Chị Gái Nhỏ

Chương 7: Chú chó lạc đường



Tác giả: Điềm Thố Ngư

Edit: Lili

Hôm sau, Trần Trừng làm xong mấy việc vặt thì trở về Xuất Tô Ốc, vừa mới chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì nhận được tin nhắn.

【 Diệp Tử: Tiểu Bối, mau tới Ức Thành! 】

Ức Thành là một hội sở tư nhân cao cấp, cung cấp mọi dịch vụ từ ăn nhậu chơi bời.

【 Trần Trừng: Làm sao vậy? 】

【 Diệp Tử: Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi, cậu có đi ra đây nhanh không thì bảo, đừng có ngày nào cũng đi làm nữa, chị đây nuôi. 】

"Diệp Tử" là biệt danh trên wechat mà Trần Trừng đặt cho Từ Thiến Diệp, một phú bà ngực lớn, cha ruột có gia tài bạc triệu, một cô gái nhà giàu không đi theo con đường chính thống, vì thế thành khuê mật của một kẻ nghèo hèn như Trần Trừng.

Bạn đại học, lại học cùng khoa, Trần Trừng mới đầu học diễn xuất vì muốn kiếm nhiều tiền, sau lại chỉ vì mộng tưởng.

Mà Từ Thiến Diệp chỉ vì muốn trải qua cuộc sống phóng túng không bị kiểm soát.

Trần Trừng thu hồi di động, cười cười, lại xoay người ra tiểu khu.

Mới vừa ngồi trên tàu điện ngầm lại nhận được một tin nhắn khác.

【 Diệp Tử: Nhớ rõ trang điểm, tớ không chơi với kẻ lôi thôi đâu. 】

【 Trần Trừng: Chúng tớ là giai cấp ở tầng dưới chót nên không có thói quen mang mỹ phẩm theo người, cậu cố chịu đựng đi. 】

Sắc trời nhanh chóng u ám, chân trời nơi xa giống như một bức tranh thủy mặc, mây đen ập xuống, ánh sáng tắt dần.

Xuống xe ở gần hội sở Ức Thành, Trần Trừng đi ra tàu điện ngầm nhìn lên bầu trời, có lẽ lại sắp mưa, cô không mang dù, nhưng nghĩ lại hôm nay có thể cọ xe của phú bà thì yên tâm.

Từ Thiến Diệp đã chờ ở cửa, trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy ren nhỏ màu đen, đi giày cao gót, cầm ví nhỏ, kính râm.

Nhưng nụ cười trên mặt lại là ngốc bạch ngọt.

Quay lại nhìn Trần Trừng vừa mới đi làm về, để mặt mộc, áo trắng quần đen, túi vải buồm, giày thể thao trắng.

"Trừng nhi!" Từ Thiến Diệp cao hứng phấn chấn kêu lên, chạy đến ôm chầm lấy cô, "Nhớ muốn chết!"

"Tớ thấy cậu có mà vui quên cả trời đất ấy." Trần Trừng cười cười, một tháng này, Từ Thiến Diệp đều ở bên bạn trai nước ngoài của cô ấy.

"Nhớ, vô cùng nhớ." Từ Thiến Diệp khoác tay cô, nhìn sát vào mặt cô, trịnh trọng nói, "Cậu thế này là không được, đi, tớ trang điểm cho cậu."

Vào buồng vệ sinh, Từ Thiến Diệp đánh phấn nền cho Trần Trừng, tô son màu đỏ cháy, đánh mày to và kẻ mắt đậm.

Đem một phần khí chất yêu diễm kia của cô bộc lộ toàn bộ, giống như một bông hoa đang tỏa mùi thơm, chỉ cần một ánh mắt đảo qua là tim giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt ngang.

Cô vừa lòng vỗ tay: "Hoàn mỹ!"

Tầng dưới hội sở là một quán rượu, phong cách châu Âu, tiếng đàn cello dày nặng du dương.

Hai yêu tinh vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm trong đám người, người trước giống tinh linh, người sau như rắn độc.

***

Bên trong câu lạc bộ là tiếng người ồn ào, huấn luyện viên rốt cuộc đã từng ở trong đội tuyển quốc gia, mở quyền quán nhất định sẽ có nhân vật quan trọng xuất hiện, trong ngoài vây chật như nêm cối.

