Chị Gái Nhỏ

Chương 4: Xin lỗi



Tác giả: Điềm Thố Ngư

Editor: Lili

Trần Trừng nhìn chằm chằm biển quảng cáo trong chốc lát, khi nghe được tiếng bước chân đằng sau thì quay đầu lại, bình tĩnh nhìn qua, trong nháy mắt ánh sáng trong mắt vụt tắt.

"Tôi về với cô." Lạc Hữu Tiềm nói, "Xe taxi?"

"Tàu điện ngầm." Trần Trừng nâng cằm về phía trạm tàu điện ngầm cách đó không xa, "Rẻ."

"Được."

***

Bên ngoài mưa đã tạnh, hơi nước trong không khí thấm vào làn da, đặc biệt là tầng hầm ngầm, dường như chỉ cần ấn vào tường cũng bấm ra nước.

"Ai da! Đại minh tinh đã về rồi!"

Trần Trừng đi ở đằng trước, xuyên qua lối đi nhỏ hẹp hòi hỗn độn, hàng xóm cách vách là một người phụ nữ 30 đã ly dị, bán hàng vỉa hè mấy món đồ linh tinh ở phía dưới trạm tàu điện ngầm.

Cô là sinh viên duy nhất thuê nhà ở đây.

Mặc dù trong thành phố này sinh viên đầy đường, nhưng tại tầng hầm ngầm lại chỉ có một mình cô, vì thế cô trở thành đối tượng được mọi người chú ý.

Nếu thành công, sẽ được một câu cảm thán "Sinh viên có khác", sau đó tiếp tục bận rộn với guồng quay của cuộc sống.

Nếu là thất bại, cũng chỉ có một câu không đau không ngứa "Sinh viên cũng chỉ đến vậy thôi", rồi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình.

Trần Trừng cười nhìn chị ta, vừa lấy chìa khoa trong túi vừa đáp lại: "Chị Trương, hôm nay bán hàng thế nào?"

"Vẫn vậy thôi, kiếm miếng cơm ấy mà!"

"Ai mà không vậy chứ." Trần Trừng thuận miệng đáp lại, ngay sau đó chuyển động chìa khóa, nghiêng người đi vào bật đèn.

Lạc Hữu Tiềm đứng phía sau cô, đáy mắt đen nhánh, cau mày, không nói một lời, đang gõ cái gì đó trên di động, sau đó chậc một tiếng, ngẩng đầu.

Vừa lúc cùng chị ta bốn mắt nhìn nhau.

"......" Khóe miệng Lạc Hữu Tiềm hạ xuống thầm kêu không tốt, quả nhiên ——

"Ôi! Cậu là bạn trai của Trần Trừng à? Bạn trai của đại minh tinh có khác, đẹp trai......" Dư âm tiếng nói của chị Trương kia còn văng vẳng bên tai, có sức xuyên thấu cực mạnh.

"Không phải." Lạc Hữu Tiềm đánh gãy lời chị ta, trực tiếp lướt qua Trần Trừng đi vào nhà.

"Chị Trương, chị nhìn cậu ta có giống người ở khu này không!" Trần Trừng thò đầu ra từ cửa sổ, cười tủm tỉm trả lời.

"Em cũng không giống!" Chị Trương mừng rỡ đáp lại, lại nói, "Dù sao cũng có ngày em sẽ rời đi nơi này, em không giống người ở đây, em là sinh viên đại học!"

Trần Trừng cười rộ lên: "Mong là như thế!"

Đóng cửa vào nhà, Trần Trừng nhìn Lạc Hữu Tiềm, cậu đã quen thuộc mà đi vào phòng ngủ, chắc là đang gọi điện thoại, thanh âm từ cánh cửa không hề có hiệu quả cách âm truyền ra.

Trần Trừng không có hứng thú thăm dò việc riêng tư của người khác, trực tiếp trở về phòng để túi da xuống, tiện tay lấy chiếc áo thun trên ghê rồi đi vào nhà tắm.

