Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 102: Dù Là Cách Gì, Em Yên Ổn Là Được



Anh đưa cô về phòng, nhưng vừa bước tới cửa phòng. Y Thần liền đứng lại, cô nhìn anh nói.

" Đây là, sao lại đến phòng anh chứ. Phòng em..."

Anh không để cô nói xong, tay vặn khóa cửa rồi đi vào phòng trước bật đèn lên. Rồi đặt túi đồ lên. giường, nhưng khi quay lại vẫn thấy cô đứng chôn chân ở cửa không bước vào,anh cười rồi đi về phía cô.

" Từ nay em sẽ ngủ ở đây, có như vậy anh mới chăm sóc cho em được. Với lại quan hệ giữa anh và em mọi người trong nhà đều biết hết rồi, em còn e ngại điều gì nữa chứ, con cũng đã có em nghĩ có thể làm được gì nữa chứ."

Thấy cô ngờ nghệch anh đưa tay búng trán cô một cái, rồi nói.

" Nào ngồi xuống đây đi, anh đi pha nước tắm cho em, tắm xong rồi ngủ một lúc."

Nói rồi, Quân Viễn đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc đầm bầu. Cô cũng nhìn theo anh, nhưng cảnh tượng trước mắt này làm cho cô phải chớp mắt mấy lần, đây là quần áo của cô tất cả đều ở đây, còn có cả những chiếc đầm bầu nhiều màu sắc, nhiều kiểu dáng khác nhau. Nhưng đa số đều là màu trầm, có hoa văn đơn giản, còn có cả những chiếc đầm hoa nhí.

Quân Viễn quay người lại, đi đến đưa cô vào phòng tắm, mang dép cho cô. Bây giờ cô mới bừng tỉnh, nhìn xuống dưới chân mình và nhìn xung quanh phòng tắm, tất cả đều được anh sắp xếp lại. Nó giống như nơi cô và anh đã từng sống trước kia, mô thứ đều được anh cẩn thận,chu đáo chuẩn bị.

Phòng tắm được làm mới, lắp thêm rất nhiều đèn. Nên nhà được thay bằng gạch nhám, để có đi vào phòng tắm và không bị trượt ngã, đôi dép anh cũng đã để đây cho cô đi.

Y Thần nghi hoặc nhìn anh, hỏi.

" Anh đem đồ em đến đây từ lúc nào, còn mua cả đầm bầu nữa. Những thứ này có phải anh đã tính trước đó rồi không, còn sửa sang lại phòng tắm."

Quân Viễn nhìn cô, nhưng không nói gì. Anh đưa tay thử độ nóng của nước, cảm thấy vừa đủ độ ấm anh bế cô lên cẩn thận đặt cô xuống bồn tắm. Sau đó cũng tự mình bước vào, tiện tay cởi dây áo sau lưng cô. Y Thần vội vàng giữ chặt, ánh mắt phòng bị nhìn anh.

" Em đang mang thai, anh có muốn cũng phải nhịn. Với lại em cứ như vậy thì biết khi nào mới tắm xong, để anh tắm giúp cho lẹ, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó."

Nói rồi, không để cô kịp phản ứng. Chiếc đầm cũng được anh cởi bỏ hoàn toàn, anh đưa tay vòng sau lưng cô mở khóa áo ngực. Vì được giải thoát, nên ngực cô phập phồng, kèm theo nhịp thở của cô và hơi nóng của nước làm cô thêm phần quyến rũ.

Quân Viễn cũng biết người trước mặt này có sức sát thương với anh rất cao, cũng nhận biết được nơi nào đó cũng đã cứng lên. Vì vậy anh không thể để lâu liền vào việc, anh đưa tay xuống eo cô cởi luôn chiếc quần lót trên người cô ra.

Động tác rất thuần thục, nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Sau một hồi cũng xong, anh bước ra trước cởi áo quần trên người mình ra, lấy áo choàng tắm mặc vào rồi cúi xuống bế cô lên đi về phòng ngủ.

Chiếc đầm bầu được anh đặt trên giường, mặc vào cho cô, Y Thần cũng không phản cô ngồi yên để anh mặc cho mình. Sau khi xong xuôi anh đi vào phòng tắm, cô nhìn bóng lưng anh mà cười.