Dù phần lớn những người đến xem đều là người ngoài nghề, nhưng sống trong thành phố này, công việc ban ngày ép tới thở không nổi, lục đục với đồng nghiệp, bị cấp trên phê bình châm chọc, đến buổi tối xem người ta thi đấu cũng là một thú vui tiêu khiển không tồi.

Hầu hết mọi người đều có ý tưởng này.

Quyền anh là một môn thể thao không hot trong nước, nhưng chỉ cần bước vào đây thì sẽ hoàn toàn bị hấp dẫn.

Hormon bùng nổ, tốc độ và sức mạnh nguyên thủy, sự thắng lợi và kiêu hãnh của cường giả.

Lạc Hữu Tiềm ngồi trong phòng nghỉ, băng vải trên tay còn chưa quấn hết, thân trên trần trụi, trong miệng ngậm một điếu thuốc nhưng không bật lửa, chỉ cắn ở giữa hai hàm răng, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Huấn luyện viên vừa tiến vào nhìn thấy bộ dáng này của cậu, rút luôn điếu thuốc ra: "Sắp lên sân khấu rồi còn hút! Không biết thuốc lá và rượu là tối kỵ của một tay đấm sao!"

Cậu bắt đầu quấn băng vải, cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói rất đạm: "Em đã nói rồi, chỉ tham gia một trận này thôi, có hút hay không cũng không sao cả."

Nói rồi, chỉ đánh một trận, đối thủ là Tống Tề.

Thắng, trận thi đấu tiếp theo cậu cũng không hề tham gia, trực tiếp cho người đấu với cậu giành thắng lợi.

Thua, cậu cũng sẽ không bao giờ tham gia thi đấu.

"Ôi, tôi còn tưởng là ai, thế nào, năm đó đánh chết người hiện tại còn muốn đánh tiếp sao?"

Một người tiến vào cửa, thân hình chắc nịch hoàn toàn che khuất ánh đèn, cơ bắp cánh tay rõ ràng, rắn như đá, ngữ khí lại vô cùng mỉa mai.

Lạc Hữu Tiềm quay đầu nhìn, trong mắt cuốn lên gió lốc, bị huấn luyện viên giữ chặt tay, thấp giọng trách mắng: "Sao lại thiếu nhẫn nại như vậy!"

Huấn luyện viên đứng lên, đối mặt với Tống Tề.

Tống Tề và Lạc Hữu Tiềm năm đó đều là đồ đệ của ông, lớn hơn Lạc Hữu Tiềm 3 tuổi, sức mạnh ngang nhau, nhưng tính về năng lực ứng biến và trình độ linh hoạt thì Lạc Hữu Tiềm là người đứng thứ nhất mà ông từng gặp.

Cho nên mặc dù lực lượng, tốc độ, kỹ xảo đều gần bằng nhau nhưng Tống Tề chưa từng thắng Lạc Hữu Tiềm.

Lạc Hữu Tiềm đột nhiên cười khẽ ra tiếng, lười nhác mà nhấc lên mí mắt: "Có lẽ đêm nay lại đánh chết một thằng, lúc ấy chắc tao sẽ lui thật."

Lời nói bừa bãi, Tống Tề biến sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày cứ thử xem."

Thấy hắn rời đi, huấn luyện viên mới trở về bên cạnh Lạc Hữu Tiềm, ước lượng găng tay của cậu rồi mới đưa cho cậu: "Hôm nay không phải ngày trước, em đừng khinh địch."

"Em biết." Lạc Hữu Tiềm trầm giọng.

"Hai năm nay em không đánh, dù ngày hôm qua có huấn luyện đột xuất thì cũng hoàn toàn không so được với lúc em đang đạt đỉnh cao, Tống Tề mấy năm nay tuy cũng không đánh nhiều, nhưng chưa từng dừng huấn luyện, em muốn thắng hắn." Huấn luyện viên dừng một chút, "Khó."

Lạc Hữu Tiềm nhếch miệng cười, nụ cười không che giấu kiêu ngạo, châm chọc.

Trong mắt là sự hung ác của mưa gió sắp đến.

"Hai năm không đánh, hắn vẫn sẽ là bại tướng của em."

Trước nay cậu vẫn vậy, cậu biết trận này không dễ dàng, nhưng loại vận động như quyền anh này, nếu trước khi lên đài đã tính đường lui vì nghĩ mình "Thua" thì vĩnh viễn sẽ không thắng được.