Vòi hoa sen phun nước xuống lạnh buốt, còn ố vàng, làm cô đông lạnh đến giật cả mình.

Lại lười chờ đến khi nước nóng, vậy là cứ tắm bằng thứ nước nửa lạnh nửa nóng kia, tròng lên cái áo ngắn tay rộng thùng thình lại trở thành một con cá mặn.

Cách âm trong phòng tắm rất kém, âm thanh điện thoại cách vách nghe rất rõ ràng.

Trần Trừng nghe được câu cuối cùng người nọ nói, "được rồi, hai ngày nữa tôi sẽ đến, tôi còn làm bài, cúp máy đây."

Cắt đứt điện thoại, Lạc Hữu Tiềm mở hai tay hai chân nằm trên giường, thở dài một hơi, sau đó nghe được tiếng kẽo kẹt của ván giường do không chịu nổi sức nặng.

Cùng lúc đó, cửa bị gõ hai tiếng, sau đó đẩy ra, Trần Trừng đứng ở cửa: "Đèn phòng này hỏng rồi, cậu muốn làm bài tập thì ra bên ngoài."

"......"

Không chỉ có giường hỏng mà đến đèn cũng hỏng.

Những lời lúc nãy cậu nói —— cô ấy đều nghe rõ ràng.

Lạc Hữu Tiềm nhìn cô, Trần Trừng không thèm để ý mà nhún vai, duỗi tay ấn công tắc đèn trên tường, ánh đèn lúc sáng lúc tối, còn mang theo một cảm giác chớp tắt rất khủng bố.

"Đã gọi điện thoại rồi, chắc ngày mai sẽ có người đến sửa."

"...... Biết rồi." Lạc Hữu Tiềm trả lời.

"Có làm bài không?"

"Không làm nữa." Trần Trừng gật đầu, không nói gì thêm, cánh tay dài đưa ra, một lần nữa đóng cửa lại.

Cô trở về phòng mở máy tính, tải hết ảnh chụp hôm nay vào rồi bắt đầu chỉnh sửa, cũng may chỉnh sửa ảnh phong cảnh dễ hơn nhiều chỉnh sửa ảnh con người, chỉ cần sửa hơn mười phút là xong, Trần Trừng gửi tất cả ảnh chụp qua gmail cho giám đốc Phạm.

Duỗi tay chân duỗi người, nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm.

***

Ngày hôm sau Lạc Hữu Tiềm vào phòng học đúng lúc tiếng chuông vào tiết một vang lên, không tới tiết tự học, giường ở Xuất Tô Ốc kia ngủ như thế nào cũng không thoải mái, gần như cả đêm cậu không ngủ được.

Mơ mơ màng màng, ngay cả lúc nào tỉnh lúc nào ngủ cậu cũng không biết.

Hiện tại đầu choáng váng, não nặng trịch, chỉ cần nhắm mắt vào là ngủ được——bàn học trong trường còn thoải mái hơn cả cái giường kia.

"Lạc gia, cậu làm sao vậy?" Hạ Minh hạ giọng quay đầu hỏi.

Lạc Hữu Tiềm hơi nâng đầu lên, dáng vẻ còn buồn ngủ: "Ngủ, đừng làm ồn."

Dường như cậu vừa gục xuống bàn là ngủ ngay, tiết này là tiết ngữ văn, thầy giáo ngữ văn đã sớm có thói quen với bầu không khí này của lớp học, nhìn thấy có người ngủ trong lớp cũng không nói gì, chỉ cần không ai nói chuyện lớn tiếng là đã coi như cám ơn trời đất rồi.

Mãi cho đến tan học, đại biểu toán học mới đi đến chỗ cậu nói: "Lạc Hữu Tiềm, cậu có nộp bài tập không?"

Cậu nhíu lại mày, không trả lời.

Giọng nói của Lâm Mộ tinh tế, nhỏ nhẹ, lấy ngón trỏ chọc cánh tay lộ ra bên ngoài của cậu: "Lạc Hữu Tiềm?"

