấu của tôi chắc là bị mù rồi."

Ninh Hồi: "... Chúng ta ở chung lâu như vậy mà bây giờ ngươi mới phát hiện ra taa đẹp à? Đúng đó, không cần phải nghi ngờ đâu, ngươi đúng là bị mù:)"

Thanh Thanh Thảo Nguyên: "A."

"Bùi Chất?" Ninh Hồi vừa ra khỏi cửa phòng đã bị Bùi Chất ngồi trên ghế đá thu hút đi đến: "Ngươi đến đây lúc nào?"

La y lộng lẫy, dao bích ngọc châu, dường như xua tan đi tất cả sâu lắng của ngày thu.

Pháp Chân cảm thấy ánh mắt của mình đúng là rất tốt, bà hài lòng quay đầu lại nhìn Bùi Chất, cười nói: "Dù sao cũng là thời gian đẹp của tuổi trẻ, rất đẹp, Bùi khanh nói có đúng không?"

Đôi mắt đen của hắn giật giật, nắm tay áo, vô cùng bình tĩnh nói: "Trưởng Công chúa nói phải."

Pháp Chân liếc nhìn hắn, bỏ ván cờ lại đi về phía Ninh Hồi, lúc đi ngang qua Bùi Chất thì Phật châu khẽ động, nhỏ giọng nói: "Thất thần cái gì, còn không đứng dậy?"

Bùi Chất nghe vậy chạm vào ngọc bội bên hông rồi lập tức đứng lên, mặt không chút biểu cảm lẳng lặng nhìn Pháp Chân và Ninh Hồi trò chuyện.

Lúc Ninh Hồi nói cảm ơn Trưởng Công chúa thì nhận ra ánh mắt của Bùi Chất, cô mỉm cười với hắn, ngón tay đang chơi với ngọc bội của Bùi Chất bị tua rua quấn lên, hắn trầm mặt hơi gật đầu với nàng rồi hạ mắt xuống thong thả vuốt lại tua rua.

"Thanh Thanh Thảo Nguyên, mặt Bùi Chất thúi quá." Ninh Hồi cảm thán trong đầu vài tiếng.

Thanh Thanh Thảo Nguyên còn ghi hận chuyện vừa rồi Ninh Hồi bảo nó mù mắt: "Ôi chao, chó con mũi linh nhỉ, xa như vậy cũng có thể ngửi được."

Ninh Hồi: "..." Rất tốt, gấu trúc, lần này chúng ta kết thù lớn rồi!

Thật ra còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ Dậu, nhưng Chiêu Nguyên đế nhớ trưởng tỷ mới bảo Bùi Chất đến mời người tiến cung sớm, mọi người cũng không chậm trễ, vừa ra cửa phủ đã lên xe ngựa nhắm thẳng về hoàng thành.

Trưởng Công chúa ngồi trên xa giá do Chiêu Nguyên đế phái tới, Bùi Chất và Ninh Hồi cùng ngồi một chiếc.

Bùi Chất vẫn cụp mắt chơi ngọc bội của mình, không nói lời nào cũng chẳng để ý người bên cạnh, Ninh Hồi nghiêng đầu nhìn hắn vài lần, đầu ngón tay Bùi Chất dừng lại một lát, chia cho cô chút ánh mắt, ngang giọng hỏi: "Có việc gì?"

Ninh Hồi lắc đầu: "Không có gì."

Xe ngựa khôi phục lại yên tĩnh, nhưng Ninh Hồi là người thích trò chuyện, bình thường hay tán gẫu với Thanh Thanh Thảo Nguyên, nhưng bây giờ cô và con gấu kia đang kết thù, tạm thời kéo nó vào sổ đen, không có người nói chuyện lại chẳng có việc gì làm nên vô cùng nhàm chán.

Cô dứt khoát lấy cái gương nhỏ trên xe ngựa ra, chống đầu nhàm chán ngắm chính mình.

Cũng may phủ Trưởng Công chúa cách hoàng thành không xa, không mất bao nhiêu thời gian thì đã đến nơi.

Vào hoàng thành đến cửa cung, Trương công công bên cạnh Chiêu Nguyên đế đã chờ được một lúc lâu, nhìn thấy Pháp Chân mặc bộ đồ dài màu xanh đơn giản bước xuống xe, đôi mắt của ông ta đỏ lên: "Trưởng Công chúa điện hạ, đã bao nhiêu năm nô tài không gặp ngài."

Chuyện Trưởng Công chúa Trấn Quốc sống ở am Thanh Thủy có cực ít người biết, Pháp Chân cũng không muốn người khác đến núi Thiên Diệp quấy rầy bà, nếu Chiêu Nguyên đế đến bà thẳng thừng không gặp, cũng chỉ có Bùi Chất đi bà mới bằng lòng lộ mặt, tính tới tính lui thì đúng là Trương công công đã lâu không gặp được bà.

Chiêu Nguyên Đế một lòng muốn kêu Pháp Chân đi nói chuyện, Trương công công và Bùi Chất chào hỏi xong thì dẫn người về phục mệnh, hai người bọn họ đứng ở cửa cung, Ninh Hồi nhìn sắc trời, hỏi Bùi Chất nói: “Bây giờ ta đi đâu đây?" Hiện tại thật sự là đến hơi sớm.

Bùi Chất quay đầu đi về phía quan thự của hoàng thành, đi được hai bước thì dừng lại gọi nàng: "Không đi à?"

Người ta đã gọi nàng rồi, nàng đương nhiên là đi chứ, Ninh Hồi chớp mắt chạy chậm đến bên cạnh hắn, châu ngọc đeo bên hông chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn tan.

