Chị Gái Nhỏ

Chương 31: Năm mới vui vẻ



Editor: Melbournje

“Đặng Hi đâu, cô ấy vẫn chưa về sao?” Lý Thế Kỳ hỏi.

Trần Trừng đang giúp dọn dẹp đồ ăn thừa, nói: “Hình như cô ấy sang bên kia rồi, để tôi đi tìm thử xem sao.”

“Cũng được, chúng ta phân công nhau tìm.” Triệu Đồ Đồ nói.

Trần Trừng đi thẳng theo con đường đá nhỏ.

Gió nhẹ thổi khiến mái tóc dài của cô bị rối, cô vuốt vuốt lại qua loa mấy cái, ánh nắng xuyên thấu qua tán cây, để lại một quầng sáng chiếu ở trên mặt cô.

Đặng Hi cũng không khó tìm, dù sao thì cũng đã là người trưởng thành rồi, cũng có ý thức về sự an toàn, sẽ không đi tới chỗ nào hẻo lánh, Trần Trừng tìm thấy cô ấy ở đầu bên kia hồ.

Đặng Hi đang mân mê điếu thuốc, ánh lửa chiếu sáng lên đồng tử của cô ấy, sườn mặt xinh đẹp bị làn khói trắng xanh bao quanh trông lại càng thêm cái vẻ xa cách, điện thoại đặt ở bên tai, cô ấy rũ mắt, ấn huyệt Thái Dương, dường như đang kìm nén sự tức giận mà nói cái gì đó.

Trần Trừng dừng bước chân, dựa vào một thân cây, đưa lưng về phía cô ấy.

Đối với chuyện nghe lén người khác, hoặc là rình xem chuyện riêng của người ta thì cô không có hứng thú.

Những tiếng khắc khẩu nhỏ vụn sau lưng vamh lên không ngừng, đứt quãng mà truyền tới đây.

Trần Trừng đợi một mình tới nỗi nhàm chán, liền lấy bình ước nguyện từ trong túi ra, mấy ngày nay cô đều mang theo nó ở bên cạnh, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm thì sẽ lôi ra mà viết mấy câu.

Cũng không phải tất cả đều viết về Lạc Hữu Tiềm, nhưng hơn phân nửa đều liên quan tới anh.

Trước kia, đối với chuyện nữ sinh tặng bình ước nguyện cho bạn học nam mà mình thích cô đều không tham gia vào, cảm thấy nhàm chán và ấu trĩ, không nghĩ tới bây giờ mình lại đang “trẻ hoá” thế này.

Có lẽ là bởi vì đã có người mà mình thích.

Sau khi thiếu nữ đã có người mà mình ái mộ ở trong lòng, dường như tất cả mọi chuyện đều trở nên có lý do và ý nghĩa của nó.

Từ trước đến nay cô cũng không định viết hết cái bình ước nguyện này rồi đưa cho Lạc Hữu Tiềm, chẳng qua cô chỉ muốn xem nó như một mảnh kí ức của mình thôi.

Trần Trừng thở dài, đem bình ước nguyện giơ cao lên, dưới ánh nắng, bình pha lê nhẹ nhàng chiết xạ ra một ánh sáng xinh đẹp.

Vẫn còn mấy tờ giấy cuộn tròn và được thắt lại bằng một cái nơ bướm tinh xảo, những tờ đó là những tờ cô chưa từng viết qua.

Đặng Hi cúp điện thoại, xoay người liền thấy một màn này.

Cô ấy dừng một chút, đi tới bên cạnh Trần Trừng: “Cô đang làm gì vậy?”

“À.” Trần Trừng trả lời, cất bình ước nguyện lại vào trong túi, “Mọi người phải đi về, tôi tới tìm cô.”

“Đi thôi, trở về.” Đặng Hi nói.

Đặng Hi kiêu căng, mấy ngày nay khi gặp cô cũng không nói gì nhiều, mà Trần Trừng cũng biết ý, nếu có thể không nói thì sẽ không nói một lời.

Cho nên hai người đi cả một đoạn đường cũng chẳng nói gì với nhau.

Mãi đến khi sắp tới bên cạnh xe, Đặng Hi mới nói câu: “Chuyện lần trước của cô và Dương Tử Huy, tôi đã xem qua rồi, tôi cũng biết người nọ chính là cô.”

Trần Trừng nhìm thẳng về phía cô ấy: “Không phải sau đó anh ta đã làm sáng tỏ rồi sao.”

Lúc trước Thân Viễn đã nói qua, Đặng Hi là một trong những bạn gái cũ của Dương Tử Huy, nhưng chẳng qua đây là người duy nhất được công khai, anh ta cũng nói qua, tính tình Đặng Hi tuy không tốt nhưng không phải là người xấu.