***

Trần Trừng và Từ Thiến Diệp ngồi trước quầy bar, một diễm lệ, một ưu nhã, nụ cười rạng rỡ.

Giống như yêu tinh không hiểu thế tục đột nhiên rơi xuống nhân gian nhưng khi lại gần nghe thì sẽ phát hiện các cô cũng chỉ nói mấy chuyện lặt vặt hàng ngày, cũng là cuộc sống mệt mỏi.

"Vậy bộ phim tiếp theo của cậu, chuẩn bị đi casting cái nào?" Từ Thiến Diệp hỏi.

"Có thể thử cái này thì thử hết, giăng lưới rộng mới có thể bắt cá." Môi Trần Trừng gợi lên, lười biếng.

"Cậu muốn đi con đường này thật à." Từ Thiến Diệp thở dài, "Nếu cậu muốn đổi ngành khác thì tớ còn có thể nhờ ba tớ giúp, giới giải trí này sâu lắm, tớ không giúp được."

Trần Trừng vỗ vai cô ấy, lời nói thấm thía: "Cho nên Từ tiểu thư, cậu bảo ba cậu nhanh chóng đầu tư vào giới giải trí để lót đường cho hai chúng ta đi."

Từ Thiến Diệp biết mình không khuyên được Trần Trừng, cô đã quyết định sẽ đi con đường làm diễn viên này rồi, cô thích biểu diễn, thậm chí là nhiệt tình yêu thương.

Khi học đại học cô gặp được một giáo viên tốt, từ đây Trần Trừng từ nhỏ đã thực tế thế nhưng lại bắt đầu có một ước mơ thuần túy nhất, ở giới giải trí ngư long hỗn tạp.

Không nhân mạch, không tác phẩm, không có đoàn đội đáng tin cậy và kim chủ, một cô gái lẻ loi như Trần Trừng muốn lên cao, khó càng thêm khó.

Hơn nữa tính tình còn cứng rắn, rất nhiều người muốn đi "Lối tắt", còn cô thì khinh thường làm thế.

"Tớ sợ cậu sẽ chết đói, còn may có tớ......"

Nói một nửa, mày liễu của Từ Thiến Diệp đột nhiên nhíu lại, đổ ly rượu xuống bàn, "Đm! Cậu nhìn bên kia kìa, có phải con bitch đó không!"

Trần Trừng nghe vậy ngước lên nhìn, xuyên qua tia laser và khói mờ của đèn trên vách tường, thấy một cô gái đang ngồi ở bàn đối diện.

Cũng chính là "bitch" trong miệng Từ Thiến Diệp.

"Làm việc kia còn không biết xấu hổ dám ra ngoài, mẹ nó! Đánh chết nó đi!" Nói xong, cô ấy hấp tấp đứng dậy tiến lên.

Tư thế kia giống như là đi nổ lô-cốt.

Trần Trừng chậm rì rì trượt xuống ghế dựa, đuổi kịp.

Cô gái kia có một biệt danh gọi là Trí Thấm xuất thân từ một nhóm nhạc nữ, sau đó chuyển sang đóng phim, khoảng thời gian trước Trần Trừng vừa vất vả vừa không biết dẫm vận cứt chó gì mà nhận được một vai nữ phụ số 3, không ngờ bị cô ả chặn đường đoạt mất.

Dựa vào thủ đoạn không lên được mặt bàn nào đó, trong lòng mọi người đều rõ ràng.

"Trí Thấm, con mẹ mày, ra đây cho bà!" Ỷ vào cha ruột có tiền, Từ Thiến Diệp nắm tóc ả kéo ra.

Mấy nam nữ xung quanh đều biết bối cảnh của Từ Thiến Diệp, cô trừng mắt một vòng, không ai dám lên tiếng.

Trực tiếp kéo Trí Thấm đến hành lang bên ngoài quán rượu, trong không khí ẩm ướt nhưng vẫn oi bức.

Trần Trừng đứng phía sau cô, dù bận vẫn ung dung, ôm ngực dựa vào ven tường, nghiêng đầu xem diễn.

Trí Thấm nhìn thấy Từ Thiến Diệp cũng sợ, dù sao cũng một kẻ lăn lộn qua tay bao nhiêu kim chủ, nên ả có thể lập tức thu lại dáng vẻ lẳng lơ lúc trước.

