Chị Gái Nhỏ

Chương 45: Bao vây



Editor: Melbournje

Tin hot bùng nổ vào ban đêm nhanh chóng càn quét toàn bộ giới giải trí và các fans.

Những người nổi tiếng và fans quả thực đều như lâm phải đại địch, đặc biệt là các nam minh tinh họ D đều sôi nổi bị dẫm một chân, quần chúng ăn dưa cực kỳ hưng phấn vì tin tức như này, đêm hôm khuya khoắt cũng ngủ không yên.

【 Tôi cá một gói cay cay rằng đó chính là Dương Tử Huy, hằng năm mấy người đàn ông xây dựng hình tượng tốt đều có kết cục như vầy! 】

【 Mấy người đoán là Dương Tử Huy có bệnh à? Dương đại của chúng tôi thường xuyên quyên góp không ít tiền cho các trường học và làm từ thiện, sao có thể là anh ấy? 】

【 Không phải dạo gần đây Du Tử Minh cũng rất hot sao? Kéo Dương đại của chúng tôi xuống nước làm gì! 】

【 Mấy năm nay Du Tử Minh gầy đến nỗi nhìn không ra hình người, tôi đã có cảm giác là anh ta chơi thuốc từ lâu rồi. 】

【 Tôi chỉ ăn dưa thôi, nhưng mà may thật tôi không mang họ D. 】

【 Chẳng phải có người từng nói trên mạng rằng Dương Tử Huy là khối u ác tính của giới giải trí à? Fans các người không tin thì cũng còn cách nào khác nữa đâu? 】

【 Ngồi chờ vả mặt. 】

……

……

Vào đêm, Dương Tử Huy, Du Tử Minh và các nam minh tinh họ D đang hot đều dần dần lên hot search cùng cụm từ “chơi thuốc”, server gần như tê liệt.

Dây đúng là một đêm không ngủ của các fans và quần chúng hóng drama.

Mãi đến hai giờ sáng nhiệt độ mới giảm xuống một chút, thậm chí có người bắt đầu tuyên bố tin tức nóng lúc trước chính là bịa đặt.

Đương nhiên, lời người này nói rất nhanh đã bị vả mặt.

Tin nóng từ một người được xưng là “người cảm kích” được tung ra lại tạo lên một loạt giông bão nữa.

Đó là một đoạn video ngắn nghiêm cấm trẻ em chưa đủ tuổi.

Khung cảnh trong phòng thuê tối mờ, u ám yên tĩnh, rộng mênh mông.

Video lan truyền với tốc độ kinh người, tuy sau đó đã bị xử lý, nhưng đáng tiếc họ đã quá xem nhẹ trình độ hóng chuyện của cư dân mạng rồi.

Rất nhanh video nay liền truyền qua truyền lại trong các vòng bạn bè, các nhóm trên WeChat, thậm chí còn vào nằm ở trong web “phim đen”.

Tuy video không lộ hẳn mặt của chính chủ ra, nhưng có vài giây sườn mặt của người đó lướt qua ống kính, sau khi so sánh với Dương Tử Huy thì những người làm fans “bê tông cốt thép” cũng đã rõ ràng.

Các post so sánh sườn mặt liên tục nổ ra.

Đến tận lúc này thì đã không ngăn cản nổi áp lực dư luận nữa.

Fans của Dương Tử Huy cũng bị công kích, đương nhiên có không ít fans lý trí thoát fan nhanh nhẹn sạch sẽ, nhưng cũng có một số bộ phận tỏ vẻ việc này cũng không thể nói lên gì về chuyện Dương Tử Huy dùng ma tuý, họ vẫn sẽ chờ tin của Dương Tử Huy.

***

Cục cảnh sát lại càng náo nhiệt hiếm thấy, các nhà truyền thông, paparazzi sôi nổi hành động, muốn khai quật tin tức mới nhất khiến cửa cục cảnh sát chật như nêm cối, nhưng mà mãi vẫn không thấy được ai đi ra, càng không nói tới chuyện moi được tin gì.

Ngồi xổm từ suốt 9 giờ tối cho tới tận rạng sáng, mấy phóng viên giải trí cũng đã mệt mỏi, ngồi bệt tại cửa cục.

Trong đó một người đang xem điện thoại, đột nhiên hô lên một tiếng: “Tình huống gì đây?! Sao trên mạng lại có tin hot cho rằng kẻ đó chính là Dương Tử Huy?”