Cho nên Trần Trừng cũng không quá phòng vệ với cô ấy.

Đặng Hi hừ lạnh một tiếng: “Cô nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Loại chuyện làm sáng tỏ này chẳng qua chỉ là lừa fans, scandal đó chắc cũng là do anh ta tự tạo ra nhỉ, có thể khiến anh ta làm sáng tỏ, cô cũng không phải là một người đơn giản đâu.”

Trần Trừng hạ mi, vẫn cười tươi, cũng không giải thích.

Đặng Hi: “Cô đấu không lại anh ta đâu.”

Trần Trừng cười cười: “Tôi (1) thân bất do kỷ, nhưng mà vẫn cảm ơn cô vì đã nhắc nhở.”

______(1) Thân bất do kỷ: Phải làm những việc không theo ý mình muốn.

_____________

***

Sau khi Lạc Hữu Tiềm trở về liền bắt đầu tính chuyện chuyển nhà, địa điểm căn nhà anh mới thuê tuy không tốt lắm nhưng cũng may là có đồ đạc sẵn, không cần phải tự mình sắp xếp thêm nữa.

Anh thuê người tới tổng vệ sinh một lần, sau đó liền thông gió mấy ngày.

Sáng sớm, Hạ Minh dọn một chậu cây xanh vào cửa.

“Cái này để đâu đây?” Cậu ta hỏi.

Lạc Hữu Tiềm chỉ góc: “Để kia đi.”

Hạ Minh đặt chậu cây xuống, thở ra một hơi, giơ tay lau mồ hôi: “Ai da mệt chết tao rồi, có nước không?”

Lạc Hữu Tiềm đi tới tủ lạnh lấy một lon Coca ném qua.

“Ha, mày cũng chuẩn bị đầy đủ nhỉ, ngay cả đồ uống cũng có, khi nào thì mới dọn vào ở vậy?” Cậu ta hỏi.

Lạc Hữu Tiềm cũng lấy cho mình một lon, ngồi vào trên sô pha: “Chờ Trần Trừng về đi, tao vẫn chưa nói qua với chị ấy đâu, đồ đạc của chị ấy cũng chưa dọn tới đây.”

“Lạc gia, tao có chút bội phục mày đấy, tao đang bị mẹ mắng, phải rời khỏi nhà trốn đi mà cũng chẳng có chỗ nào để ở, vậy mà mày đã vì chị gái xinh đẹp mà chuyển được tới đây rồi.”

Lạc Hữu Tiềm: “Sao mày lại bị mẹ mắng?”

Hạ Minh liếc mắt một cái: “Mày là học bá thì làm sao biết được nỗi đau này, lão Sầm cũng thật là, sắp Tết đến nơi rồi mà còn họp phụ huynh, không định để người ta ăn Tết cho ngon sao!”

Lạc Hữu Tiềm cười cười: “À, tao nằm top, đúng thật là không hiểu nổi nỗi đau này của mày.”

Hạ Minh trừng anh.

Tiện nhân!

“Hôm nay là giao thừa rồi mà mày còn chưa về sao?” Lạc Hữu Tiềm nói.

“Không về, dù sao mày cũng cô đơn một mình, tối nay chúng ta đi chơi đi.” Hạ Minh đề nghị.

***

Trên đỉnh đầu là ánh sao và cả những chùm pháo hoa không ngừng bay lên.

Một đám người đi vào KTV, Lạc Hữu Tiềm đi ở cuối cùng, trong miệng nhai kẹo cao su, hầu kết nhô ra tạo thành một đường cong mềm mại.

Cuối cùng thì bạn gái nhỏ lớp 11 kia của Hạ Minh cũng được “giải cấm”, hôm nay cũng ra ngoài cùng bọn họ, vừa vào phòng bao liền bám lấy nhau.

Trừ một đám nam sinh thân thiết với nhau ra thì cũng có một vài nữ sinh nữa tới cùng.

Lâm Mộ đi lên hát, chọn bài ——《 Ái Mộ 》.

Cảm xúc của mọi người nhẹ nhàng dâng lên vào đêm giao thừa, trong phòng bao mờ ảo lại càng thích hợp để biểu đạt tâm ý nào đó, chuyện Lâm Mộ thích Lạc Hữu Tiềm, trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra.

Vì kích động, tiếng hoan hô càng ngày càng to hơn, trên từng gương mặt trẻ tuổi tràn đầy khát vọng lớn lên thanh xuân.

Lâm Mộ khẽ nhếch môi, giai điệu duyên dáng liền bật thốt lên, giọng nói trong trẻo mềm mại, mang theo sự ngây ngô thuần tuý không giấu đi được.