Căn phòng này rất rộng, bên trong có một phòng ngủ kế tiếp đó là phòng bỏ tủ quần áo. Phòng làm việc, được chia ra riêng biệt, ở phía ngoài là ban công.

Cô đi quan sát một vòng, rồi trở về giường. Nhưng cô nào biết, anh ở trong này phải đứng dưới vòi nước lạnh cả tiếng để dập tắt dục vọng của mình.

Khi trở lại phòng ngủ, anh đã thấy cô cuộn tròn trong chăn. Anh đi đến tủ đầu giường lấy máy sấy rồi đi ra ngoài, một lúc sau quay lại rồi cũng vén chăn chui vào trong.

Quân Viễn đưa tay ôm cô, tiện tay xoa xoa bụng. Y Thần gỡ tay anh ra, xoay người đối diện với anh.

" Chưa ngủ sao!"

Cô lắc đầu. " Em là đợi anh, hỏi một chuyện."

Anh nghiêm túc nhìn cô, giọng nói từ tốn.

" Em muốn hỏi gì, nếu phù hợp anh sẽ trả lời. Còn nếu không... " Anh nhấn mạnh.

" Cũng phải trả lời." Cô nói.!

" Được, được trả lời." Quân Viễn cười cười, nói.!

" Có phải bà nội đã biết chuyện của anh và em không, và cả ba nữa."

" Em đoán xem."

" Anh..!". Đọc‎ 𝘁hêm‎ 𝗻hiều‎ 𝘁𝗿uyệ𝗻‎ ở‎ ~‎ T𝗥u𝑀T𝗥𝐔YE𝑵.𝑽𝑵‎ ‎ ~

" Được rồi, đừng tức giận anh nói."

" Thật ra bà chỉ nghi thôi, nhưng từ lúc mà mẹ anh bàn chuyện kết hôn của anh với Trần Dĩ Hân. Từ đó bà đã khẳng định, cũng đã nghe chú Châu nói quan hệ trước đó của anh với em, cũng nói lí do vì sao em rời đi."

Y Thần nghe xong thì rút đầu vào ngực anh, hơi thở có chút hỗn loạn, Quân Viễn cảm nhận được, anh nhẹ đẩy đầu cô ra.

" Không sao, mọi chuyện đều ổn cả rồi. Về phần mẹ anh em không cần quá lo, dù sao bà nội cũng đã nói rõ ràng rồi không phải sao."

Cô lúc này mới nhẹ nhõm một chút, nhưng lại ngước nhìn anh lần nữa.

Nhưng chưa kịp để cô hỏi, anh nói.

" Về chuyện giữa chúng ta đã xong, còn những việc liên quan đến Mặc Định Quốc em nên ngừng lại, để anh giải quyết."

" Anh đã biết, từ khi nào.!"

" Từ lúc em đi gặp ông ta ở căn nhà nhỏ đó, anh đã đến. Lúc ấy anh đã mong rằng người đó không phải là em, nhưng khi nhìn thấy anh không thể lầm được, dù lúc đó trời tối nhưng hình dáng của em anh không thể nhầm lẫn được."

" Nhưng sao anh vẫn luôn giữ im lặng, không vạch trần."

" Vốn dĩ là để tự em nói ra, cũng xem em có kế sách gì. Nhưng em lại im hơi lặng tiếng, cho đến khi ông ta nhắm vào Đường Thị và công trình Ninh Duy, anh biết ông ta cũng không yên phận nữa, vì không muốn em phải gặp bất cứ chuyện gì."

Anh nhìn cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi nói tiếp.

" Nên anh đã lên kế hoạch, dù là cách gì cũng không để em dính líu đến chuyện này. Nhưng em lại luôn chống đối, còn muốn làm chị dâu của anh nữa, cho nên chỉ đành phải để em có thai thì lúc đó mới khiến cái người luôn bướng bỉnh này yên phận được."

" Quá đáng, lưu manh."

" Anh là vì tốt cho em, sao giờ lại bị mắng ngược lại vậy chứ."

" Vậy từ đầu, anh đã biết đó là em nhưng vẫn cố tình không biết. Chơi đùa em, không quá đáng thì là gì."

Nói xong cô quay lưng về phía anh, rồi kéo chăn lên đi ngủ mặc kệ anh.