Chị Gái Nhỏ

Chương 51: Thuốc



Editor: Melbournje

Ở lĩnh vực quyền anh, thể trọng của Lạc Hữu Tiềm được xếp vào hạng nhẹ, lại thi đấu ở giải thanh niên nên những đối thủ mà anh gặp gỡ đều ngang tuổi anh, thể hình cũng tương tự.

“Trận tiếp theo sẽ tới lượt cậu.” Quản lý vỗ lưng Lạc Hữu Tiềm, đưa găng đấm bốc qua, “Cố lên, với thực lực của cậu thì không thành vấn đề.”

“Vâng.”

Lạc Hữu Tiềm trả lời, mang găng tay lên đi xuyên qua đám người đang chen chúc.

Những trận thi đấu lần này đều là những trận đấu chuyên nghiệp mang tầm cỡ quốc tế, xung quanh khán đài bố trí đầy camera và nhiếp ảnh, trước khi lên sàn đấu phải tiếp nhận phỏng vấn ba phút từ phía truyền thông.

Ông chủ còn đang lo lắng với hoàn cảnh thi đấu thế này, không biết Lạc Hữu Tiềm có thể sinh ra tâm lý sợ hãi hay không, nhưng mà dường như sau khi đánh bại Tống Tề, bóng ma trong lòng anh đã biến mất đi hơn nửa.

Trừ mấy trận mở màn anh còn chưa quen lắm, trận đầu tiên còn thua một hồi, nhưng mà sau đó liền từ từ thuận buồm xuôi gió hơn, cuối cùng cũng kéo được số điểm lên, nằm trong top 10.

Đối thủ hiện tại là một người đàn ông da trắng, đôi mắt rất lớn như trẻ con, trông không giống vận động viên quyền anh chút nào.

Hai người nắm tay chào hỏi ở trước ống kính, sau đó lại tách ra quay chụp riêng.

Người đàn ông da trắng còn chạy tới nhìn nhìn tấm ảnh chiếu trước khi thi đấu của hai người, sau đó chỉ vào ảnh chụp của Lạc Hữu Tiềm khen vài câu, đại khái do cậu ta không nói Tiếng Anh, Lạc Hữu Tiềm cũng không hiểu, anh cúi đầu đi với quản lý, chờ thời gian lên sàn.

Trong bức ảnh kia, đuôi mắt Lạc Hữu Tiềm hơi rũ xuống, môi mím chặt, hàm dưới sắc bén lại nghiêm nghị, mặt không biểu cả mà nhìn lên màn ảnh.

Cực kỳ có sức uy hiếp.

***

“Cô xem hợp đồng đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta kí trong hôm nay luôn, bên phía tôi sẽ sắp xếp tiếp.”

Trần Trừng lật hợp đồng, kí tên mình xuống ở cuối trang giấy: “Không thành vấn đề.”

Đây là bộ phim thứ hai cô nhận trong năm nay, cùng đạo diễn và biên kịch với bộ phim từ tháng trước, nằm trong một hệ liệt, Trần Trừng là vai phụ trong bộ đầu tiên, tới bộ hệ liệt này thì thành vai chính.

Cô và Lạc Hữu Tiềm, hai người giống như đã bị vận mệnh kéo về phía trước, hiện tại đã bay thật nhanh luôn rồi.

“Cô có mong muốn gì thì cứ nói đi, để tôi xem thời gian quay sau này còn cần điều chỉnh gì không.” Trợ lý đạo diễn hỏi.

Trần Trừng sửng sốt, rũ mắt cười khẽ: “Không, chỉ là một tháng sắp tới tôi có chút chuyện riêng, còn lại sắp xếp như thế nào cũng được.”

Trần Trừng đã nhận thức chính xác nhiệm vụ của mình, là một diễn viên.

Cho nên sau khi tham gia xong những chương trình giải trí lúc trước, cô cũng lười nhận những show khác.

Tính cách cô tốt, đóng phim cũng có thể chịu khổ, tuy kỹ thuật diễn còn chưa tới nỗi gọi là cực kỳ tinh xảo, nhưng diễn viên nào mà không phải từ từ mài giũa mới giỏi lên được chứ?

Nghe nói này ban đầu đạo diễn không tính dùng lại dàn diễn viên cũ để quay, vừa khéo diễn viên đã sớm được chọn ra thì lại không quay được, ông ấy cảm thấy Trần Trừng không tồi, lúc này mới để cô diễn vai nữ chính.