“Suy đoán là vậy ấy mà, chúng ta đã ngồi xổm lâu như này rồi còn chưa biết gì, tin nóng đó từ đâu mà ra chứ?”

“Thật đấy, đúng là thật rồi! Còn có cả ảnh đây này, mấy người mau xem xem! Đó chính là Dương Tử Huy!”

“Cái gì!?”

Mọi người sôi nổi lấy điện thoại ra check thông tin, rất nhanh phòng làm việc của từng người cũng đã gọi tới dò hỏi tin mới nhất.

Chỉ là bọn họ cũng hoàn toàn không rõ nội tình lắm, lần này tin tức được phong tỏa rất tốt, mà nam minh tinh họ D kia vừa có chuyện là đã bắt đầu xử lý, một chút thông tin cũng chưa bị lộ ra ngoài.

Sao lại có cái chuyện kiểu thần không biết quỷ không hay bỗng nhiên lọt ra ngoài thế này chứ?

Tại phòng nghỉ cách cửa cục cảnh sát mấy mét, Hạ Nam Chi thảnh thơi nằm ở trên sô pha, một tay cầm quả nho, một tay khác điên cuồng lướt điện thoại, xem rất vui vẻ.

Ăn xong quả nho cuối cùng, cô lấy một tờ khăn ướt lau tay, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi ra ngoài, giống như ngựa quen đường cũ mà quẹo mấy vòng, sau đó tới nơi Dương Tử Huy bị tạm giam.

Cô vui vẻ huýt sáo một tiếng, có thể thấy tâm trạng cực kỳ không tồi.

“Hạ Nam Chi!” Dương Tử Huy vừa thấy cô đến liền sửng sốt, lúc này mới dần dần phản ứng lại được tất cả những chuyện này là cái hố do cô đào ra, “Con mẹ nó cô thật sự đúng là không biết xấu hổ! Sao cô có thể dùng thủ đoạn hạ lưu này chứ!?”

Hạ Nam Chi đứng im ở trước mặt hắn, ngăn cách giữa bọn họ là một tấm chắn bảo hộ.

“Hừ.” Hạ Nam Chi cười, “Chính anh đã làm chuyện này còn gì, tôi chỉ giúp phơi bày nó ra thôi, sao lại gọi là hạ lưu được?”

Trước kia Dương Tử Huy quấy rầy cô mãi không thành, sau đó liền đứng trong tối lặng lẽ ngáng chân cô, sau nữa lại khiến cô suýt bị tai nạn xe cộ, còn bị thương ở trán.

Hạ Nam Chi vốn là không phải là người tốt tính, có thể nhẫn nại lâu như vậy mới ra tay là để kéo anh ta từ trên bục cao xuống trong một lần luôn, đó cũng là kết quả do Thân Viễn dự tính và chờ đợi, nhưng nếu không ra tay sớm không biết tên khốn này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Dương Tử Huy thẹn quá hoá giận, không có người đại diện của mình ở đây, hắn ta liền trở thành loại ruồi nhặng không đầu, từ trong miệng toàn phát ra mấy ngôn ngữ ô uế vũ nhục người khác.

Hạ Nam Chi không giận mà còn cười, ngoáy ngoáy lỗ tai ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Đây vốn là một động tác cực kỳ soái khí lại có phần hả giận, nhưng đúng lúc này Thân Viễn hùng hùng hổ hổ đá văng cửa vọt vào, phá vỡ hình tượng này.

“Hạ Nam Chi! Anh xem như em thật sự không muốn sống! Không phải anh đã nói là để anh sắp xếp sao?! Em tự tung tin nóng ra làm gì!? Chẳng may bị kéo vào thì phải làm sao bây giờ?”

Hạ Nam Chi: “………………”

Cô thở dài, túm Thân Viễn ra ngoài phòng, rồi sau đó lười nhác dựa trên tường, giương mắt nhìn anh ta: “Người em tung tin cho là người đáng tin cậy, anh cứ yên tâm đi.”

Thân Viễn vẫn tức giận, tay chỉ chỉ lên mặt Hạ Nam Chi, sau đó lại thấy cô cười, vẻ mặt kiểu không sao cả, tức khắc lửa giận cũng biến mất, ngay cả muốn mắng gì cũng quên luôn.

