Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 118: Cô Là Sinh Mệnh Của Anh



Viện trưởng Lý đang ngồi thì thấy anh đi đến, gương mặt đầy sát khí. Ông ta cảm thấy lạnh cả sóng lưng, vội vã đứng dậy.

" Đường tổng,cậu, cậu đến đấy à. "

Anh không trả lời đi đến trước cửa phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, lúc này cánh cửa vừa lúc được mở ra. Cô đã cởi chiếc phẫu thuật, vì đang bận dặn dò các bác sĩ và y tá khác nên vẫn không biết anh đã trước mặt cô.

Khi đụng phải người, Y Thần mới ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gương mặt đầy sự căm phẫn của anh. Nhưng chưa kịp nói gì đã bị anh cúi xuống bế đi ra ngoài, khi đi ngang qua viện trưởng Lý anh nhìn ông ta, nói.

" Ông cũng nên chuẩn bị tinh thần rời khỏi cái chức viện trưởng này đi."

Vừa ra đến xe, anh để cô ngồi yên rồi trở về chỗ lái xe về nhà.Trên đường đi Quân Viễn chỉ chăm chú lái xe, gương mặt nổi đầy gân xanh. Nhưng vẫn cố kìm nén, cũng không chạy xe quá nhanh.

Y Thần nhìn anh, cô biết lần này là có thể sẽ không thể đến bệnh làm được nữa, lúc này mới nghe anh lên tiếng nhưng giọng điệu vẫn giận dữ.

" Em hay lắm, lại dám không nghe lời. Anh thấy em buồn chán vì ở nhà, đến bệnh viện là để em có thể khuây khỏa nhưng giờ thì sao. Mang cái bụng to tướng đứng suốt tám tiếng trong phòng phẫu thuật, em nghĩ mình là thánh nhân à."

Hai cô bấu chặt vào vạt váy, nhẹ liếc nhìn anh. Giọng nói nhỏ nhẹ, như cố làm dịu anh.

" Thật ra cũng là bất đắc dĩ thôi, bệnh nhân đang đứng giữa ranh giới giữa sống và chết thân là một bác sĩ làm sao em có thể trơ mắt đứng nhìn được chứ. Anh thấy đúng không, với lại em cũng không sao mà em vẫn khỏe mà."

Anh cố gắng kìm nén cơn giận, nói.

" Khỏe, chân thì xưng húp lên. Đi cũng chẳng nỗi, nói xem em khỏe chỗ nào, bệnh viện cũng không thiếu người."

Cô thôi không nói nữa, chiếc xe cũng từ từ chạy vào sân. Anh vừa dừng xe, liền mở cửa bước xuống đi thẳng vào nhà mặc cô đang chật vật đi sau, nhưng được một đoạn lại đi đến đỡ cô.

Y Thần nhìn anh một cái, rồi bước đi từ từ. Cô cố gắng nhịn cười, cô biết anh cũng là vì không muốn cô phải vất vả nên mới như vậy.

Vừa vào tới phòng khách, bác quản gia thấy anh và cô về tới. Ông nghĩ chắc hai người đã cùng đi ăn với nhau, nhưng khi nhìn lại gương mặt u ám của anh và nét mặt như sai lỗi của cô ông như hiểu được tình hình nền cũng đi xuống phòng bếp.

" Hai đứa về rồi à, đã ăn uống gì chưa." Bà nội Đường lễ hội tiếng.

Anh đi đến ngồi xuống, cúi chào ông bà nội cô rồi nhìn bà mình.

" Vâng."

Cả ba người lớn như thấy sự khác thường của anh và cô, bà nội Đường hỏi.

" Đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt con như vậy là sao."

Anh mệt mỏi ngã người ra sau, lên tiếng.

" Chú Châu, nấu gì đó cho cô ấy ăn."

Ông ở trong phòng bếp, nghe vậy đi ra.

" Vậy, cậu muốn ăn gì không.!"

" Chú cứ nấu đơn giản thôi." Nghe vậy ông liền vội vã đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho cô và anh..

" Đã giờ này rồi, còn con để hai mẹ con tiểu Thần nhịn đói à. Sao lại..."

" Cô ấy chưa ăn là vì bận phải làm phẫu thuật, con đã đứng đợi cả tám tiếng ngoài phòng."

Cả nhà nghe vậy thì hốt hoảng, ba anh vừa đi từ thư phòng ra cũng nghe được.

" Cái gì, phẫu thuật tiểu Thần. Sao viện trưởng Lý lại để cho con đi phẫu thuật trong khi con đang mang thai như vậy."

Cô nghĩ nếu anh giận thì cô sẽ từ từ nói chuyện, nhưng không ngờ tới người đàn ông này vậy mà lại đi nói với bà nội phen này khó rồi đây.

" Là con tự làm, không phải lỗi của viện trưởng Lý. Ông ấy cũng không biết, nếu không thì đã ngăn cản rồi nên xin bà đừng giận ạ."

Vì biết cô vẫn chưa ăn gì, bà cũng không nói thêm gì. Đồ ăn được dọn lên, mặc dù đói nhưng cô lại không thể ăn nổi nhưng nghĩ đến con cô gắng ăn rồi trở về phòng.

Tắm rửa xong xuôi, cũng đỡ mệt hơn. Cô đi xuống lầu, vào bếp pha một ly sữa và một cafe.

Cốc cốc.!

" Vào đi.!" Bên trong tiếng anh vọng ra, cô mở cửa nhẹ nhàng đi vào.

Anh ngước lên nhìn, thấy cô liền nhíu mày rồi tiếp tục làm việc. Y Thần đi lại, đặt ly cafe lên bàn rồi không nhúc nhích cứ đứng như vậy khoảng mười phút.

Quân Viễn không thể nhịn được, nhìn cô.

" Trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi, từ ngày mai em cũng không cần đến bệnh viện để làm gì. Tránh cho trường hợp như hôm nay sẽ lập lại, có làm gì cũng vô dụng thôi."

Nói rồi anh tiếp tục làm việc, không bận tâm đến cô nữa.

Cô biết anh đã quyết thì không thể thay đổi được, nhưng về viện trưởng Lý thì..

" Em sẽ không đến bệnh viện nữa, nhưng những người trong ca phẫu thuật hôm đó và cả viện trưởng Lý đừng làm gì họ cả...!"

Anh đặt chiếc bút xuống, nâng mắt nhìn cô. Sắc mặt âm trầm, mày liễu nhíu lại.

" Có làm gì hay không không phải chuyện em nên lo, còn bây giờ trở về phòng. Anh không kiên nhẫn để nói lại lần hai, còn nếu em cứ đứng đây thì ngay ngày mai sẽ không thấy bệnh viện An Thành tồn tại ở Nam Dương nữa đâu."

Nghe vậy cô liền nhanh chóng nói..

" Được bây giờ em sẽ về phòng ngay, em cũng sẽ uống hết ly sữa này. Chỉ cần anh không làm như vậy là được, hihi."

Nói xong, cô uống một hơi hết ly sữa rồi đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn quay lại nhìn anh.

" Anh đừng làm việc khuya quá, không tốt cho sức khỏe."

Rồi tiếng đóng cửa vang lên, anh lắc đầu rồi tiếp tục công việc. Anh dù có giận cũng không thể làm gì cô, ai bảo anh yêu cô xem cô như sinh mệnh của mình chứ.

" Haiz...!"