Tin tức này vừa tung ra, giới giải trí giống như một cái chảo nhuộm lớn vậy, những cành ôliu chìa ra cho Trần Trừng càng ngày càng nhiều.

Đạo diễn có tiếng, chế tác hoành tráng, lại có một bộ phim hot đi trước trải đường cho, bộ lần này vẫn hot là điều đoán trước được.

Có thể nói, lần này vận may của Trần Trừng đã tới, điều này ai trong giới cũng có thể nhìn thấy.

Chỉ là có được vận may và thiên vị tốt, làm sao mà lại luyện mãi không thành thép được chứ.

Ký xong hợp đồng, Trần Trừng liền đi tới sân bay, trong lúc đó còn nhận một cuộc điện thoại từ Đặng Hi..

Khi quay show hai người ít giao tiếp, đột nhiên về sau lại thân hơn, thế nhưng không hiểu sao lại thành bạn bè.

“Alo?” Trần Trừng đi đến chỗ để hành lý ở sân bay, nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, “Sao vậy?”

“Mấy ngày nữa tôi có một buổi fan meeting, yêu cầu phải dẫn theo một người bạn tốt trong vòng bạn bè.” Đặng Hi hỏi, “Cô tới được không?”

Trần Trừng cười cười, trêu ghẹo: “Tôi được coi là bạn tốt trong vòng bạn bè của cô sao.”

Đặng Hi “chậc” một tiếng: “Đúng vậy đúng vậy, thế nào, có tới hay không, đừng nói mấy lời vô nghĩa.”

“Khi nào vậy?” Trần Trừng hỏi.

“Ba ngày sau.” Đặng Hi nói

“Vậy thì tôi không có thời gian rồi.” Trần Trừng đi đến cửa kiểm tra, dựa vào lan can, “Bây giờ tôi đang ở sân bay, phải một tháng sau mới về.”

“Cô đi đâu?”

Trần Trừng cười nói: “Bạn trai tôi thi đấu, tôi đi thăm anh ấy.”

Chuyện của Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm, cô không hề giấu giếm ai cả, phàm là bạn tốt ở trong vòng bạn bè của cô thì đều biết hết, đương nhiên Đặng Hi cũng biết bạn trai nhỏ của cô hiện giờ là một người mới bò lên trong giới quyền anh, giá trị con người cao chót vót.

Chẳng qua giới thể thao và giới giải trí quả thực cách nhau nguyên một vách tường, đương nhiên fans không phát hiện ra chút manh mối nào hết.

***

Máy bay màu bạc bay lên không trung, xuyên qua biển rộng, đi tới bên kia đại dương.

Sau khi một trận đấu kết thúc, lại tới giai đoạn phỏng vấn.

Lạc Hữu Tiềm KO tiếp được một đối thủ ở vòng trong, giành được 12 điểm, thành tích lại nhảy lên, tiến vào top 5, trở thành người cuối cùng được đề cử cho chức quán quân.

Những tuyển thủ Châu Á có thể đạt được thành tích này ở đây cũng hiếm thấy, vì thế bị phỏng vấn sau khi đấu xong cũng không lạ.

Lạc Hữu Tiềm ngồi ở trên ghế cao, một chân giãn ra, gục đầu xuống, nhìn qua không có tinh thần gì, ở bên cạnh anh là phiên dịch viên.

Phóng viên ở bên dưới hỏi một vấn đề, phiên dịch viên nghiêng đầu nói với anh: “Xin hỏi lúc thi đấu này đây, điều cậu kỳ vọng với bản thân mình đó là gì ạ?”

Lạc Hữu Tiềm không có phản ứng quá mạnh, lời ít ý nhiều: “Quán quân.”

Không có vận động viên nào lại muốn phải làm Á quân hay nhận lấy huy chương đồng cả, trừ quán quân ra, tất cả nhũng thứ còn lại đều là thất bại.

Đây là hiện thực trong giới thể thao này.

Trừ việc bước lên đỉnh núi, còn không cũng đều giống nhau.

Kế tiếp lại hỏi vài vấn đề nữa, Lạc Hữu Tiềm chân thật quán triệt cái gì gọi là tích tự như kim, vẫn là phiên dịch thuật lại lời với truyền thông phải nói thêm vài câu khách sâo nữa.

Quản lý ngồi ở dưới bất đắc dĩ, xoa xoa giữa mày, nói với người bên cạnh: “Cái dạng này, về sau sao có thể đắp nặn thành hình tượng minh tinh quyền anh được chứ, ngay cả nói cũng không muốn nói kìa.”