“Chậc!” Anh ta trừng mắt nhìn Hạ Nam Chi, “Chuyện sau đó em không cần nhúng tay vào nữa!”

“Haiz, vâng.” Hạ Nam Chi không biết xấu hổ lên tiếng.

Sự kiện này lên men lâu hơn so với bất cứ tin tức bát quái nào khác.

10 giờ sáng hôm sau, phòng làm việc của những nam minh tinh họ D bị cuốn vào nhanh chóng bác bỏ tin đồn, duy chỉ có phòng làm việc của Dương Tử Huy là chậm chạp chưa lên tiếng.

Đúng lúc fans loạn thành một nồi cháo, cùng với việc lòng hiếu kỳ của mọi người bị gợi lên, một đoạn video khác lại xuất hiện trên mạng, khiến cho quần chúng rối loạn thêm một lần nữa.

Vì có liên quan tới việc sử dụng ma tuý, đó là video Dương Tử Huy bị cảnh sát bắt đi.

Dương Tử Huy hoàn toàn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, fans hết cách tẩy trắng, nhưng những fans não tàn vẫn không ngừng “góp mặt” vào trong cơn sóng ấy.

Đến giữa trưa, cảnh sát công bố danh tính nhân vật dùng ma tuý bị bắt được lần này, cuối cùng chân tướng cũng đã rõ ràng.

Thân Viễn an trí xử lý xã giao cho Hạ Nam Chi, phòng ngừa có người muốn kéo cô theo, còn cố ý dặn dò cô một phen.

“Mấy ngày này đừng nhận hàng gì chuyển phát nhanh đến, thư từ tin nhắn gửi tới cũng mặc kệ luôn, đừng xem cái gì cả, điện thoại trừ WeChat ra cũng đừng làm gì khác, chắc là phải náo loạn một thời gian mới ngừng được đấy.”

“Được rồi, chuyện này em còn không biết sao.”

***

Hạ Nam Chi ra mắt đã lâu, đương nhiên cô ấy biết nên xử lý mọi chuyện thế nào, nhưng Trần Trừng lại không biết.

Cô không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, công ty lại hoàn toàn buông tay mặc kệ cô, cho dù đã đoán trước được sau drama này mình sẽ bị vướng víu, nhưng lại không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

Buổi chiều hôm sau, Trần Trừng tham gia xong một talk show, cô thay quần áo ở phòng hóa trang xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Trên đường đi rộn ràng nhốn nháo, tiết mục của cô có sắp xếp mấy vệ sĩ vây quanh.

Mấy ngày nay cô phát hiện hình như mình có vài fans, ngẫu nhiên có thể thấy poster và banner tên mình trong tiết mục.

Những việc này đều là chuyện cô không ngờ tới.

Đồng thời, cô đoán được mình sẽ bị fans của Dương Tử Huy mắng, lại không nghĩ sẽ gặp được chuyện ở ngay trong đời sống sinh hoạt hằng ngày như thế này.

“Trần Trừng! Cái con đĩ này!”

Cô đang bị vây quanh ở trong đám người, đột nhiên nghe thấy một câu như thế, giọng nói ấy sắc bén, lời nói ác ý không chút che giấu.

Trần Trừng theo bản năng quay đầu nhìn về phía âm thanh đó, thế nhưng lại bị một luồng ánh sáng mãnh liệt chiếu vào mắt.

Cô không khỏi nhắm chặt hai mắt lại, trước mắt đều là một mảnh ánh sáng trắng loá, không nhìn rõ được thứ gì.

Sau đó lại nghe thấy âm thanh la hét ầm ĩ xung quanh, và cả mấy lời khó nghe trong miệng những người đó.

Cô bị chiếu laser vào mắt, nếu chiếu trong thời gian dài có thể dẫn tới bỏng đồng tử, nghiêm trọng hơn thậm chí là mù, đây chính là một “công cụ” ra tay nổi tiếng trong giới.

Trần Trừng nhắm mắt một hồi lâu mới từ từ thấy rõ lại, cô nhìn gương mặt của những cô gái kia mang theo vẻ dữ tợn, miệng liên tục nói mấy lời tục tĩu, tưởng chừng như cô đã làm nên tội ác tày trời gì.

Từ trước tới nay Trần Trừng không thèm để ý những bình luận toxic về mình trên mạng, nhưng đây là lần đầu tiên có người trực tiếp đặt cái sự ác ý trần trụi đó tới trước mắt cô.