"Trần Trừng, việc này tôi xin lỗi cô, về sau có chuyện gì cần tôi hỗ trợ thì tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để giúp cô!" Lời Trí Thấm nói giống như dốc hết lòng dạ.

Từ Thiến Diệp xoa eo trợn trắng mắt: "Nói con mẹ mày? Bà đây không giúp còn để đến lượt mày?"

Trí Thấm quả thực bị Từ Thiến Diệp dọa khóc: "Cô muốn đánh muốn chửi tôi cũng được, tôi rất xin lỗi."

Trần Trừng nâng mi, từng bước một đến gần, đôi môi đỏ rực, nhẹ nhàng nhếch môi cười rộ lên.

Nghiền ngẫm: "Đánh cô —— cũng có thể?"

Cô giơ tay rút ra một lọ champagne trên giá, đuôi mắt gợi lên, môi mỏng, hài hước lại gợi cảm.

Cánh tay như gió, giơ champagne đập thẳng vào đầu cô ả, làm cổ họng cô ả không tự chủ vang lên tiếng nức nở, quên cả né đi.

Chai rượu khi còn cách huyệt Thái Dương của ả mấy mm thì dừng lại.

Môi đỏ của cô khẽ nhếch, thở ra một hơi, cười đến mị hoặc: "Sợ cái gì."

***

Trên đài.

Nhiệt độ càng ngày càng cao, đêm nay là trận đấu lịch sử chọn ra người thắng.

Lạc Hữu Tiềm, quán quân giải đấu quyền anh thanh thiếu niên hạng nhẹ toàn quốc, á quân giải đấu quyền anh nghiệp dư hạng nhẹ toàn quốc.

Tống Tề, quán quân giải đấu quyền anh hạng nhẹ cấp câu lạc bộ toàn quốc, huy chương đồng giải đấu quyền anh thanh thiếu niên hạng nhẹ toàn quốc.

Mọi người thi nhau đặt cược trong tiếng ồn ào ngày càng đẩy lên cao trào.

Lúc Lạc Hữu Tiềm và Tống Tề lên đài, tiếng hét dâng lên đến đỉnh điểm, hai bảo bối lên đài giơ bảng để từng người tiến vào trận đấu, trước cong sau vểnh, dưới đài tiếng hoan hô càng to hơn.

"Hiện tại bắt đầu trận đấu khai trương! Hai bên đều từng có thành tích quán quân toàn quốc, như vậy hôm nay rốt cuộc ai mới là vương đây! Chúng ta hãy rửa mắt mong chờ!!"

Thi đấu bắt đầu.

Round1!

Hai người từng người chiếm cứ một góc võ đài, thân trên trần trụi, lộ ra cơ bắp khiến người ta phải thét chói tai, bước chân biến hóa, chuẩn bị đột kích nhược điểm của đối phương.

Lạc Hữu Tiềm và Tống Tề quá quen thuộc, chiêu thứ nhất là thăm dò đối phương.

Lạc Hữu Tiềm tấn công đầu tiên, nhảy lên bằng một chân, một chân khác quét ngang qua huyệt Thái Dương đối thủ, đây vẫn là chiêu đầu tiên quen thuộc của cậu, Tống Tề rõ ràng, trực tiếp dùng tay chắn lại.

Nhưng không nghĩ tới, ngay sau đó cậu lại xoay người giơ lên một chân đạp vào eo hắn.

Một chiêu là trúng.

Thi đấu quy định đánh được một cú thì được một điểm, còn chưa bắt đầu một phút, đã đánh đòn phủ đầu lấy được 1 điểm.

Tống Tề câu môi cười, mất đi một điểm vẫn bình thường, xem ra Lạc Hữu Tiềm muốn đánh nhanh rút gọn, loại chiến lược này tiêu hao thể lực rất lớn, đặc biệt khi đối mặt với đối thủ mạnh.

Vì thế hắn đổi thành chiếc lược phòng ngự.

Lạc Hữu Tiềm tấn công vừa nhanh vừa mạnh, bây giờ cậu đánh là để xả giận, xả lửa giận từ hai năm trước và oán khí suốt hai năm qua.

Cậu đánh thậm chí không hề có chiến thuật, không theo chiến lược mà huấn luyện viên và cậu tập luyện từ trước, chỉ dựa vào ngọn lửa giận ngùn ngụt trong lòng.