Đốc Ngự ti là quan thự nằm ở góc phía Tây, các quan viên khác đều không thích đi về phía này, trên đường đi không gặp được mấy người.

Dân phong Đại Diễn cởi mở, nhưng đưa nữ nhân của mình đến quan thự thì Bùi Chất là người đầu tiên, mọi người nhìn thấy phần lớn là cười khẩy trong lòng nhưng cũng khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, những người còn lại của phủ Ngự Sử thì ngầm đâm thọt ghi nhớ một khoản cho Bùi Chất, muốn chờ ngày mai dâng tấu chương vạch tội hắn.

Bùi Chất lạnh lùng liếc nhìn cổng lớn của phủ Ngự Sử, vị đại nhân trẻ tuổi kia vội quay đầu đi giả vờ như bản thân chưa thấy gì, nhân tiện mắng hắn hơn chục lần trong đầu.

Rất nhanh Ninh Hồi đã nổi tò mò với nơi Bùi Chất đi làm, nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn, đi qua một đoạn đường dài, quẹo mấy khúc cua rồi dừng trước cử Đốc Ngự ti.

Vừa dừng lại Ninh Hồi đã cảm giác được hơi thở âm trầm khiến người ta run sợ, rõ ràng đoạn đường vừa rồi rất ấm áp mà??

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nàng luôn cảm thấy trên tấm bảng chữ lớn màu đen hiện lên ánh sáng đỏ lạnh lẽo quỷ dị, cũng không biết gió từ đâu tới khiến nàng nổi da gà toàn thân.

Ninh Hồi thu lại cảm xúc, trên khuôn mặt trắng nõn thêm vài phần thận trọng, ngoài mặt vẫn ổn nhưng trong lòng đã sắp bị dọa phát khóc.

Trời ơi, chỗ này như là nhà ma vây! Cứu mạng, cô hối hận rồi, có thể không vào đó hay không!

Thanh Thanh Thảo Nguyên trong không gian thảo nguyên đang bưng khuôn mặt béo núc của mình, thấy dáng vẻ này của cô cũng không thấy lạ, mấy loại ma quỷ, quỷ hút máu này nọ chính là khắc tinh của kí chủ nhà nó, bình thường thôi.

Nhớ trước đây đứa nhóc đáng thương này còn bị phim ma dọa đến ngất xỉu, lại còn là phim dở tệ, một bộ phim ma có kỹ xảo còn chưa đến ba xu.

Một người sống ở căn cứ thực nghiệm, lớn lên dưới sự hun đúc của nền khoa học văn minh vậy mà lại bị phim ma dọa ngất, nhóc con nhà nó thật sự là quá giỏi:)

Ninh Hồi rất có cốt khí không tìm Thanh Thanh Thảo Nguyên an ủi, cô sẽ không quên giữa hai người đã kết thù, tính cô như thế đó:)

Bùi Chất cất bước vào trong, tay áo rộng chợt có người kéo lại, hắn cụp mắt nhìn bàn tay nắm lấy tay áo mình, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo, cực kì đẹp.

Bùi Chất nhìn cô, cơ mặt hơi nhúc nhích.

Ninh Hồi không nói tiếng nào chỉ cười với hắn, tạm thời xem như không hiểu ánh mắt của hắn có ý gì. Con ngươi đen nhánh của Bùi Chất khẽ động, bình tĩnh thu ánh mắt lại bước lên bậc thang.

Ninh Hồi theo hắn bước lên một bước, tay nắm chặt thêm, trong lòng còn thầm niệm vài câu Nam Mô A Di Đà Phật.

Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa rồi còn cười nhạo kí chủ nhà mình thoáng chốc đã biến sắc, khuôn mặt gấu trúc dán vào màn hình, đôi mắt trừng lớn.

"Kí chủ, mau buông móng vuốt của cô ra!" Nắm hắn làm gì, dựa sát vào như vậy làm gì!

"Lần trước không phải cô còn nói hắn giống ma quỷ sao?"

"Vào nhà ma mà tay còn nắm ma quỷ, cô nghiêm túc đấy à?"

"Hù không chết cô à!"

Thanh Thanh Thảo Nguyên bô bô nói một tràng, Ninh Hồi nhìn chung quanh một lát: "Ơ, tín hiệu không tốt, hình như taa đang nghe ai nói chuyện ấy?"

Thanh Thanh Thảo Nguyên: "..." Trứng thối! Sao mang thù vậy chứ.

Cuối cùng Ninh Hồi vẫn nắm tay áo Bùi Chất đi vào, mọi ánh mắt bên trong lập tức dồn tới khiến cô có hơi không được tự nhiên, nhưng nàng thuộc tuýp người thoải mái nên cũng không ảnh hưởng gì.

Vừa vào sảnh lớn đã thấy Sở Hốt và Tề Tương ôm kiếm với khuôn mặt lạnh băng.

Ninh Hồi còn tưởng bọn họ lại muốn đánh nhau, ai ngờ hai người lại nhất trí nhìn cô đưa mắt ra hiệu.

Ninh Hồi cảm thấy khó hiểu bèn nhìn theo tầm mắt của họ, đập vào mắt là thân ảnh màu đỏ nhạt, trông vô cùng bắt mắt giữa sảnh lớn âm u này.

Cô khựng lại một nhịp, nghiêng đầu à một tiếng nghe có chút ưu sầu, ây da, người này hết bệnh rồi, tay hơi ngứa, phải làm sao bây giờ...