Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 43



Trời còn chưa sáng, Tề Thương tay cầm kiếm tay xách đèn lòng ngáp lên ngáp xuống.

Yến tiệc tối qua kết thúc hơi muộn, kịp về phủ trước khi cửa cung đóng, đưa thế tử tới viện phía Tây rồi cậu mới về chỗ ở của mình, tắm rửa xong nằm lên giường thì đã gần giờ tý, chỉ ngủ được tổng công ba canh giờ.



Mấy hôm nay phải liên tục lo thọ thần của thánh thượng sứ thần Nam La đến viếng còn phải lo việc của đốc ngự tứ, vừa bận vừa mệt, ngày nào cũng ngủ không đủ giấc, giờ buồn ngủ chết đi được.

Lúc Tề Thương tới viện phía Tây đúng lúc đụng phải Sở Hốt ở đường bên kia đi tới, trông sắc mặt phấn chấn đầy tinh thần dồi dào của cô ấy mà lấy làm hâm mộ, “Đến sớm ghê nhỉ.”

Cậu lắc chiếc đèn lồng trong tay: “Muốn đổi công việc với cô quá đi.”

Sở Hốt lạnh lùng khoanh tay ôm kiếm bước vào trong trước, Tề Thương đã quen với bộ dạng này của cô ấy rồi, chậc chậc hai tiếng nối bước theo sau.

Mùi hoa cúc thoang thoảng ập vào mũi, Tề Thương xách đèn lồng soi trong viện, cười nói: “Thế tử càng ngày càng biết tình thú, còn nhớ ra cho người chuyển quá trời hoa cúc tới đây nữa.”Cậu huých cùi chỏ vào người đứng bên cạnh: “Này, tôi nói chuyện với cô lâu như vậy rồi, tốt xấu gì cô cũng phải đáp lại một tiếng đi chứ.”



Sở Hốt: “Sáng sớm tinh mơ, ngươi không thể bớt mồm lại được à?”

Tề Thương liếc trắng mắt, gọi nha hoàn đã thức dậy tới, “Sao đèn trong phòng chưa sáng nữa? Giờ này mà thế tử chưa dậy nữa à? Muộn chút nữa là không kịp giờ lên triều mất.”

Nha hoàn lấy làm ngạc nhiên: “Thế tử không có ở đây, Tề thị vệ đến viện Tây Cẩm đi, tối qua thế tử nghỉ ở chỗ thiếu phu nhân, tối qua Thanh Miêu tỷ tỷ hầu bên thiếu phu nhân đã tới lấy triều phục qua đó rồi, giờ này chắc đã chuẩn bị sắp xong rồi đấy, Tề thị vệ qua đó chắc hẳn còn kịp.”

Tề Thương: “?!!”

Ơ……

Chẳng phải đích thân cậu đưa thế tử về viện rồi mới đi ư? Chẳng phải nói đau đầu lắm ư? Chẳng phải nói không muốn nhúc nhích ư? Sao nửa đêm nửa hôm lại chạy tới viện Tây Cẩm rồi?

Trong lúc cậu không biết đã xảy ra chuyện đặc biệt gì rồi đúng không?

Sở Hốt nhìn Tề Thương bằng ánh mắt ghét bỏ, dứt khoát xoay người đi giữ khoảng cách với cậu: “Còn không đi à?”

Tề Thương ngớ người ồ ồ hai tiếng, ù ù cạc cạc theo Sở Hốt tới viện Tây Cẩm.

Bùi Chất đã dậy được một lúc rồi, hắn đứng bên giường chỉnh áo mũ, ngó Ninh Hồi đang ôm chăn ngủ ngon lành chốc lát, cảm thấy bất lực buộc dây áo khoác lại.

Hắn nghĩ hoài không hiểu nổi, trên đời này sao có người lạc quan tới mức này cơ chứ?

Giây trước còn hoảng hốt sợ hãi, giây sau đã ngủ say y như heo, còn có mặt mũi mắng hắn là heo?

Ha! Lập trường ở đâu ra vậy???

“Thế tử?” Thanh Đan dòm vào trong phòng chốc lát, mắt thấy giờ này đã hơi muộn rồi bèn lên tiếng nhắc nhở.

Bùi Chất nghiêm mặt gật đầu sải bước đi ra ngoài, Thanh Thanh Thảo Nguyên trong không gian canh hết cả buổi tối cảm thấy quầng thâm mắt của mình hình như nặng thêm rồi, nó ôm đầu đau khổ ngồi xổm bên bờ hồ hồi lâu sau mới nhảy xuống tắm.

Tắm được nửa chừng thì buồn ngủ chịu hết nổi, nó chỉnh độ ấm trong hồ cao lên một chút rồi dựa bên bờ ngủ thiếp đi.

