Chỉ Dung Túng Mình Em

Chương 8: Mạnh mẽ ôm lấy cô



Editor: Tử Hy

Khoảnh khắc Cố Viễn Triệt cầm tay mình, Hề Phán cảm giác dường như có dòng điện chạy xẹt qua khiến tim cô đập lên thình thịch.

Cô được anh dắt đi vào, đến lúc khôi phục lại tinh thần thì liền tìm cách tránh đi bàn tay anh, "Này..."

Cố Viễn Triệt không có buông tay mà chỉ chuyển ánh mắt sang nhàn nhạt quét cô một cái rồi nói với âm lượng đủ cho hai người họ nghe được: "Tôi đang tốt bụng phối hợp với cô đó."

Ý của anh ta là, anh ta tốt bụng giúp đỡ nên không cần cô báo đáp.

Hề Phán: "Thật ra cũng không cần thiết phải vậy đâu Cố tổng." Cô nào không biết xấu hổ mà để đường đường là một đại tổng tài như anh ta phải hạ mình đóng vai với cô.

Anh thản nhiên lên tiếng: "Để rồi cô lại bị người nhà thúc giục kết hôn?"

Cô sửng sốt hỏi, "Sao mà anh lại biết?"

"Tôi không ngốc như cô."

"..."

Đi đến hàng ghế ngồi thì anh cũng buông tay ra, khẽ đẩy cô đi vào, Hề Phán thấy mẹ mình vui vẻ ra mặt nên cũng không nói gì thêm.

Cô thật sự không dám tưởng tượng việc sau khi mẹ mình biết chân tướng mọi chuyện thì sẽ tức giận ra sao rồi lại bắt cô đi xem mắt. Bữa cơm nay so với việc đi xem mắt ấy, có vẻ như đỡ hơn một chút.

Sau khi ngồi vào bàn, Cố Viễn Triệt mở thực đơn ra rồi đưa cho mẹ con hai người: "Bác gái, bác xem xem muốn ăn cái gì vì đây là lần thứ hai cháu tới đây nên cũng không biết nhiều món cho lắm."

Giả Hạm Mai gật đầu rồi hỏi anh: "Cháu có thích ăn món ăn Quảng Đông không?"

"Rất thích ạ, chỉ là cháu rất ít khi ăn."

"Món ăn Quảng Đông ở nhà hàng này rất nổi tiếng, đặc biệt là da heo sữa nướng giòn, trước kia tới ăn qua vài lần, hôm nay nếm thử đi."

"Bác gái là người Quảng Đông sao?" Giả Hạm Mai rất ngạc nhiên vì sao anh lại biết, Cố Viễn Triệt nói có thể nhận ra được giọng nói, "Trước kia cháu từng ở Quảng Châu một thời gian ạ."

"Ai nha, ra là thế..."

Hề Phán ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện sôi nổi như gặp được đồng hương, cô vội vàng ngăn lại mẹ mình, đỡ trán nói: "Mẹ, chúng ta gọi món ăn trước đi..."

"Đúng đúng đúng, con xem mẹ với tiểu Cố đúng là hợp ý quá, đều quên mất việc chính rồi." Trên mặt Giả Hạm Mai lộ ra ý cười càng sâu.

Anh thấy vậy nhưng cũng chỉ ôn hòa cười: "Không có việc gì ạ, đợi một chút là đồ ăn sẽ được bày lên thôi ạ."

Hề Phán: "..." Người này hôm nay sao lại thế này? Ngày thường đều lười không muốn mở miệng nói chuyện với người khác, hôm nay lại như biến thành một người khác, biết ăn nói, cái miệng nhỏ còn ngọt như mía lùi nữa. Hơn nữa thái độ anh nói với cô vừa rồi... từ khi gặp lại tới nay cũng không có ôn nhu như vậy.

Gọi món xong, Cố Viễn Triệt đứng dậy nói đi toilet, Hề Phán cũng lên tiếng rồi đi theo.

Từ toilet đi ra, Hề Phán nhìn người đàn ông đang rửa tay, cô tiến lên nói: "Cảm ơn." Kỳ thật theo lý mà nói anh cũng không có lý do gì phải giúp cô chuyện này.

Anh tắt nước, thong thả ung dung lau khô tay, bỗng nhiên đặt câu hỏi: "Cứ thế mà kết hôn?"

Động tác đang rửa tay của cô chợt khựng lại, nâng lên khóe miệng: "Anh hẳn là đã nhìn ra được tình huống đang gấp rút rồi?"