Cô còn chưa kịp nhận được những tràng vô tay hân hoan tán thưởng thì đã phải đối mặt với sự xấu xí bất kham này.

Vệ sĩ nhanh chóng vào việc, đưa Trần Trừng đang bị bao vây ra ngoài.

Chân Trần Trừng bị người ta dẫm vào, có vài người còn mang giày cao gót, không cần nhìn cũng biết chân cô đã đen thành một mảnh.

Những âm thanh sắc bén chói tai đó vẫn lảng vảng ở sau lưng.

Một khi tính cách con người đã trở nên ác độc thì đúng là không có điểm dừng.

***

Lạc Hữu Tiềm về nhà khi Trần Trừng đang ngồi trên sô pha, tay choàng đầu gối, cằm gác ở trên chân, ở bàn trà có để vài cuốn tạp chí, ánh mắt cô mơ hồ, tựa như đang xem nhưng lại tựa như không thấy.

“Hôm nay chị về sớm vậy sao.” Lạc Hữu Tiềm cười, đem balo để ở trên ghế.

Mấy ngày nay Trần Trừng thường xuyên đóng phim tới khuya mới về, có khi kết thúc vào tối mịt, lúc đó anh sẽ đến đoàn làm phim đón cô.

Trần Trừng nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, ngước mắt nhìn anh, dường như vừa mới lấy lại ý thức sau sự thất thần vừa rồi, cô giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Hôm nay đoàn phim xong việc sớm, chị mệt quá nên xin về trước.”

“Mệt lắm sao?” Lạc Hữu Tiềm bước nhanh đến sô pha, “Chị bị bệnh chứ.”

Trần Trừng chưa kịp nói cái gì, trán cô đã bị anh anh đỡ lấy, sau đó ngẩng đầu cô lên, Lạc Hữu Tiềm liền cúi người, dán trán mình lên trán cô.

Hô hấp của anh phả vào cần cổ, Trần Trừng không khỏi cảm thấy hơi nhột trong chốc lát.

Cô rụt cổ, giơ tay sờ sờ mặt anh: “Không phải bị bệnh mà, người chị vẫn khoẻ lắm.”

“Ừm, hình như là không nóng.”

Lạc Hữu Tiềm chống hai cánh tay ở trên sô pha, rũ đầu cho Trần Trừng sờ mặt mình, lại giống như một loài động vật nhỏ cọ cọ mặt vào trong tay cô.

Sau khi gặp phải chuyện kia, Trần Trừng liền bị hoảng hốt, nhưng cô cũng không cảm thấy ủy khuất, chỉ là hơi khó hiểu, không biết mình đã làm gì mà đám người kia lại chán ghét tới như vậy?

Cho tới bây giờ, Lạc Hữu Tiềm nhẹ nhàng ma sát ở trong lòng bàn tay cô, cũng khiến từng sự uỷ khuất dần dần tràn ra từ đáy lòng.

Sự đối xử dịu dàng này giống như là một con dao mềm mại, nó cứa hai nhát vào lòng Trần Trừng, rồi sau đó cảm xúc tựa như một chất lỏng không ngừng thoát ra, lặng yên thấm lấy cả người cô.

Trần Trừng ngại ngùng thu tay lại, lặng lẽ sụt sịt mũi.

Con người, sau khi được đối xử một cách dịu dàng, sức chống cự đối với thế giới ghê tởm bên ngoài liền sẽ bị suy yếu dần.

Tựa như ý nghĩa của Lạc Hữu Tiềm đối với cô vậy.

“Chị, nếu chị mệt thì cứ đi ngủ trước đi.”

“Ừm.” Trần Trừng trả lời, hỏi “Em vẫn còn phải làm bài tập sao?”

“Em có vài bài kiểm tra, không phải cũng sắp thi đại học rồi sao, chị ngủ trước đi, em học xong rồi vào sau.”

“Đói không, chị nấu gì cho em ăn nhé?”

Lạc Hữu Tiềm cười rộ lên: “Không phải chị đang mệt sao, em không đói, chị mau đi ngủ đi.”

Anh hôn lên trán Trần Trừng mấy cái rồi liền buông cô ra.