Lúc Bùi Chất ăn bữa sáng ở phòng ngoài thì Tề Thương và Sở Hốt tới. Tề Thương nhìn đồ ăn trên bàn lập tức phản xạ có điều kiện định móc kim châm ra, tay vừa đặt vào ống tay áo thì bị ánh mắt sắc bén không vui đó phóng tới ngăn lại.

Tề Thương vô tội rụt tay về.

Hồi trước đồ thiếu phu nhân đưa tới thế tử ngài đều phải thử độc không phải sao? Quen rồi chứ bộ……

Xưa nay Bùi Chất ăn sáng ít, chẳng mấy chốc đã buông đũa xuống, sau khi xúc miệng xong vòng qua bình phong đi thẳng ra ngoài. Tề Thương vô cùng ghen tỵ khi thấy Sở Hốt bị Thanh Miêu kéo qua ngồi xuống thân thiết gọi tỷ tỷ, còn được nhét một đĩa điểm tâm vào trong tay, sau đó chạy ra ngoài theo Bùi Chất.

Hiện nay tiết trời ngày một lạnh hơn rồi.

Bên ngoài phủ đầy sương trắng, dưới đất tích đầy tuyết, Bùi Chất ngừng bước ở dưới bậc thềm.

Trên chiếc cây con cao gần nửa thân người ở góc tương treo hai phiến lá vàng đung đưa trong gió lạnh, Bùi Chất đi qua nhìn kỹ lại, cánh tay dưới áo khoác vươn ra kéo chiếc lá bên trên cho rơi xuống đất.

“Thế tử?” Tề Thường ghé tới, “Ơ, đây là cây con lần trước trưởng công chúa tặng ạ?”

Cậu lấy làm ngờ ngợ, “Thần nhớ lá bên trên đã rụng hết rồi mà?”

Bùi Chất xoay người bỏ đi, “Đúng là rụng hết rồi.”

Tề Thương: “Nhưng vừa nãy sao thần thấy bên trên còn lá vàng cơ mà?”

Bùi Chất khựng bước, lạnh lùng nhìn sang cậu ta nói: “Mắt mù.”

Tề Thương: “……!!” Không thể nói là chưa tỉnh ngủ sao?! Công kích cá nhân mà coi được à?!

*

Tối hôm qua Ninh Hồi ngủ khá là ngon giấc, cô cứ tưởng bản thân sẽ ngủ không được, xem ra cô đã đánh giá thấp bản lĩnh của mình rồi.

Đánh thẳng một giấc tới sáng chưa nói, nửa đêm còn nằm mơ thấy đập chết bởi hoa tươi rồi bị chôn đi, Ninh Hồi quấn chăn ngồi trên giường thở dài một hơi.

“Thiếu phu nhân, hôm nay tiết trời tốt, mặt trời đã ló dạng rồi.” Thanh Đan chuẩn bị quần áo sẵn cho cô, “Mau dậy thôi, nếu không ăn sáng nữa thì sẽ đến bữa trưa mất.”

Ninh Hồi bị Thanh Đan kéo dậy, sau khi trải đầu xong thì đã là giờ Tỵ một khắc rồi.

Tối qua ngủ quá ngon, giờ tỉnh táo lại thì cảm thấy không có sức, Ninh Hồi ủ rũ không vui, Thanh Đan Thanh Miêu cũng không biết cô bị làm sao bèn cho người bưng ghế mây ra bên ngoài, kéo cô đi phơi nắng.

Ninh Hồi ngồi trong sân, nắng không lớn lắm nhưng đủ sưởi ấm cơ thể, cô chống đầu nhìn ánh nắng chiếu lên chiếc chậu thủy tinh trên bàn đá đột nhiên cảm thấy tâm trạng đỡ hơn một chút.

Bỏ đi, đi bước nào tính bước đó vậy.

“Thiếu phu nhân, người nhìn cái cây con đó……” Thanh Đan tìm lời chọc cô vui, biết gần đây cô thích ngắm cây hoa lê con đó bèn cười nói: “Hình như cao lên thêm một chút rồi, người thấy đúng không.”

Khóe môi vừa mới giương lên của Ninh Hồi lập tức xệ xuống: “……” Không muốn nói chuyện, nghe xong câu này càng thấy héo rũ hơn nữa!

Cô cúi đầu xuống giống như chẳng có hứng thú, Thanh Đan nhún vai với Thanh Miêu, Thanh Miêu lắc đầu bất lực, hai người cũng im lặng không nói nữa.

Lúc này Xuân Đào từ bên ngoài đi vào: “Thiếu phu nhân, Dung Xuân tỷ tỷ tới rồi.”

Ninh Hồi nghe thấy hai chữ Dung Xuân này thì nhớ tới chồng sổ sách dày cộm trong phòng lập tức chạy về phòng nghiêm túc ngồi trước bàn đối diện với đống sổ sách.