Cô rút tờ giấy rồi định ra ngoài thì liền nghe được anh bình thản lên tiếng:

"Nếu đêm nay người tới cùng em không phải là tôi, em cũng muốn cùng đối phương diễn kịch như vậy?"

Hề Phán ngẩn người ra một chút.

Thật không hiểu vì cái gì mà anh đột nhiên muốn hỏi vấn đề này.

Rõ ràng không phải là anh đưa ra đề nghị muốn phối hợp với cô sao......

Kinh ngạc qua đi, Cố Viễn Triệt không có chờ đợi cô trả lời, liền xoay người rời đi.

***

Trở lại bàn ăn, Giả Hạm Mai nhìn hai người người trước kẻ sau cùng nhau tiến vào liền trêu chọc Hề Phán: "Nhìn con kìa, đi WC cũng dính lấy nhau mới chịu."

Hề Phán bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, không có nói tiếp. Cố Viễn Triệt rót cho Giả Hạm Mai một ly trà, ôn nhu lễ phép giống như trước đó không có chuyện gì.

"Đúng rồi, tiểu Cố, hiện tại cháu đang làm việc ở đâu?"

Hề Phán thẹn thùng, liền biết mẹ mình muốn bắt đầu đi vào vấn đề chính. Cô lén húych tay bà một cái nhưng lại bị Giả Hạm Mai liếc cho một phen.

Nhưng mà Cố Viễn Triệt lại cũng nghiêm túc trả lời: "Mở công ty ạ."

"Mở công ty làm ông chủ sao? Thật tốt, người trẻ tuổi quả nhiên có chí hướng," Giả Hạm Mai cười, "Phán Phán nhà bác nhiều năm học thiết kế thời trang như vậy, vừa mới bắt đầu chúng ta còn lo lắng tương lai vào nghề của con bé."

"Kỳ thật chức nghiệp này cũng thực tốt, mấu chốt là thấy hứng thú."

"Đúng vậy," Giả Hạm Mai vỗ vỗ tay con gái, cảm khái nói, "Khoảng thời gian trước bác còn đang lo lắng chuyện riêng của nó, hiện tại nhìn thấy tiểu Cố thì bác cũng yên tâm rồi," Giả Hạm Mai nói với Hề Phán: "Thấy tiểu Cố chăm sóc con tốt như vậy, nhìn cái đứa quen được nuông chiều từ bé như con, mẹ còn lo lắng không ai muốn lấy con đấy."

"Mẹ..." Hề Phán khó chịu bẹp miệng, ngước mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt hàm chứa cảm xúc phức tạp của Cố Viễn Triệt, chỉ thấy khóe môi anh ngập tràn ý cười:

"Vẫn có người muốn đó ạ."

Lời này đứng ở góc độ tình yêu mà nói thì hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, cùng với biểu cảm đầy chân thật của anh, khiến trong lòng Hề Phán bỗng nổ tung.

Lúc ăn cơm, Cố Viễn Triệt kiên nhẫn lấy nước trái cây cho cô, đeo khăn giấy cẩn thận, cực kỳ giống một bạn trai hoàn mỹ. Hề Phán ăn mà lòng nhấp nhổm không yên, cảm giác người trước mắt căn bản chưa từng tồn tại...

Cố Viễn Triệt xứng đáng được nhận giải thưởng Oscar rồi!

Sau khi bữa tối kết thúc, ba người xuống lầu, Hề Phán vốn muốn đi tính tiền liền bị Cố Viễn Triệt đánh mắt sang nhìn một cái rồi anh trực tiếp đi theo người phục vụ ra ngoài. Cô đành phải cùng Giả Hạm Mai đứng ở tại chỗ chờ đợi.

Mẹ cô cười không ngậm được miệng, tâm tình tựa hồ rất sung sướng, "Tiểu Cố không tồi, mẹ thực sự rất vừa lòng."

"Mới ăn một bữa cơm mà mẹ đã bị thu phục?"

"Con đứa nhỏ này, mẹ con là đã để ý từng chi tiết một rồi, chàng trai này có lẽ thật tình thích con đó, mẹ đã là người từng trải nên nhìn ra được. Kỳ thật mẹ chính là hy vọng tìm được một người sẽ đối tốt và thương yêu con."

Hề Phán: "..." Vậy sao mẹ không có nhìn ra là anh ta đang diễn kịch?

Giả Hạm Mai cảm khái nói: "Lại nói dù sao con cũng nên nghiêm túc với chuyện tình cảm rồi, nhìn xem trước kia con ở nước ngoài qua lại với chàng trai kia, thật là một mớ hỗn độn."

Hề Phán:???

"A?" Chàng trai nào?