Cậu động đậy, dúi đầu vào khuỷu tay, giọng nói ngái ngủ đáp: "Lát nữa tôi nộp."

Một giấc này ngủ đến giữa trưa, Lạc Hữu Tiềm bớt thời gian làm bài tập toán học.

Tuy cậu không dành thời gian nhiều cho học tập, nhưng bài tập nên làm cậu vẫn sẽ làm xong, đêm qua chỉ do tâm phiền ý loạn nên mới không muốn làm thôi.

Ngủ một buổi sáng cũng không làm tinh thần tỉnh táo hơn mà ngược lại càng khó chịu, mũi tắc nghẹt.

Lạc Hữu Tiềm nghĩ chắc bị cảm rồi.

Mẹ nó.

Tìm chủ nhiệm lớp xin nghỉ buổi chiều về nhà nghỉ ngơi, học sinh ở trường trung học số 7 hầu như chả ra gì, trốn học cũng không ít, biết xin nghỉ đã xem như không tồi.

Lạc Hữu Tiềm vừa từ văn phòng đi ra thì bị Lịch Hách gọi lại, là bạn cùng lớp, không thân.

"Lạc gia! Giang hồ cấp cứu!!"

"Làm sao vậy?" Cậu chịu đựng đau đầu.

"Đm cái thằng ngu ngốc lớp 11 kia, lần trước chúng ta chơi bóng bị nó đoạt sân đó, không phải chúng ta đánh cho một trận đấy sao, mẹ nó thì ra anh ruột nó là thằng Đầu To!"

"Đầu To" vốn dĩ là đã tốt nghiệp, nhưng phạm lỗi thực sự quá nhiều lần, không thể không lưu ban, nhưng đối với hắn cũng chẳng có gì khác nhau, hắn vẫn không bao giờ đi học.

Lạc Hữu Tiềm có biết Đầu To, tuy chưa đánh nhau nhưng quan hệ cũng chẳng ra gì.

Thật ra cậu không có hứng thú với Đầu To, nhưng tên Đầu To kia hình như vẫn luôn tìm cơ hội muốn dạy dỗ cậu.

Lạc Hữu Tiềm không thích gây chuyện, cũng rất ít đánh nhau, cái danh đại ca chỉ là bởi vì một trận đánh nhau lớp 10, đến nỗi vì sao chỉ qua một trận đánh nhau có thể đứng đầu trường học xưng bá, rất đơn giản, đủ tàn nhẫn.

Tàn nhẫn đến không ai dám động vào.

Tóm lại, sau lần kia, Lạc Hữu Tiềm hung ác nổi tiếng toàn trường, học sinh mới mỗi năm nhập học đều được nghe "Truyền kỳ" này.

Mặc dù bọn họ cũng không chính mắt nhìn thấy cảnh tượng máu me kia, càng chưa thấy Lạc Hữu Tiềm tàn bạo đánh đấm.

Cậu, thành đối tượng mà rất nhiều nam sinh nhường đường lui bước, cũng thành nam sinh truyền kỳ trong mộng của nhiều nữ sinh.

Sự nổi bật như vậy, tất nhiên cướp đi danh tiếng của Đầu To, làm cho hắn cực kỳ bất mãn, lại kiêng kị, hiện giờ thấy Lạc Hữu Tiềm không hành động gì, mới lại ngo ngoe rục rịch.

"Ở đâu?" Lạc Hữu Tiềm hỏi.

"Cổng trường!"

"Giỏi thật, chờ để bị bắt đúng không?" Cậu giương mắt, xoa xoa giữa mày, "Có mấy người?"

"Ít nói cũng có mười mấy, nếu không tớ cũng không đến tìm cậu!"

"Tìm tôi làm *éo gì." Lạc Hữu Tiềm mắng một câu rồi đi ra cổng trường.

Quả nhiên Đầu To đã đứng bên cạnh bồn hoa ở cổng trường, một thằng con trai to xác còn mặc một cái quần bó sát đi giày tod màu trắng, Lạc Hữu Tiềm không biết những kẻ đứng xung quanh, dáng vẻ lưu manh, có lẽ là bọn đã ra ngoài xã hội.