Không sao cả, cô còn phải đào cái lỗ tốt hơn, trồng cỏ tốt hơn nữa, cô còn phải tích cho đủ trị số xanh hóa, còn phải cống hiến nhiều cho hành tinh Thủy Lam, cô tuyệt đối không thể go die một cách dễ dàng như vậy được!

*

Lúc Bùi Chất tới điện Tử Thần đúng lúc thái tử Lục Giác từ bên trong đi ra: “Hiện tại tâm trạng của phụ hoàng không được tốt lắm.”

Bùi Chất gật đầu biểu thị bản thân biết rồi, xong bước vào trong trước nụ cười hiền hòa của Trương công công.

Chiêu Nguyên đế tức giận ngồi trước trước ngự án, người hầu trong điện đều nơm nớp lo sợ. Trong buổi lên triều hôm nay Bùi Chất đã phát hiện ra rồi, không đúng, là từ tối qua thì tâm trạng của thánh thượng đã không tốt rồi. Nếu không phải vì sứ thần Nam La đến phải giữ lễ tiết tham dự tiệc thiết đãi, thì có lẽ hôm qua đã ở trong trạng thái này rồi.

“Bệ hạ.” Bùi Chất thỉnh an, Chiêu Nguyên đế phất tay miễn lễ, “Đứng dậy.”

Bùi Chất cung kính nói: “Bệ hạ gọi vi thần đến đây là có chuyện quan trọng gì?”

Chiêu Nguyên đế trầm ngâm chốc lát, nghiêm giọng nói: “Đúng là có chuyện.”

Bùi Chất không nói, im lặng đợi phân phó. Chiêu Nguyên đế gập ngón tay gõ mặt bàn, ông vừa tức vừa giận, sau khi hòa hoãn lại mới cao giọng nói: “Chắc khanh cũng đã nghe nói rồi, khanh dẫn người đích thân tới phủ đệ An Lăng ở đường nam một chuyến đi.”

Nghe tới hai chữ Nam Lăng, Bùi Chất nhíu mày, hắn không đáp cũng chẳng nói gì khác chỉ đợi Chiêu Nguyên đến nói tiếp.

Tình huống đại khái hắn đã biết rồi, tối qua quận chúa An Lăng vốn trở về Giang Đô, kết quả ra khỏi cửa thành chưa được bao lâu thì cả đoàn mười mấy người gồm cả Ngụy Thành Vãn đều xảy ra chuyện, Ngô thái y trong cung chẩn đoán là trúng độc, có điều trúng độc không nặng đồng thời kịp thời cứu chữa, ngoại trừ có hai người khá là xui xẻo ra thì gần như chẳng có nguy hại gì.

Đương kim quận chúa gặp phải chuyện như vậy còn nằm trong địa phận kinh đô, sau khi điều tra có Văn ma ma nghi là sợ tội uống thuốc độc tự sát, Chiêu Nguyên đế nghĩ tới những chuyện này khó mà không buồn phiền cho được.

Chuyện này phải tra, còn phải tra cho kỹ càng!

“Khanh tra kỹ càng cho trẫm!” Chiêu Nguyên đế nén lửa giận trong lòng, “Trẫm muốn xem xem rốt cuộc là yêu ma quỷ quái nào đang tác yêu tác quái.”

Dưới chân thiên tử dám làm ra loại chuyện như vậy, mặc kệ là ai đều tuyệt đối không bỏ qua!

Chiêu Nguyên đế cụp mắt che đậy tia giận dữ trong lòng, nếu như…… nếu như là An Lăng tự biên tự diễn để được ở lại kinh đô, chuyện có lần một lần hai tuyệt đối không có lần ba, lòng kiên nhẫn của ông là có giới hạn.

Bùi Chất chắp tay đáp xong rồi cáo lui.

Hắn đứng bên ngoài điện Tử Thần vẻ mặt lạnh lẽo, theo hắn thấy chuyện này tám chín phần là Ngụy Thành Vãn làm chứ chẳng ai khác, nhưng chuyện gì cũng phải có chứng cứ, có điều với lòng cảnh giác và bản lĩnh xóa dấu vết của Ngụy Thành Vãn sợ là chứng cứ này khó mà tìm được rồi.

Có điều chẳng sao cả, trên đời này tìm chứng cứ khó, ngụy tạo chứng cứ thì dễ như trở bàn tay.

Bùi Chất chậm rãi bước xuống bậc thềm, kịch của tên điên hắn đã xem không dưới một trăm lần ở trong thiên lao rồi, vô vị chẳng khơi được lòng hứng thú của hắn.

Một tên điên căn bản nghe không hiểu tiếng người và không biết chừng mực.

Nếu đã không biết ngừng lại đúng lúc, vậy thì hắn phải tốt bụng giúp một tay mới được.