"Chính là Tết Âm Lịch năm ngoái, cái người mẹ nhìn thấy ở trong video đó, nhìn qua hình như còn ít tuổi hơn con đấy, vài năm nữa còn muốn đến lượt con chăm sóc người ta..." Giả Hạm Mai đang nói dở thì quay đầu nhìn thấy Cố Viễn Triệt không biết từ khi nào đã đứng phía sau, bà lập tức thay đổi đề tài: "Ai nha tiểu Cố, đêm nay làm cháu tiêu tiền rồi, lần tới tới nhà bác ăn cơm nha, bác sẽ tự mình xuống bếp."

Hề Phán quay đầu lại vừa vặn đụng phải ánh mắt âm trầm không thấy đáy của Cố Viễn Triệt, trong lòng không hiểu sao như lộp bộp vài cái.

"Vâng ạ, cảm ơn bác gái!" Anh đáp lại, lại như cũ lễ phép nói, "Chúng ta đi thôi."

Cố Viễn Triệt cùng Giả Hạm Mai sóng vai đi phía trước, Hề Phán cũng đã không có cơ hội giải thích hiểu lầm vừa rồi.

Cố Viễn Triệt trước tiên đưa Giả Hạm Mai về nhà, sau khi bà người xuống xe, Cố Viễn Triệt liền thu lại điệu bộ nói cười ôn nhu lúc trước, anh nhăn mày, không nói gì chỉ im lặng nhìn di động.

Hề Phán còn chưa phát hiện cảm xúc của anh đột nhiên biến đổi, cô nói: "Anh đợi chút rồi cho tôi xuống ở trạm xe buýt phía trước nhé? Tôi như vậy trở về cũng thật..."

"Câm miệng."

Anh không vui lên tiếng, âm khí lành lạnh khiến cô đột nhiên im bặt.

Đáy mắt Hề Phán xẹt qua vài tia kinh ngạc, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt phiền muộn của anh, cô cơ hồ muốn mở miệng, cuối cùng vẫn là chịu đựng làm thinh.

Bùi Nam ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn bầu không khí căng thẳng phía sau, yên lặng kéo tấm ngăn lên, ý bảo tài xế lái xe. Vừa rồi ở trên xe Giả Hạm Mai có nhắc tới chỗ ở của Hề Phán, cho nên tài xế biết địa chỉ ở đâu.

Bên trong xe hết sức an tĩnh, hai người từng người nhìn ngoài cửa sổ, không ai nói gì.

Tới cửa tiểu khu, xe dừng lại. Hề Phán cầm túi xách, không có quay đầu nhìn anh, lạnh giọng nói:

"Ngại quá, hôm nay làm phiền Cố tổng rồi, anh yên tâm... Đợi chút tôi sẽ gọi điện cho mẹ tôi để giải thích rõ ràng mối quan hệ của chúng ta, sẽ không để anh hao tổn danh dự. Cảm ơn đã đưa tôi về, hẹn gặp lại."

Lúc cô định xoay người thì đã bị gắt gao nắm lấy, anh nghiêng người lật úp tiến lên, chợt tới gần, khoảng cách giữa hai người càng gần, ái muội đến cực điểm.

"Lợi dụng tôi xong thì ném? Hay là... Tôi không phải người mà em muốn lợi dụng?"

Anh trừng mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn đáng sợ, dừng ở bên cạnh rồi gắt gao vây hãm cô lại, khiến cô không thể động đậy.

"Cố Viễn Triệt..." Cô tức giận đến không kìm được mà gọi thẳng tên anh, muốn đẩy anh ra nhưng lại phát hiện mình căn bản không thắng nổi sức lực của anh, hốc mắt cô dần dần đỏ lên, "Cố Viễn Triệt, anh có bệnh sao?"

Rõ ràng là anh vô cớ bày ra dáng vẻ khó chịu, còn bắt cô câm miệng, cô còn không biết từ khi nào thì mình lại chọc giận vị Thái Tử gia này, cô dựa vào cái gì còn muốn giống như trước đây, thông cảm cái tính tình lúc nóng lúc lạnh của anh?

"Người đàn ông ngoại quốc mà mẹ em nhắc đến khi nãy là ai?"

Trên đường đi anh ghen phát điên tới cực điểm rồi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà chất vấn.

Hề Phán sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại: "Có liên quan gì tới anh chứ? Chúng ta đã chia tay rồi, vì sao tôi phải giải thích với anh?"

Hầu kết anh trượt lên xuống, bóp chặt lấy eo cô, môi mỏng phun ra áp lực lửa giận:

"Em đơn phương đòi chia tay, đã được tôi đồng ý hay chưa?"