“Không, hiện tại rất nhiều cô bé thích kiểu thế này đấy, nói thêm nữa thì với vẻ bề ngoại và thực lực của cậu ta, ông còn sợ không thành minh tinh quyền anh được sao?”

“Ha ha ha.” Quản lý cười ha hả, “Vậy à.”

Trên sân khấu, Lạc Hữu Tiềm lại trả lời xong một vấn đề, thật ra anh không thích cảm giác bị một đống camera chĩa vào thế này, vì vậy bèn hơi rút điện thoại từ trong túi ra nhìn.

Trần Trừng: Đoán xem bây giờ mình đang ở đâu nè?

Giống như là tâm trạng tốt lên ngay, Lạc Hữu Tiềm phát hiện trong lời nói này có ẩn ý, gần như không chờ nổi mà đứng lên liền muốn đi ra ngoài luôn.

Phiên dịch viên nhanh chóng giữ lấy tay anh, giật mình nhìn: “Làm gì đó?”

Lúc này Lạc Hữu Tiềm mới phản ứng lại được là mình đang làm chuyện ngu xuẩn, nhưng mà anh không quản được nhiều như vậy, đã hơn nửa tháng rồi anh không được gặp Trần Trừng.

Anh cúi người ghé đến bên tai phiên dịch viên, thấp giọng nói: “Ngại quá, tôi có việc đột xuất, phải đi trước đây.”

Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà sải bước hướng ra ngoài cửa, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trần Trừng.

Phía sau là một mảnh đèn flash.

Phiên dịch viên nhìn qua hướng quản lý, vẻ mặt bất đắc dĩ, đành phải căng da đầu trấn an hiện trường.

***

Lạc Hữu Tiềm vừa đi vừa gọi điện thoại, đầu bên kia không có ai nghe, vậy mà bị Trần Trừng cúp máy.

Anh không do dự lại gọi qua tiếp.

Đi xuyên qua đám người, đã tới luôn sân vận động bên ngoài, hiện giờ là thời điểm xế chiều, sau khi trận đấu kết thúc, bên ngoài cũng có một đợt kẹt xe hiếm thấy, tiếng còi và tiếng người nói chuyện đan chéo ở bên nhau, đèn xe liên tục sáng rực.

Anh không phải là người sẽ cảm thấy cô độc, ở Mỹ xa quê đã nửa tháng cũng không có cảm xúc quá lớn.

Nhưng khi nhin thấy tin nhắn thật thật giả giả kia của Trần Trừng khiến anh có chút cảm xúc khó nắm bắt.

Gấp gáp không đợi nổi, rụt rè và đột nhiên nảy sinh cảm giác thân thuộc trong lòng, điều này chỉ có Trần Trừng mới có thể đem lại cho anh.

“Alo.” Điện thoại rốt cuộc cũng đã thông, giọng nói của Trần Trừng truyền tới từ đầu bên kia, còn mang theo cả ý cười chưa phai bớt.

“Chị đang ở đâu?” Lạc Hữu Tiềm hỏi, lồng ngực anh phập phồng.

“Hử ——” Trần Trừng nhẹ giọng, “Nhắm mắt, đếm ngược từ ba đi.”

Lạc Hữu Tiềm liền ngoan ngoãn nhắm mắt giữa cơn gió to đang gào thét vây quanh, không suy nghĩ tới việc đứng giữa đám đông mà nhắm mắt nhìn có ngu hay không, giờ này khắc này, anh đồng ý như thế, thật sự chỉ nghĩ tới Trần Trừng.

“Ba, hai,……”

Chữ “Một” còn chưa nói ra, phía sau đột nhiên có một lực ùa tới, cảm giác đầu tiên ngay sau đó chính là mùi nước hoa của Trần Trừng quanh quẩn bên khoang mũi.

Cô gái trực tiếp nhào từ phía sau, quấn chặt lấy eo anh.

Lạc Hữu Tiềm rũ mắt, liền thấy cổ tay trắng nõn của cô, mười ngón tay đan vào ở trước bụng dưới của anh, lộ ra một đoạn đường cong cẳng tay, cùng với cả vết sẹo mờ mờ như ẩn như hiện kia.

Lạc Hữu Tiềm đưa người kéo đến trước mặt mình, đôi mắt cũng sáng lên, cười cực kỳ vui vẻ.

