Chị Gái Nhỏ

Chương 2: Mưa to



Tuy Xuất Tô Ốc nhỏ bé lại xập xệ nhưng cái gì cần có thì vẫn có. Trần Trừng lười nấu cơm nên dùng một cái nồi điện mini nấu mì gói,được gọi là "Thần Khí nấu mỳ gói ở kí túc xá", chỉ có 49,9 tệ.

Trong nồi nước mỳ sôi ùng ục,màu sắc vàng óng,bên trên nổi lên một tầng mỡ óng ánh.

Mùi hương tràn ngập trong phòng.

Đợi nước sôi vừa đủ, Trần Trừng tắt bếp đi rồi đem mì gói bỏ vào nồi nước đang sôi làm hơi nóng đột nhiên vọt lên.

Trán cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Ôi,nóng quá." Trần Trừng lẩm bẩm một câu, từ trên giá cầm một đôi đũa,cứ đứng như vậy ở bệ bếp bắt đầu ăn mỳ.

Sợi mỳ nóng hầm hập đi vào dạ dày tạo cảm giác thực thoải mái,vài giây sau cô mới nhận ra miệng bị bỏng.

Trần Trừng dùng đầu lưỡi ma sát vào hàm răng,lưỡi bị bỏng tạo nên một xúc cảm kỳ quái.

Khi tiếng chuông di động vang lên, Trần Trừng vừa cắn đứt sợi mì vừa móc di động từ túi quần ra liếc mắt nhìn.

—— Trang web nhiếp ảnh—Giám đốc Phạm.

Cô nhanh chóng lau miệng, đem mu bàn tay dính nước nóng duỗi đến dưới vòi nước lạnh,nhận điện thoại.

"Xin chào, giám đốc Phạm?"

"À, tiểu Trừng,lần trước tôi đã xem ảnh chụp trên trang của cô,rất tốt!Cô có biết làng du lịch mới thành lập không?Nơi đó đang tìm người chụp mấy bức ảnh phong cảnh."

Trần Trừng trả lời tỏ vẻ vẫn đang nghe,tay vẫn lấy chiếc đũa quấn sợi mì, nghĩ không biết khi cúp điện thoại có thể nguội không?

Ngón tay cô thon dài, đầu ngón tay tái nhợt không khỏe mạnh, không giống rất nhiều cô gái bây giờ làm móng màu sắc loè loẹt, móng tay cô chỉ bôi một lớp nhũ bóng trong suốt,dưới ánh đèn như mạ một tầng màu sắc nhàn nhạt.

"Có,tôi biết,khi nào cần ảnh chụp?"

"Ngày mai cần,cô có thể chụp kịp không?"

"Ngày mai?"

Chiếc đũa trong tay Trần Trừng dừng lại, hơi nghiêng đầu.

"Việc này vốn dĩ tìm người khác nhưng bên kia không hài lòng ảnh chụp của người đó,họ xem ảnh chụp của cô rất thích nên muốn cho cô thử xem sao."

"Phạm giám đốc,ngại quá, ngày mai tôi còn có cuộc thi."

Trần Trừng là sinh viên năm ba Học Viện Điện Ảnh,khoa biểu diễn, ngày mai có kỳ thi vũ đạo.

Cô đã đi thử kính vài bộ phim, cũng diễn qua vài nhân vật phụ nhưng do không có quan hệ và thủ đoạn nên vẫn chưa có tiếng tăm gì.

Trong lĩnh vực chuyên nghiệp thì chẳng có thành tựu gì nhưng lại có chút danh tiếng trong lĩnh vực nhiếp ảnh.

Trần Trừng có một tài khoản Weibo có khoảng bảy tám vạn fans, không phải vì những vai diễn của cô mà đơn thuần bởi vì thích những bức ảnh cô chụp mà chú ý đến cô.

Cô cũng dựa vào đưa một số tư liệu cho các trang web mà kiếm ít tiền.

"Vậy......" Phạm giám đốc khó xử.

Trần Trừng dừng một chút, lại nói: "Như thế này được không?Chắc làng du lịch cũng yêu cầu chụp cảnh đêm,tối nay tôi đi chụp một chút, nếu gấp quá ngài tìm người khác chụp ban ngày, nếu có thể chờ thì trưa mai sau khi thi xong tôi đi chụp ngay."

Phạm giám đốc thoải mái đồng ý,âm thanh sang sảng làm Trần Trừng cảm thấy đầu vai của mình đang bị ông ta vỗ thật mạnh.

"Được! Được! Nếu ngày mai tôi không tìm được người chụp ưng ý thì sẽ gọi cô."

Trần Trừng đồng ý, cắt đứt điện thoại.

Cô nhanh chóng ăn bát mì đã bị lạnh,mì để lâu quá đã bị nở ra đầy nồi,nhưng Trần Trừng vẫn ăn ngon lành.

Cô cầm bát đũa bỏ vào bên trong bồn nước, quyết định buổi tối trở về rồi rửa sau.