Bên hông truyền đến cảm giác đau đớn, Hề Phán ăn đau khẽ nhíu mày, cô vung tay đấm lên vai anh mấy cái, run rẩy nói: "Buông ra, anh làm tôi đau đấy..."

Cố Viễn Triệt nhìn thấy hốc mắt cô đỏ lên liền ngẩn ra, tay cũng chợt buông lỏng liền bị cô vội vàng đẩy ra.

Lửa giận trong mắt Hề Phán sôi trào, cô nghiến răng nói từng chữ một:

"Cảm phiền anh làm rõ một chút, là tôi đã đá anh, còn cần phải được anh đồng ý hay sao?"

Cô nói xong liền không chút chần chừ mở cửa xuống xe.

***

Đi vào nhà, Hề Phán liền cởi giày ra, chân trần đạp lên sàn nhà lạnh băng, chậm rãi đi đến phòng bếp. Bình giữ nhiệt không có nước nên cô đành phải đun một ít, hơi nước bốc lên nghi ngút. Hai tay cô chống nạnh, cúi đầu nhìn hơi nước dần dần toả ra, thẳng đến khi tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.

Cô ngửa đầu chớp chớp mắt, đem cảm xúc phức tạp đè ép xuống.

Cuối cùng cô bưng ly nước đi ra phòng khách, ngồi trên sô pha, trong phòng tối thành một mảnh, mang theo chút hơi thở tươi mát. Cô ôm chân cuộn thân mình thành một đoàn, tầm mắt ngắm nhìn bình hoa đào vàng đang đặt ở trên bàn, rồi dần dần mất đi tiêu cự.

Trong quá khứ, lần thứ hai cô nghĩ tới việc từ bỏ phần tình cảm với Cố Viễn Triệt là khi anh đồng ý kết giao cùng cô sau một thời gian.

Khi đó không ai biết mối quan hệ của hai người bọn họ, hơn nữa cho đến bây giờ cô cũng không rõ vì sao anh lại đáp ứng chuyện đó. Khi ấy Hề Phán đang đắm chìm trong niềm vui sướng cực độ, cầm tay anh mà hỏi: "Chúng ta tìm thời gian thích hợp để công khai nhé?"

Nhưng mà anh lại cự tuyệt.

Cố Viễn Triệt nói không thích chuyện công bố cho thiên hạ như vậy. Hề Phán nhớ có lần cô nhìn thấy những cặp đôi khác ngọt ngào tình tứ thì trong lòng rất hâm mộ, nhưng vì tôn trọng quyết định của anh và ngẫm lại có theo đuổi được anh đã là quá may mắn.

Sau đó tại lớp học, cô cũng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với Cố Viễn Triệt, mà anh cũng chưa từng có chút hành động nào, có lần cô nửa đùa nửa thật nói: "Quan hệ của chúng ta chẳng lẽ không thể đem ra ánh sáng sao?"

Năm đó, Cố Viễn Triệt tham gia cuộc thi thiết kế người máy đại tài, là đoàn thể trường học tổ chức dự thi, đồng đội dự thi trong trường học được xưng là tam đại nữ thần chi nữ sinh, cao siêu cấp học bá, dáng dấp xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào.

Tiết bốn buổi chiều hôm ấy, Cố Viễn Triệt sẽ đều phải đi tập luyện, Hề Phán mua salad hoa quả rồi đem đến cho anh. Ai ngờ mới đến cửa phòng thí nghiệm, cô lại nhìn thấy anh cùng nữ sinh kia ngồi ở bàn, Cố Viễn Triệt cầm mô hình, đối phương ở bên cùng anh nói gì đó, ý cười nhã nhặn, ngay cả sắc mặt anh cũng không có lạnh băng như trước.

Hề Phán gọi anh, chịu đựng bình dấm chua đánh nghiêng cơn ghen ở trong lòng, cầm cái hộp đưa cho anh, nhẹ giọng nói: "Đêm nay em không đợi anh ăn cơm..."

Ngược lại anh chỉ là nhàn nhạt nói một tiếng "Ừm", hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của cô.

Hề Phán đi xuống lầu, lúc đi ngang qua sân cỏ trước trường lại vô tình nghe thấy mấy nam sinh đang nói chuyện với nhau...

"Hôm nay rốt cuộc Lục Thần có tới chơi bóng không thế?"

"Gần đây cậu ấy cũng không tới, tham gia thi đấu gì chứ, có mà vì có sự tham gia của Đồng Khả kia thôi."

"Ngọa tào (*), đột nhiên thật hâm mộ, người này cũng quá hạnh phúc nha, có muội tử ở bên rồi nào còn cần chúng ta nha."