"Đánh đi! Tống Tề!" Cậu hồng mắt rống lên.

Nếu đổi thành người khác, bị mất khống chế thành như vậy trên võ đài thì nhất định sẽ dễ như trở bàn tay bị đối thủ nhanh chóng KO(*), nhưng Lạc Hữu Tiềm vốn dĩ chính là loại hình tuyển thủ tấn công, quyền cước như gió.

(*): Knock-out (hạ đo ván) hay còn được viết tắt là K.O là thuật ngữ chỉ trạng thái ngất xỉu hoặc vì những đòn đánh của đối thủ mà võ sĩ không thể đứng dậy trong một khoảng thời gian nhất định để tiếp tục trận đấu trên võ đài. Đây là một trong những tiêu chí để quyết định sự chiến thắng của một võ sĩ. Đo ván thường do trọng tài của cuộc đấu tuyên bố (trong quyền Anh là sau khi đếm từ 1 đến 10). Trường hợp khác có thể do các bác sĩ, sau khi chẩn đoán võ sĩ và kết quả là anh ta không thể tiếp tục cuộc đấu, mặc dù anh ta không bị thất bại về kỹ thuật thi đấu. Khi trọng tài tuyên bố võ sĩ bị hạ Knock-out tức là trận đấu kết thúc ngay lúc đó.

Cho dù chỉ là phòng ngự, cũng khó có thể chống đỡ.

Tiếng hoan hô một tiếng cao hơn một tiếng, không có người để ý máu loãng chảy xuống từ hai người trên đài, khóe mắt bọn họ đổ máu, môi bị rách, mồ hôi ướt đẫm, tiếng thở hổn hển, nhưng càng đánh càng hăng.

Mang theo sự tức giận vượt qua nhiều năm.

Ánh đèn lập loè kích thích tinh thần con người, hiệp thứ 4 rốt cuộc kết thúc.

Lạc Hữu Tiềm quỳ trên đài.

Sống lưng thẳng tắp, cả người là máu, cậu, đối thủ, mồ hôi thấm vào miệng vết thương, đau đến răng đều đang run lên.

Cậu vẫn đứng sừng sững.

Tức giận hóa thành sức mạnh của nắm đấm, đã dùng hết.

Ý thức của cậu đột nhiên mơ hồ, đi qua hai năm bình bình đạm đạm, trở lại 16 tuổi năm ấy.

Trên đài trận đấu thanh niên toàn quốc, vô số người xem trên khán đài, đột nhiên một đám người xông lên, bác sĩ, cậu bị đẩy ngã trên mặt đất, cách vô số bóng người, nhìn thấy một cậu bé giống như cậu ngã xuống trung tâm võ đài.

Vết thương trên người là do cậu đánh.

Sinh mệnh cứ như vậy dừng lại tại thời khắc ấy.

***

Trần Trừng vui vẻ trở lại phòng thuê, vừa đi vừa hát, bước chân rất nhẹ.

Ở tầng hầm ánh sáng tối tăm, trên tường dán đầy các loại quảng cảo nước, điện, than, bị hơi nước nhiều năm dính lại thành một mảng.

"Chết tiệt." Trần Trừng bị dọa nhảy dựng lên.

Ngoài cửa có một thiếu niên, mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, không che được vết thương lan tràn từ cánh tay lên cổ, khóe miệng vương tơ máu.

Trong ánh sáng tối tăm, mái tóc đen của cậu bị nhuộm thành màu sắc nhu hòa, khi nâng mắt nhìn về phía cô, khóe mắt buông xuống.

Giống như một chú chó lạc đường rất lâu phải thật vất vả mới tìm được đường về nhà.

"Cậu bị sao vậy, bị đánh à?"

Trần Trừng nhíu mày, muốn đỡ cậu nhưng tay không biết nên để ở chỗ nào.

Di động Lạc Hữu Tiềm rung lên, có tin nhắn.

1000.000 tệ.

Tiền thưởng thắng trận đấu.

Tiếng kêu che trời lấp đất vẫn còn làm tai cậu ong ong, cả khán đài vì cậu mà sôi trào.

Trở lại vị trí Quyền Vương.

P/s: Nhiều thuật ngữ về quyền anh m không biết, bạn nào biết có thể để lại cmt để m sửa nha. Cảm ơn.