Cô xoay người vào phòng ngủ chọn quần áo và trang điểm.

Cô cởi áo ngắn tay rộng thùng thình trên người ra.

Phòng ngủ đã kéo rèm xuống,rèm màu hồng nhạt,là của một khách thuê để lại, ánh mặt trời chiếu vào làm toàn bộ căn phòng đều nhuộm màu hồng phấn.

Trần Trừng tự nhiên cảm thấy có chút giống mấy khu đèn đỏ.

Suy nghĩ không đứng đắn một lát,cô lấy từ tủ quần áo ra một chiếc váy liền áo màu đỏ rượu,cổ chữ V, phần lưng là lớp voan mỏng như ẩn như hiện.

Kế tiếp là trang điểm.

Một cô gái xinh đẹp thì khi để mặt mộc cũng không thay đổi quá lớn với khi trang điểm nhưng đối với Trần Trừng thì lại thay đổi rất nhiều.

Có lẽ là do nguyên nhân khi còn nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ mà khí sắc của cô luôn không tốt,màu môi cũng nhạt,nếu không trang điểm thì mặt sẽ có vẻ tái nhợt và trắng bệch giống như lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời.

Mà chỉ cần trang điểm một chút,đánh má hồng và tô son môi là giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Nói cách khác là biến từ Bạch Cốt Tinh thành hồ ly tinh.

Trang điểm xong, Trần Trừng tùy ý búi tóc sau đầu, lại kéo xuống chút tóc mái ở hai bên thái dương,soi trước gương một lát, vừa lòng mà cười một cái.

Cầm máy ảnh, từ giá giày lấy ra một đôi xăng-̣đan có cột dây, do dự một lát lại chọn một đôi giày bệt màu trắng.

***

Lạc Hữu Tiềm khoác vai Hạ Minh đi ra từ quán net đã là mười giờ đêm,cuộc sống về đêm ở thành phố này giờ mới bắt đầu.

Dòng xe cộ và dòng người đi qua đi lại.

Chỉ để lại trong không khí mùi xăng xe của oto và hỗn tạp mùi nước hoa khó chịu.

Cậu móc di động ra nhìn,điện thoại im ắng không có tin tức gì. Lạc Hữu Tiềm nhếch nhếch khóe môi,nhét lại điện thoại vào túi.

"Xung quanh đây có khách sạn nào không?"

"Khách sạn?" Hạ Minh quay đầu nhìn cậu: "Không phải cậu thuê nhà rồi sao?"

"Quá nát." Lạc Hữu Tiềm cầm một cái bật lửa trong tay, ở trong đêm tối chán đến chết mà bật lên bật xuống.

"Vậy cậu có muốn đổi chỗ ở khác không?"

"Nói sau đi." Lạc Hữu Tiềm thở dài.

Thật ra cậu không phải loại người được nuông chiều từ bé, không chịu khổ bao giờ, nhà ở như vậy cũng không phải không thể ở.

Từ nhỏ đến lớn,cậu như một con thú hoang, có đôi khi trực tiếp qua đêm ở quán net nhưng vừa từ trong nhà ra tới mà ở chỗ như vậy thì độ chênh lệch thật sự quá lớn.

Chiều nay từ Xuất Tô Ốc ra tới,cậu đúng là tính toán đổi chỗ ở nhưng hiện tại cậu suy nghĩ lại chỉ là chỗ để cậu qua đêm thôi mà,cũng không cần phức tạp làm gì.

"Lạc gia,cậu không giống chúng tôi,cậu không cần lo lắng vấn đề tiền nong."

Hạ Minh thật cẩn thận mà nhìn cậu một cái, thấy cậu không phản ứng, lại bổ sung thêm một câu: "Không cần dựa vào ba mẹ,cậu cũng có thể tự kiếm được."

Lúc này người bên cạnh mới lười biếng mà ngồi dậy, hơi cong khóe miệng: "Đã nói với cậu rồi không được bàn chuyện đó nữa."

Cậu lại định lấy điếu thuốc, ngón trỏ đẩy hộp thuốc ra, bên trong chỉ còn một điếu cuối cùng.

Hạ Minh thở dài: "Haizzz, Lạc gia, cho tôi một điếu."

Lạc Hữu Tiềm dừng lại rồi đem điếu thuốc cuối cùng kia cho cậu ta,đi vài bước đem hộp thuốc ném vào thùng rác.

"Điếu cuối cùng? Vậy cậu hút đi." Hạ Minh do dự, không nhận điếu thuốc kia.

Lạc Hữu Tiềm nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Lát nữa đi mua bao khác."

Vì thế Hạ Minh bật lửa, hút một ngụm.

Mùi thuốc lá lan tỏa theo gió đêm,loại đồ vật như thuốc lá này,không ngửi được thì không sao,một khi đã ngửi thấy......Cơn nghiện của Lạc Hữu Tiềm bị gợi lên.

Không thể áp xuống được.