(*): Câu chửi thề .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
2. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
3. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
4. Hoa Hồng Đỏ Và Súng
=====================================

Các nam sinh đồng loạt cười lên, "Lục Thần và Đồng Khả đứng cạnh nhau quả thật rất đẹp đôi, còn các cậu đứng cạnh Đồng Khả thì thật không đủ tầm."

"Cậu cút đi..."

Hề Phán dừng bước chân lại, cô nhận ra giọng nói của nam sinh kia... là người bạn mà Cố Viễn Triệt kết giao. Cô gục đầu xuống, đáy mắt xẹt qua tia cô đơn. Hoá ra ngay cả bạn bè của anh cũng không biết người bạn gái như cô tồn tại, cô vô hình đến mức chỉ có thể yên lặng nghe người khác đồn đại về anh mà lại không thể quang minh chính đại đứng ra nói với bọn họ: "Anh ấy là của tôi."

......

Mỗi khi Hề Phán nhớ tới dáng vẻ hèn mọn của chính mình khi xưa, đáy lòng đều nhịn không mà được cười nhạo. Nhưng mà vì sao bây giờ cô ra đi rồi, anh ta lại đi tới đúng lý hợp tình mà chất vấn việc cô cùng người khác có qua lại? Đây không phải điều cô luôn muốn, vĩnh viễn cứ như vậy mà theo đuổi anh chạy sao?

Cô thật sự rất mệt mỏi.

***

Bởi vì mất ngủ, cả đêm Hề Phán đều không có ngủ yên giấc, không những thế ngày hôm sau nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, phải cố gắng lắm cô mới bò dậy nổi.

Sau khi tới công ty, thân thể cô có chút không thoải mái nên liền nghỉ ngơi một chút trên ghế làm việc. Ai ngờ qua một lát có đồng nghiệp đi tới hỏi sao cô chưa chuẩn bị tới phòng họp, khoảng mười phút nữa sẽ bắt đầu.

Hề Phán ngây ngốc một chút, cô cũng không biết chuyện này, đồng nghiệp bảo là Liya đã thông báo trên diễn đàn, cùng hoàn thành còn có Ân Nguyên Lăng, chỉ là không biết hiện tại cô ta đang ở đâu.

Hề Phán phát giác mình đã bỏ sót thông báo nên lập tức đi chuẩn bị. Cô vội vã sửa sang lại bàn hội nghị, rồi lại chạy đi đóng dấu tài liệu. Đã có các nhân viên chuyên môn đi đến phòng họp chờ, lúc này Ân Nguyên Lăng cũng từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy Hề Phán còn đứng ở trước máy in, cô ta liền nhíu mày: "Sao bây giờ cô còn chưa chuẩn bị cho xong?! Bọn họ đều đang đợi đó."

"Vừa rồi cô ở đâu thế hả?"

Cô ta tỉnh bơ, không chút chột dạ mà đáp: "Vừa rồi tôi ở bộ phận nhân sự xử lý chút chuyện, như thế nào, tôi không ở đây thì cô không có thể làm xong việc à?"

"Cho nên hiện tại cô định ở đây châm chọc tôi?" Hề Phán không muốn nói nhảm nhiều, cầm lấy văn kiện đã đóng dấu xong định rời đi, Ân Nguyên Lăng lại nghiêng qua phía sau, Hề Phán trực tiếp đụng phải đầu vai cô ta, văn kiện trên tay đều rơi hết xuống đất.

Ân Nguyên Lăng ăn đau đến kêu một tiếng, lảo đảo lui lại phía sau mấy bước, "Sao cô lại thế này chứ, không thể chậm một chút hay sao?" Giọng cô ta sắc nhọn khiến đồng nghiệp bên cạnh đều chú ý đến.

Hề Phán tức giận đến nắm chặt tay lại, chịu đựng xúc động trong lòng, cô xoay người lại nhặt giấy, một thoáng kia, tầm mắt của cô nhìn thấy mấy thân ảnh cao lớn đang đi về hướng bên này.

Đi đầu chính là Cố Viễn Triệt. Anh bước đi trầm ổn, tay đút túi quần, tây trang màu xanh biển trên người trông thực vừa vặn, chỉ là đỉnh mày anh nhíu chặt, chỉ thiếu đem bốn chữ "Tâm tình không tốt" viết ở trên mặt. Các quản lý bộ phận thiết kế đi phía sau, đi đến đâu không khi trầm lặng đến đó.

Khoảnh khắc đó, cô và anh bốn mắt nhìn nhau.