Trần Trừng xoa xoa mắt đứng lên, chậm rãi đi tới hướng phòng ngủ, lại nghe thấy Lạc Hữu Tiềm nói: “Trên bàn có hàng chuyển phát nhanh của chị đó, em vừa mới lấy từ chỗ của bảo vệ lên.”

“Được rồi, em cũng đừng ngủ muộn quá.” Trần Trừng cầm hàng chuyển phát nhanh đi vào phòng ngủ.

****

Lạc Hữu Tiềm lấy giấy bút ra, ngồi ở ghế dựa, bắt đầu tính toán trên giấy nháp.

Dưới mắt anh cũng đã bị thâm quầng cả một mảnh xanh nhạt, nhưng anh thật sự không buông tay, vì để thi đậu đại học F, cũng như để được ở bên cạnh Trần Trừng.

Thành tích mấy lần thi thử gần đây của anh cũng không tệ lắm, nhưng để thi đậu đại học F, cảm giác vẫn chưa nắm chắc mười phần.

Trần Trừng vào phòng ngủ, cởi dép lê, rũ mắt liền nhìn thấy vết thương trên mu bàn chân, là do bị giày cao gót dẫm vào.

Không tính là nghiêm trọng, bôi thuốc mỡ xong cũng đã không còn đau tới mức như thế nữa.

Cô không muốn giấu Lạc Hữu Tiềm, nhưng lại không bằng lòng để anh đang bị áp lực thi cử mà còn phải suy nghĩ chuyện của cô.

Trần Trừng ngồi ở mép giường, thở dài, lấy kéo từ tủ đầu giường ra bắt đầu bóc gói hàng.

Lạc Hữu Tiềm vừa mới tính ra đáp án, bỗng nghe thấy một tiếng hét chói tai phát ra từ hướng phòng ngủ, ngay sau đó là âm thanh đồ đạc bị rơi xuống đất.

Anh chưa kịp phản ứng lại liền vọt tới.

***

Sắc trời đã tối hoàn toàn, mây đen dày đặc khuếch tán, ánh trăng hơi lạnh lẽo xuyên thấu qua cửa sổ.

Trần Trừng cuộn mình trên giường, ánh mắt gắt gao dừng lại ở bọc hàng chuyển phát nhanh kia, ngay cả thân thể cũng có chút run run, trước khi mở hàng ra trạng thái tinh thần của cô đã không được tốt, sau đó lại phải chịu nỗi kinh sợ như vậy.

Lạc Hữu Tiềm ba bước cũng thành hai bước vội đi tới trước mặt Trần Trừng, dùng thân hình ngăn tầm mắt cô lại, ấn người cô ôm cả vào trong lòng mình.

Trần Trừng cảm thấy ngực anh phập phồng kịch liệt, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng không tự chủ được mà dùng lực.

Sau khi cô phản ứng lại, Lạc Hữu Tiềm đã tức giận.

Anh rất ít khi nổi nóng, đặc biệt là ở trước mặt cô, ngay cả khi bị Tống Tề hại cho suýt nữa bị mù mà anh vẫn rất trấn định.

Trái lại với bề ngoài lúc này, giọng nói anh lại mang theo sự yêu chiều dỗ dành, mềm nhẹ như là sợ đánh thức cô: “Không sao, không có việc gì đâu, không có việc gì đâu, đừng nhìn, em ở đây rồi, bảo bảo.”

Anh nhẹ nhàng vỗ về trên lưng Trần Trừng: “Đừng sợ, lát nữa em sẽ xử lý sạch sẽ mấy thứ đó ngay.”

Trần Trừng dần dần buông lỏng sống lưng đang căng cứng dưới cái ôm của anh, vứt bỏ lớp vỏ bọc mà cô vẫn thường dùng để bảo vệ chính mình xuống.

Người này mang tới cho cô sự yêu chiều vô điều kiện, có được sự bao dung của anh, Trần Trừng có thể bộc lộ về khứ của mình, vứt bỏ lớp nguỵ trang, khuyết điểm và để lộ ra tính cách lớn lớn bé bé.

Trần Trừng đã có thể biểu hiện cảm xúc của chính mình và cả những khuyết điểm không tốt.

Cô thở phào một hơi, lông mi chớp chớp: “Chị không sao đâu.”

“Chị nhắm mắt lại đi.” Lạc Hữu Tiềm nói.