Anh nghe thấy tiếng trái tim bồng bột của mình đập liên tục giữa cơn gió lớn này, cứ vậy mà thình thịch thình thịch, không ngừng trầm xuống, rơi vào một đại dương dịu dàng lưu luyến.

Anh nâng mặt Trần Trừng lên, khó có thể khắc chế mà cúi đầu hôn xuống.

Tất cả hành động thân mật đều thật chính đáng chính vì sự chân thành vào giờ phút này.

Lạc Hữu Tiềm biết, chính mình đã thuộc về Trần Trừng, cũng chỉ có Trần Trừng mới có thể chân chính có được anh.

***

Buổi tối, Trần Trừng yên tâm thoải mái mà vào ở tại phòng lớn mà câu lạc bộ chuẩn bị cho Lạc Hữu Tiềm.

Chẳng qua, lời quản lý dặn dò trước đó cực kỳ xấu hổ, đến nỗi cô không dám ngẩng đầu lên —— “Cậu vẫn còn mấy trận đấu nữa, trước khi thi đấu nửa tháng phải kiêng quan hệ tình dục, đây là quy củ của vận động viên boxing chuyên nghiệp.”

Lạc Hữu Tiềm vì đánh boxing nên có thể không hút thuốc không bia rượu, nhưng người trong lòng lại đang ở trong ngực mình mà không thể làm gì, khiến anh thật sự có chút buồn bực.

Trần Trừng có chút vui vẻ khi thấy người khác gặp hoạ: “Cấm quan hệ tình dục đó thiếu niên à.”

Lạc Hữu Tiềm bất mãn mà liếc nhìn cô một cái, cuối cùng không thể nhịn được nữa trực tiếp đem người “hạ gục” trên giường, Trần Trừng cố lật lên, chống vào ngực anh: “Này —— Em làm gì đó?”

“Chị.”

Lạc Hữu Tiềm trực tiếp cúi người, cắn xương quai xanh Trần Trừng, răng anh gặm nhấm vào da thịt cô, tay dùng sức ôm eo, đem người kiềm chế ở trong lòng mình.

Lý trí bị phá vỡ, lực của anh cũng dần dần lớn hơn, nhưng bởi vì người nằm dưới cũng chính là người trong lòng, cuối cùng anh kiềm chế sức lực lại, dịu dàng mà liếm láp kia chỗ da thịt non mềm kìa.

Trần Trừng hô hấp không thông, muốn đẩy người ra cũng không có sức.

Cô đành phải thở phì phò xin tha: “Haiz, em đừng, còn phải thi đấu đấy, hơn nữa khách sạn này cũng không có……”

Không biết Lạc Hữu Tiềm đã tiếp nhận lý do nào, anh ngừng động tác, đôi mắt ướt dầm dề phiếm ánh sáng u ám, nhìn chằm chằm Trần Trừng không nói lời nào.

Thầm lên án không một tiếng động.

Trần Trừng có hơi mềm lòng, ngón tay gắt gao nắm lấy đệm màu trắng, tiện đà thở dài, giơ tay sờ sờ mái tóc của Lạc Hữu Tiềm.

“Nghe lời, nha, thi đấu quan trọng hơn.”

Lạc Hữu Tiềm gần như tự sa ngã vùi đầu đến hõm vai Trần Trừng, không vui mà “Hừ” một tiếng.

Nhìn như anh đang đè lên Trần Trừng, nhưng thật ra lại không có động tác gì cả, chẳng qua cảm giác nóng bỏng cứng rắn phía dưới vẫn còn, còn cọ xát ở bụng dưới của Trần Trừng.

Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh.

Đáng tiếc chẳng được bao lâu, cửa phòng bị gõ vang, giọng nói của quản lý lại vang lên: “Hữu Tiềm ——”

Lạc Hữu Tiềm không đáp lại, còn nhắm mắt lại, Trần Trừng nhéo anh một phen, dùng ánh mắt ý bảo Lạc Hữu Tiềm còn không mau trả lời.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng: “Hữu Tiềm ——”

Được rồi, dặn dò xong còn chưa yên tâm, lại tới nữa.

Lạc Hữu Tiềm thở dài, hơi thở phun ở bên cổ Trần Trừng, có hơi ngứa.

Anh xoay người xuống giường, lập tức kéo cửa phòng ra, ngăn lại tiếng “Hữu Tiềm ——” thứ ba của quản lý.