"Ai da, tao còn tưởng mời ai chứ!" Đầu To có chút cận thị, phải híp mắt nhìn người, có vẻ thô bạo lại buồn cười.

Lạc Hữu Tiềm đi đến trước mặt hắn, biểu tình bình đạm: "Giải quyết như thế nào?"

"Nếu không xin lỗi thì đánh một trận đi! Chúng ta đấu công bằng, hai chúng ta, một chọi một! Ai thua thì dập đầu xin lỗi!"

"Được." Lạc Hữu Tiềm sờ sờ cái mũi.

Đầu To không khỏi nhìn cậu chăm chú, trong lòng nhút nhát.

Không nghĩ tới Lạc Hữu Tiềm lại nói tiếp ——

"Tôi xin lỗi."

Cậu nói rất nhẹ nhàng, không trộn lẫn một chút hèn nhát, yếu đuối nào, ngữ khí bình tĩnh giống như đang nói "Ăn cơm chưa?"

Tiểu mập mạp lớp 11 bị đánh mấy hôm trước đứng ở góc bên cạnh, sắp được nhận lời xin lỗi của đại ca trong trường, cơ hội khó có được.

Nhưng nhìn hắn co rúm đứng ở đó ngay cả con mắt cũng không dám dừng trên người Lạc Hữu Tiềm.

Lại nói tiếp, Lạc Hữu Tiềm cũng không có quan hệ với chuyện này, cậu cũng không tham gia trận đánh nhau lúc trước, chỉ đứng ở đó, nhưng có thân phận đặc biệt, đại ca cũng không phải chỉ là danh hiệu vô nghĩa, chỉ cần đứng như vậy cũng tiêu diệt một nửa uy phong của đối thủ.

"Rất xin lỗi." Lạc Hữu Tiềm hơi mở to mắt.

"Không... Không sao."

Lạc Hữu Tiềm hơi nhíu mắt lại, cân nhắc một chút câu trả lời của hắn, cảm thấy hai người giống như hai thi sĩ hào hoa phong nhã, môi cậu gợn lên cười to.

"Cảm ơn đã tha thứ." Cậu lại nói thêm một câu.

Nụ cười này chọc giận Đầu To.

"Chó chết!" Ngón tay trỏ của hắn chỉ vào trên người Lạc Hữu Tiềm, "Mày đừng tưởng chỉ thế đã đòi giải quyết xong chuyện, là đàn ông thì đánh với tao một trận!"

Lạc Hữu Tiềm không kiên nhẫn, trong lòng lại cảm thấy Đầu To ngu ngốc, vì thế nén giận nói: "Không phải đàn ông, mới vị thành niên, không đánh."

"Sợ hả?" Đầu To còn rất đắc ý.

Đồ đần.

Trong lòng Lạc Hữu Tiềm mắng một câu, cảm thấy đầu càng ngày càng nặng trịch.

"Hôm nay không được, đau đầu, mày chọn ngày khác rồi liên lạc với tao." Cậu quơ quơ đầu.

Lịch Hách phía sau nhếch nhếch khóe miệng, bắt đầu nghĩ lại lúc nãy có phải mình quá không ổn trọng hay không.

Nhìn đi! Việc này có phải rất dễ giải quyết đúng không! Chỉ cần dùng một câu "Chọn ngày lành" cùng với "Chuyện gì cũng có thể thương lượng" là giải quyết được.

"Được." Đầu To vẫn rất vui vẻ, Lạc Hữu Tiềm cũng không biết hắn đang vui cái gì, chỉ cảm thấy cực kỳ không thú vị.

"Đến lúc đó đừng có mà trốn đấy!" Đầu To nói.

"Sẽ không trốn đâu."

Giọng điệu Lạc Hữu Tiềm trêu đùa, xua xua tay cũng không quay đầu lại đi luôn.