Mắt cô ấy lại nhìn thẳng vào một nam sinh ngồi trong góc, biểu lộ rõ hết cả các tâm ý của mình.

Nhìn cô ấy như thế, ai nghe xong mà không thấy chấn động trong lòng.

Nhưng người cố tình được nhắc tới không nói một lời, phản ứng gì cũng không có, lưng ngồi thẳng tắp, không biết là do hoàn toàn không nhận ra tâm tư của người trước mắt hay căn bản là không thèm để ý.

Thật ra Lâm Mộ cũng không xấu, đôi mắt rất to, trong suốt mà đơn thuần, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, dáng người không cao nhưng cũng có vẻ đáng yêu, không ít nam sinh cũng thích cô ấy.

Nhưng trong lòng cô ấy dường như chỉ có Lạc Hữu Tiềm.

Ngay cả chính cô ấy cũng không biết vì sao mình lại thích Lạc Hữu Tiềm như vậy, lại nói tiếp thì thậm chí bọn họ còn chưa nói với nhau được mấy câu, chẳng qua cô ấy cũng không tự chủ được mà bị anh hấp dẫn.

Cô thích sự tản mạn lười biếng trên người anh, lại cực có khí phách đàn ông.

Hạ Minh nửa ngã vào trên sô pha, xem hết mọi thứ vào trong mắt, một bên âm thầm lắc lắc đầu.

Sau khi biết tới Trần Trừng, cậu ta liền biết căn bản Lạc Hữu Tiềm sẽ không thích một cô gái như Lâm Mộ, cậu ấy quá thuần tịnh, không giống Trần Trừng.

Đó là vì sau khi trải qua không ít chuyện, chị ấy mới có thể có khí chất như vậy.

Hát xong, cuối cùng là một câu “Tớ thích cậu”, Lâm Mộ nhìn Lạc Hữu Tiềm nhẹ giọng nói ra.

Ngay lập tức đám đông sôi trào hẳn lên, ai cũng không đoán được là cô ấy sẽ nói thẳng ra như vậy, ngay cả Lạc Hữu Tiềm cũng sửng sốt nhìn qua.

“Lạc gia, mày không trả lời người ta một chút thì cũng không thú vị đâu nha!”

“Đúng đấy! Rốt cuộc là có đồng ý hay không đây, có phải bọn tao nên gọi chị dâu rồi không?”

“Hai người mà ở bên nhau thì chẳng phải chính là tổ hợp học bá rồi còn gì, ngay cả lão Sầm cũng chẳng nói được đâu.”

……

Nhưng Lạc Hữu Tiềm vẫn không trả lời, Lâm Mộ cứ nhìn anh như vậy.

Hạ Minh ở một bên ôm bạn gái ngắt lời: “Bọn mày dừng được rồi đấy, sao có thể yêu sớm như thế chứ.”

Vì thế một đám người đang công kích, sôi nổi nhìn nhau, cũng liền đem mấy ánh mắt xấu hổ này mà che giấu đi.

Nhạc dạo của bải hát tiếp theo vang lên, Lâm Mộ đưa micro cho người khác, tự mình liền ngồi xuống gần Lạc Hữu Tiềm.

Cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định.

Vì chưa từng thấy Lạc Hữu Tiềm động tâm với ai, vì thế lại càng không từ bỏ được.

“Lạc Hữu Tiềm.” Cô ấy nhẹ giọng gọi tên của anh, ở trong khung cảnh ồn ào lại càng thêm mờ ảo, “Bài hát vừa rồi là mình tặng cho cậu.”

Lạc Hữu Tiềm nhìn cô ấy một cái, cũng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Lời ít mà ý nhiều.

Lâm Mộ còn đang muốn nói gì đó, điện thoại đặt ở trên bàn trà sáng lên, là của Lạc Hữu Tiềm.

Đây là lần đầu tiên cô thấy biểu cảm thế này trên gương mặt anh.

Vui sướng, gấp không chờ nổi, còn có cả thoả mãn.

Trần Trừng: Năm mới vui vẻ (2) moah moah.

____(2) 么么哒, ngôn ngữ mạng bên TQ á.

_______________

Anh biết ba chữ cuối không thật sự có ý nghĩa gì, chẳng qua giống như mua bốn mà được tặng kèm ba, “Năm mới vui vẻ” sau đó kèm thêm cả “Moah moah”.

Không cần tranh mua, mỗi người đều có.

Nhưng anh vẫn là vui vẻ.

Vốn dĩ anh định nhắn tin cho Trần Trừng trước, không nghĩ tới cô lại đoạt lấy.

Lạc Hữu Tiềm cười cười, cầm điện thoại lên, cũng trả lời lại một câu năm mới vui vẻ.

Anh lại hỏi: Chị vẫn còn đang quay sao?