Huống chi bây giờ cậu còn đang thấy bực bội như vậy.

Bọn họ đứng trên đường, đối diện là một cây cầu vượt bắc ngang qua một dòng sông, cho dù lúc này đã là đầu hạ nhưng thời tiết nơi đó vẫn có chút lạnh.

Con đường này ngăn cách hai dãy phố tựa như một tấm ngăn cách hai nơi.

Lạc Hữu Tiềm đứng bên này,đông đúc và nhộn nhịp,tiếng thét to của người bán hàng rong,các cặp yêu nhau ôm ấp,ánh đèn từ các cửa hàng, trong không khí tràn ngập các loại hương vị.

Nhân gian có trăm sắc thái,hồng trần thế tục.

Con đường đối diện lại có vẻ thanh lãnh rất nhiều —— chỉ có một cô gái đứng đó.

Quay lưng lại đằng này.

Nhìn qua rất giản dị nhưng lại mang nét gợi cảm.

Lúc này Lạc Hữu Tiềm lười đến không muốn đứng dậy đi mua thuốc lá, vì thế nghĩ muốn rời đi lực chú ý.

Cậu ngửa đầu, nâng cằm lên,đường cong phần cổ lộ ra nét gợi cảm, đôi mắt hơi nheo lại, sau đó hướng về phía cô gái kia huýt sáo.

Hạ Minh cũng ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Lạc Hữu Tiềm.

Cô gái đối diện mặc một chiếc áo liền váy màu đỏ rượu, gió thổi qua làm làn váy lay động, dán trên đùi, phác hoạ ra thân hình đơn bạc, xương bả vai gày gò.

Hơn nữa sau lưng váy của cô làm bằng voan mỏng, từ tầm nhìn của bọn họ có thể thấy ánh sáng bên trên kích thích người ta muốn lại gần để nhìn rõ hơn.

Trên cổ cô treo một chiếc máy ảnh đang cúi đầu hình như ấn cái gì đó.

"Lạc gia, mỹ nữ kìa!"

Lạc Hữu Tiềm không nói chuyện, lười nhác mà ngồi xổm ở ven đường, tầm mắt vẫn dừng trên người cô gái.

Cô lại ngẩng đầu lên, cầm máy ảnh hướng về phía dòng sông không biết đang chụp cái gì.

Răng rắc, răng rắc.

Lại thay đổi góc độ.

Động tác rất chuyên nghiệp.

"Cậu...... Có hứng thú à?" Hạ Minh không xác định hỏi,có khi nào Lạc Hữu Tiềm nhìn chằm chằm một cô gái như vậy đâu?

"Hả?"

"Cô ấy."

"Không."

Lạc Hữu Tiềm thu hồi ánh mắt rồi nhìn Hạ Minh, bị ánh mắt đánh giá của cậu ta làm cho khó chịu.

Cậu đánh vào đầu Hạ Minh một cái, hai ngón tay lấy điếu thuốc từ miệng cậu ta,ném mạnh trên mặt đất.

Vừa không có cái để ý,cơn nghiện thuốc lá lại tới, vì thế cậu dứt khoát cắt đứt nguồn gốc.

Hạ Minh nâng mi: "Không sao!Tớ là người của cậu!Tớ hứa sẽ trung thành và tận tâm với cậu! Nếu cậu thích thì cứ nói thẳng,bằng bất cứ giá nào tớ cũng sẽ lấy được số điện thoại cho cậu."

Lạc Hữu Tiềm cười nhạt: "Đã nói là không mà."

Hạ Minh vẫn hoài nghi.

Lạc Hữu Tiềm thở dài: "Thật đấy, tớ đang suy nghĩ ——"

Cậu chỉ tay lên trời, tiếp tục nói: "Lát nữa trời sẽ mưa,ảnh của cô ta sẽ hỏng hết,tớ chỉ vui sướng khi thấy người khác gặp họa thôi."

Hạ Minh vừa cười mắng vừa đẩy cậu,bực mình nói: "Cậu thật xấu xa!"

Hai người quay lại quán net để cầm ba lô, bên ngoài đúng là đang bắt đầu mưa,từng hạt từng hạt rất lớn lộp bộp rơi trên mặt đường.

Nháy mắt trên mặt đất đã bị phủ kín nước mưa.

Lạc Hữu Tiềm ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện.

Cô ấy sửng sốt nhanh chóng đem máy ảnh nhét vào túi vải màu đen, sau đó ôm vào trong ngực.

Cậu vốn tưởng cô gái này sẽ lấy túi vải giơ lên đỉnh đầu để tránh mưa, không nghĩ cô ấy còn coi trọng máy ảnh hơn.Hạt mưa đổ ập xuống làm ướt tóc và quần áo của cô.

Cô nhìn trái phải xung quanh, sau đó chạy tới chỗ bọn họ.

Bởi vì trời mưa,cô cúi đầu không nhìn rõ mặt.

Lạc Hữu Tiềm sửng sốt hình như có chút quen mắt.