“Có chuyện gì vậy?” Sắc mặt Lạc Hữu Tiềm không tốt lắm.

“Không, không có chuyện gì.” Quản lý cười xấu hổ, pha trò, “Tôi tới để hỏi cậu một chút xem cậu có đói bụng không, để tôi chuẩn bị bữa khuya cho ấy mà.”

“Chuyên gia dinh dưỡng bảo tôi không được ăn bữa khuya.”

“À, à, vậy được.” Quản lý muốn giảm bớt xấu hổ nhưng thất bại, ông ấy liếc qua trong phòng một cái, nhanh chóng rời đi.

Bầu không khí kiều diễm trong phòng đã bị phá hư, điều còn khó chịu hơn cả cấm dục đại khái chính là cảm giác lên lên xuống xuống lặp đi lặp lại, Lạc Hữu Tiềm cũng không muốn tra tấn chính mình, anh cố tình tránh tiếp xúc thân thể với Trần Trừng, để buổi tối này đi qua.

***

Hôm sau.

Lạc Hữu Tiềm không phải thi đấu, anh đang tính dẫn Trần Trừng đi dạo, coi như đi du lịch luôn.

Đáng tiếc hai người không giỏi nói Tiếng Anh, cuối cùng suy xét mãi, vẫn là quyết định đi xem thi đấu.

Trần Trừng không chỉ xem mỗi Lạc Hữu Tiềm đánh quyền, trên thực tế những ngày qua, cô đã xem không ít trận đấu quyền anh, cũng tin rằng môn thể thao này như phát ra một loại ma lực cực kỳ hấp dẫn, cảm xúc rất mãnh liệt và nhiệt huyết.

“Chị đi WC, em chờ một lát nhé.” Trần Trừng nói.

Mới vừa đi vào WC, đột nhiên cô nghe thấy tiếng mấy người đàn ông nói chuyện với nhau ở bên ngoài cửa.

Ngay sau đó, “Cốc”, “Cốc”, “Cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, là người đàn ông mới đi vào WC gõ cửa.

Trần Trừng kinh ngạc, vội vàng nhấc chân lên, giả vờ như trong WC này không có ai.

Rất nhanh, cánh cửa phòng bên cạnh lại vang lên một tiếng vang lớn, ngoài cửa lại truyền tới tiếng nói chuyện, rồi sau đó mỗi cánh cửa đều bị gõ một cái.

Bấy giờ Trần Trừng mới phát hiện những người này cũng không phải là biến thái ở WC nữ, mà là đang xác định xem trong WC có người hay không.

Trần Trừng ở trong buồng này, tuy cửa đã bị khoá, nhưng bởi vì cô nhấc chân lên nên mấy người đó cũng nghĩ là cửa bị hỏng nên không để ý nữa.

Cô nín thở, chửi thầm không biết mình đang gặp phải chuyện gì, cũng không biết người bên ngoài rốt cuộc có thân phận gì, làm hại cô cũng không dám đi WC, đành phải ôm chân ngồi ở trên nắp bồn cầu.

Cô nghiêng đầu, chán muốn chết, đang do dự xem có nên gửi tin nhắn báo cho Lạc Hữu Tiềm về chuyện này hay không.

Nhưng cô gạt ý đó đi rất nhanh, Lạc Hữu Tiềm còn phải thi đấu, bên ngoài lại có vài người đàn ông, nếu chẳng may xảy ra xung đột, đánh thắng còn dễ nói, nếu bị thương thì sẽ ảnh hưởng tới trận đấu tiếp theo.

Cô đang suy nghĩ miên man trong phòng WC, đột nhiên nghe thấy một câu tiếng Trung sứt sẹo.

“Thuốc lần này sẽ khiến thân thể sẽ xảy ra một chút biến hóa.”

***

“Cho nên, hai người hoài nghi ở giải đấu lần này có người dùng thuốc kích thích?” Quản lý ngồi trước mặt hai người, thấp giọng hỏi.

“Tôi cũng không chắc.” Trần Trừng nhíu mày, “Tôi chỉ đang hoài nghi, tôi có nghe thấy người kia nói cái gì mà uống thuốc, sẽ khiến thân thể biến hóa.”

Sắc mặt quản lý nghiêm túc hơn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Hữu Tiềm, mấy ngày nay cậu đừng ăn uống gì linh tinh, tất cả những gì đưa vào miệng, trừ đồ ăn chúng tôi tự chuẩn bị thì đừng ăn.”