Trần Trừng: Đang quay, nhưng mà tôi chuồn ra, cậu đang ở nhà hay ở ngoài vậy?

Lạc Hữu Tiềm: Ở KTV với bạn học.

Trần Trừng: Vậy cậu cứ chơi đi, vốn dĩ tôi muốn gọi video tới, lúc trước không phải tôi đã nói với cậu là sẽ gọi video sao, nhưng mà mãi chưa có thời gian thực hiện.

Lạc Hữu Tiềm: Chị đợi chút.

Trần Trừng dựa vào trên hành lang đen nhánh, mọi người còn đang quay cảnh bữa tối đêm giao thừa, cô phải lấy cớ đi vệ sinh mới chuồn ra được.

Nhận được tin nhắn của Lạc Hữu Tiềm xong, vừa định về phòng ăn lại đột nhiên nhận được lời mời call video.

Ở trong một mảnh tối tăm, Trần Trừng nhìn người trong màn hình, bóng dáng tinh xảo bị ánh sáng chia cắt, tóc đã ngắn hơn trước, lộ ra một chút khí chất ngời ngời.

Trần Trừng lại thấy được mình trong tầm mắt không chút che giấu nào của anh.

“Cậu cắt tóc sao?” Trần Trừng hỏi.

Lạc Hữu Tiềm gãi gãi mãi tóc ngắn ngủn của mình: “Vâng, hôm qua vừa mới đi cắt.”

Trần Trừng chống cằm, cười nói: “Khá đẹp.”

Hai người đều ở ngoài hành lang, Lạc Hữu Tiềm dựa vào tường, âm thanh từ trong phòng bao truyền ra, vượt qua ngàn dặm rồi lọt tới bên tai Trần Trừng.

“Cậu có hát không?” Trần Trừng hỏi.

“Em không hát.” Anh dừng lại, giương mắt hỏi, “Chị muốn nghe sao?”

Trần Trừng cười rộ lên, mi mắt cong cong, trong mắt đều là ánh sáng: “Được đấy.”

Anh chọn một bài hát cực kì có ý đồ ——《 Kém Ba Tuổi 》.

Lạc Hữu Tiềm cầm điện thoại bật nhạc nền, tiếng đàn ghi-ta vang lên, giọng của anh khàn khàn, khiến bài ca nhẹ nhàng bỗng trở nên triền miên.

Ánh đèn KTV mang theo chút tình sắc, ngọn tóc của Lạc Hữu Tiềm bị nhiễm đến mờ nhạt, đồng tử cũng nhiễm ánh sáng gợi cảm ấy, sạch sẽ lại thẳng thắn, hầu kết lăn lộn trên dưới khiến người ta không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Trần Trừng nhìn màn hình, an tĩnh nghe anh.

Một bài hát kết thúc, Lạc Hữu Tiềm giương mắt, nhìn cô nói.

“Trần Trừng, năm mới vui vẻ.”

Không phải chị, mà là Trần Trừng.

Cô cũng không phải đứa ngốc, sao có thể không hiểu ra ý tứ trong đó chứ.

Nhưng từ nhỏ tới lớn cô nào đã trải qua những chuyện như thế này bao giờ, cô không dám giao tâm tư của mình ra, trái tim kia quá quý giá, cô sợ nó sẽ bị thương, không còn gì rồi mà còn bị mất mát.

Từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, mặc dù không thấy có vấn đề gì, chỉ là khi nhìn những đứa trẻ khác có người thân thì cô vẫn sẽ cảm thấy ngưỡng mộ.

Sau đó nghe nói có người muốn nhận nuôi mình, cô đợi cả một buổi chiều, đến khi sao trời ẩn hiện, chung quy là họ vẫn không có tới.

Cảm giác đau đớn này đến giờ cô vẫn nhớ rõ, cũng không dám thử lại.

Cô làm bộ như vô tình, cười nói: “Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ, em trai.”

***

Lâm Mộ nhìn xuyên qua cửa sổ của phòng bao, không thể tưởng tượng được mà nhìn Lạc Hữu Tiềm.

Lúc này cô ấy mới biết, người mà cô ấy tâm tâm niệm niệm cũng không lạnh lùng với tất cả mọi người.

Thì ra cũng sẽ có lúc anh ngoan hiền như vậy, thậm chí là cố tình khiến cho người ta yêu thích, Lâm Mộ thích anh hai năm, nhưng lại thấy xa lạ với một mặt này của anh.

Cô mới chỉ thấy anh thật cẩn trọng, khiến cho người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

***

Sau khi quay xong, Trần Trừng về khách sạn.

Trong bóng tối, cô bật đèn bàn lên, lấy bút viết xuống mấy chữ —— Năm mới vui vẻ, Lạc Hữu Tiềm.