Chị Gái Nhỏ

Chương 62: Ngoại Truyện 4



Editor: Melbournje

Năm đó, Lạc Hữu Tiềm 53 tuổi, Trần Trừng 56 tuổi.

Lúc trước khi còn ở tuổi 21, tuổi 18, Trần Trừng cho rằng khoảng cách ba năm này quá lớn, không thể nào vượt qua nổi, nó liên quan cả kinh nghiệm, sự từng trải, trưởng thành hoặc là ấu trĩ, lý trí hoặc là cực đoan.

Nhưng chờ tới khi bọn họ hơn 50 tuổi, lúc này mới thấy thật ra chênh lệch 3 năm chẳng đáng là gì cả.

Trời trong nắng ấm, năm tháng tĩnh hảo.

Lạc Kỳ nhìn thì giống một đứa nhóc luôn gây phiền toái, nhưng khi học tập lại thông minh giống Lạc Hữu Tiềm, tốt nghiệp đại học xong liền offer được vào một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, vì thế liền đi du học, học song bằng, cả ngày bận không ngớt, chỉ có Tết Âm Lịch mới về được nhà.

Mà Lạc Diệc Hoan, từ khi còn mang thai cô bé cô đã từng nói đùa một câu, thế mà bây giờ lại thành thật, cô bé ấy đang yêu đương cùng Hứa Dật.

Hiện tại hai người đang làm chung một viện nghiên cứu với nhau, còn mua một căn chung cư ở ngay sát chỗ làm.

Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm, có cả con trai con gái đều tài giỏi xinh đẹp, coi như cũng có thành công và viên mãn của từng người.

Năm Lạc Hữu Tiềm 42 tuổi, anh tuyên bố giải nghệ.

Tuy rằng không tiếp tục thi đấu, nhưng anh vẫn không từ bỏ quyền anh, ở tầng hầm ngầm trong nhà vẫn còn một sàn đấu, có khi chờ tới lúc nghiện lại, anh sẽ đi tới đó một lát, đấm bao cát, coi như tập thể dục.

Câu lạc bộ cũng không dừng việc ký hợp đồng cùng anh, trực tiếp cho anh lên làm huấn luyện viên, xem như cố vấn của câu lạc bộ.

Khi Trần Trừng đóng phim, cô đã biến từ nữ chính biến thành mẹ của nữ chính, là một tiền bối có tiếng trong giới, đoạt được vô số giải trong nửa đời người.

“Lão Lạc, tôi cầm lá trà tới cho ông đây.” Hạ Minh không hề gọi “Lạc gia” nữa, đã sớm sửa miệng thành “Lão Lạc”.

Bây giờ cậu ấy đang mở một quán ăn, cũng phát triển tốt, và trông vẫn tròn như trước.

“Sao lại mang đồ tới cho tôi thế.”

Lạc Hữu Tiềm đứng dậy, rót cho Hạ Minh chén nước.

“Trong tiệm nhà tôi thừa ra, tôi thấy gần đây ông thích uống trà nên liền mang tới đây.”

Hạ Minh nhìn xung quanh một vòng, “Ai, chị dâu của tôi đâu?”

“Ở trong phòng ngủ, Lạc Kỳ vừa mới gọi tới, hai người bọn họ còn đang nói chuyện.”

“Không phải tôi đây đang quấy rầy hai cha con các người đấy chứ?”

“Không.”

Lạc Hữu Tiềm cười xua tay, “Tôi với thằng nhóc kia chẳng nói được mấy câu cả, tính tình nó giống tôi, không nói nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nói với mẹ nó nhiều hơn vài câu.”

Hạ Minh cười rộ lên: “Cũng không phải chứ, trước kia ông cũng nói nhiều với chị Trần Trừng, đời này cũng vững vàng mà dừng ở trong tay chị ấy.”

Lạc Hữu Tiềm cười cười.

Hạ Minh dựa vào sô pha, thờ dài một hơi, cảm khái nói: “Ông nói xem thời gian trôi qua cũng nhanh quá, vèo một cái đã mấy chục năm, sao khi còn đi học lại cảm thấy thời gian trôi qua chậm vậy chứ.”

Lạc Hữu Tiềm rũ mắt, khóe miệng nhếch lên, không biết đang nghĩ tới cái gì.

Cũng rất có cảm xúc mà nói: “Đúng vậy.”

“Chẳng qua đời này của ông đúng là khiến người khác phải hâm mộ.”

Hạ Minh đếm, “Ước mơ, nữ thần, con thì trai tài gái cũng tài, muốn cái gì có cái đó.”

Lạc Hữu Tiềm “ừm” một tiếng. Đây cũng là điều tốt nhất trong cuộc sống rồi.

Anh nghĩ về quá khứ, người mà anh muốn cảm ơn nhất đó vẫn là Trần Trừng.

Nếu không có cô, khi đó ở tuổi 18 có lẽ anh sẽ không có đủ can đảm để chơi boxing một lần nữa, nếu không có cô, ba người quan trọng nhất ở cuộc sống sau này của anh cũng sẽ không xuất hiện.

Hạ Minh không có ở lại lâu, gần đây quán ăn vừa mở thêm cơ sở thứ ba, cậu ta cũng rất vận, Trần Trừng còn chưa call video với Lạc Kỳ xong đã thấy cậu ta đi rồi.

Trần Trừng đi ra khỏi phòng ngủ, thấy bịch trà kìa bèn hỏi: “Hạ Minh đưa tới sao?”

“Đúng vậy, nó vừa mới đi rồi.” Lạc Hữu Tiềm nói.

“Sao không gọi tôi một tiếng.”

Lạc Hữu Tiềm kéo Trần Trừng một phen, để cô ngồi xuống bên cạnh mình, nhéo tay cô đùa nghịch: “Không phải bà đang call video với con trai sao, thế nên tôi không gọi nữa.”

“À, đúng, nó nói trước tháng sáu nó có thể làm xong dự án ấy, sau đó về nhà thăm chúng ta.”

Lạc Hữu Tiềm: “Ừm.”

Anh bỗng nhiên nhớ tới câu chữ mình từng viết xuống giấy, đặt vào bình ước nguyện từ hơn ba mươi năm trước.

Anh viết rằng: Trần Trừng, chị trả lại cho em một giấc mộng, lại ban cho em thêm một giấc mộng. Quyền anh và chị.

Trần Trừng rất khẳng khái, còn giao cho anh quãng đời còn lại của chính mình, cùng với cả Lạc Diệc Hoan và Lạc Kỳ nữa.