Lạc Hữu Tiềm nhìn Trần Trừng một cái, hỏi: “Mục tiêu của bọn họ là em sao?”

“Không chắc chắn, nhưng vẫn phòng cho chắc.”

Trần Trừng kinh ngạc trong lòng, không khỏi nắm chặt bàn tay Lạc Hữu Tiềm, Lạc Hữu Tiềm vỗ vỗ mu bàn tay cô như đang trấn an.

“Hiện tại cậu rất nổi bật, điều quan trọng nhất chính là thân thể và danh tiếng, nếu bởi vì việc này mà có tin tức cậu dùng thuốc kích thích, vậy thì chuyện cậu đánh thắng Tống Tề lúc trước cũng sẽ bị người ta hoài nghi.”

“Cậu cũng đừng quá lo lắng.” Quản lý nói, “Để tôi đi theo dõi xem, nhưng mà chúng ta đang thi đấu ở Mỹ, trừ những chứng cứ vô cùng xác thực ra, nếu không chỉ dựa vào chuyện nghe thấy một đoạn hội thoại thật thật giả giả cũng không quyết định được gì.”

***

Ngày hôm sau chính là ngày Lạc Hữu Tiềm thi đấu.

Hiện giờ câu lạc bộ cực kỳ coi trọng anh, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để không khiến anh xảy ra chuyện, nói khó nghe một chút thì thua cũng không quan trọng, thân thể mới là quan trọng nhất.

Ngày hôm qua nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện trong WC nữ, đường ở đó ánh sáng không tốt, rất khó để thấy rõ bề ngoài, họ đành phải chỉnh cho ánh sáng cao lên, bảo người cố gắng đi tìm hai người đàn ông trong ảnh.

Đồng thời, đồ ăn của Lạc Hữu Tiềm cũng phải kiểm định nghiêm ngặt.

Trong phòng nghỉ.

Lạc Hữu Tiềm đã chuẩn bị tốt để tiến hành thi đấu, người làm vật lý trị liệu đang bảo anh thả lỏng.

“Khẩn trương không?” Trần Trừng hỏi.

Lạc Hữu Tiềm lắc đầu: “Em không sợ thua.”

Trần Trừng nhìn anh, cũng hiểu ý anh.

Lạc Hữu Tiềm không khẩn trương, không phải bởi vì anh khẳng định mình sẽ thắng, mà là do anh không sợ thua.

“Thằng nhóc này có chút đẹp trai nha.” Trần Trừng huýt sáo như lưu manh, nằm ở sô pha, chụp vài tấm ảnh của Lạc Hữu Tiềm.

Mười phút sau, Lạc Hữu Tiềm liền bị gọi đi phỏng vấn trước khi thi đấu, vì thế lúc này hai người mới tách ra, Lạc Hữu Tiềm đi phỏng vấn, Trần Trừng thì tới chỗ thi đấu trước.

Lạc Hữu Tiềm đứng ở trên sân khấu, tùy ý để truyền thông chụp ảnh, thần sắc nhàn nhạt, hiển nhiên không hứng thú với loạt phỏng vấn này.

Rốt cuộc cũng đã kết thúc.

Anh cùng đối thủ đều đi xuống, nhận lấy nước uống năng lượng được cung cấp riêng cho từng người.

Lạc Hữu Tiềm vừa muốn mở ra, đột nhiên nghĩ đến lời quản lý dặn dò, lại đóng chặt nắp lại.

Anh xoay người tiến đến chỗ phiên dịch viên, nói với anh ta vài câu, rồi sau đó nhân viên phiên dịch liền đi đến nói chuyện với bên đối thủ kia.

Quản lý đang chờ sẵn ở hậu đài.

Lạc Hữu Tiềm đưa chai nước cho ông ấy: “Quản lý, ông đi giám định nước uống này xem có chất nào khác không đi.”

“Sao vậy?” Quản lý cả kinh.

“Không, tôi hoài nghi bên trong có thể bị bỏ thuốc, để đề phòng chuyện chẳng may mà thôi.”

“Được, tôi nhờ người đi điều tra xem.”

***

Trận đấu bắt đầu.

Trần Trừng lại nhìn thấy Lạc Hữu Tiềm trên sàn đấu, cả người anh giống đang toả ra một luồng sáng.

Anh như là người duy nhất đứng sừng sững giữa trời đất này, nguyên thủy dã tính.

Vẫn là ánh sáng thuộc về một kẻ mạnh.