Trần Trừng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lạc Hữu Tiềm buông cô ra, tầm mắt trầm xuống khi nhìn thấy mu bàn chân cô bị thương, nhưng anh không kịp hỏi cái gì, chỉ có thể đi xử lý mấy thứ ô uế trên mặt đất trước.

Anh dùng khăn giấy thu dọn xác chuột, để chúng vào trong túi và đặt lại trong gói hàng, vứt ra ngoài cửa phòng ngủ.

***

“Nói cho em biết đi, chuyện là như thế nào?”

Giọng anh mờ mịt nhưng âm cuối lại hơi cao lên, giống như một hồi chuông có thể mê hoặc ngưởi khác, chứa đựng quá nhiều cảm xúc khôn kể.

Trần Trừng nhìn đôi mắt anh, nó giống như dải ngân hà cổ xưa siết chặt lấy cô từ tứ phía.

Trần Trừng kể lại chuyện xảy ra trong hôm nay, thấy sắc mặt anh không tốt lại nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay anh, rất nhanh đã bị Lạc Hữu Tiềm nắm lấy.

“Thật xin lỗi.” Anh cúi đầu, “Là do em không bảo vệ được chị.”

“Chị cũng sợ em sẽ nói như thế.” Trần Trừng thở dài, giữ lấy mặt anh, nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, “Chuyện này chắc chính là cơn đau mà chị phải trải qua trước khi muốn thực hiện được ước mơ, không có lỗi gì là của em đâu.”

“Em nên đi đón chị mới đúng.”

“Lúc ấy em còn đang đi học đó.” Trần Trừng cười cười, “Quên rồi hả?”

“Bảo bảo, chuyện này để cho em giải quyết.” Lạc Hữu Tiềm đem Trần Trừng ôm vào trong lòng, siết chặt lấy cô, “…… Có đôi lúc em nghĩ, nếu giữa chúng ta không có khoảng cách hơn kém ba năm này thì tốt biết mấy.”

Có lẽ lúc đó anh sẽ có đủ năng lực để bảo vệ Trần Trừng tốt hơn.

Cảm giác nhìn thấy cô bị người ta bắt nạt thật sự không dễ chịu chút nào.

Lạc Hữu Tiềm hy vọng mình có thể lớn nhanh hơn so với bất cứ ai hết, để anh có thể trở thành một người đàn ông chân chính, mà không phải là “trẻ con” trong mắt đại đa số mọi người.

Trần Trừng cười, nghiêng đầu hôn một cái lên trên cổ anh, trêu ghẹo: “Nhỡ chị thích em nhỏ hơn chị ba tuổi thì sao?”

Rồi sau đó cô lại nghiêm túc: “Sau khi chúng ta yêu nhau, từ trước tới giờ chị chưa từng cảm thấy chuyện em nhỏ hơn chị ba tuổi có gì là trở ngại cả.”

Khái niệm của Trần Trừng về “đàn ông”, tất cả đều nằm hết ở trên người Lạc Hữu Tiềm —— có trách nhiệm, có năng lực, có phấn đấu, có dũng cảm, có nghị lực.

Sau khi gặp Lạc Hữu Tiềm cô liền biết, cô sẽ không thấy được ai tốt hơn anh cả.

Cũng sẽ không thích ai hơn anh.

Lạc Hữu Tiềm rốt cuộc cũng cười một cái, ngón tay nhẹ nhàng ấn ở mu bàn chân Trần Trừng, đau lòng không chịu nổi: “Có đau không?”

“Không đau.”

Lạc Hữu Tiềm cũng không dám nhìn, nhìn nhiều hơn một chút liền thấy đau lòng, chỉ sợ tức giận một cái liền không thể vãn hồi.

Chờ khi dỗ được Trần Trừng đi ngủ, Lạc Hữu Tiềm đứng ở mép giường nhìn một lát.

Mất vài phút anh mới cầm điện thoại đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.

Anh không thể bỏ qua chuyện cô bị bao vây được, gương mặt anh không tốt nhìn chằm chằm một lát, đem cái hộp kia vứt đi, ngay sau đó gọi tới một dãy số.

***

Rạng sáng đường phố không có mấy người, ngẫu nhiên có vài chiếc xe chạy bon bon xẹt qua.

Lạc Hữu Tiềm đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng khách, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt hạ xuống nhìn bóng đêm bên ngoài.

“Alo?”

Anh không khỏi siết chặt tay: “Tôi có chuyện này cần chú giúp.”