Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 38: Mẫn Nhi, có lẽ nào em đã thích anh rồi



“Aaaaaaaa!!!” Máu tươi từ đỉnh đầu chảy xuống khiến tầm nhìn của Khải Hoàn trở nên mơ hồ, ngón tay giơ lên run rẩy chỉ về phía Trương Mẫn Nhi, đối với hai tên vệ sĩ lực lưỡng đứng ngoài cửa hét lớn, “Bắt con đ* này lại cho tao! Bố mày không tin hôm nay sẽ không làm chết nó!”

Hai tên vệ sĩ đồng loạt xông lên, Trương Mẫn Nhi khéo léo tránh được, nhanh trí nắm lấy tay của một tên chặn lại, nhảy lên tung cước đem bọn chúng ngã xuống đất.

Vu Khiết nhìn thấy tình huống trước mặt vừa run vừa sợ đến nỗi nước mắt tuôn rơi, cô không ngờ Trương Mẫn Nhi lại đánh đấm khá như vậy, hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài gầy gò mảnh mai.

Trương Mẫn Nhi nhanh chóng giải quyết hai tên vệ sĩ chỉ được cái to xác bên này, còn Khải Hoàn bên kia đã tranh thủ trốn thoát, nhưng không ngờ lại đụng phải nam nhân cao to vừa mới đến.

Lục Dương trợn mắt nhìn tình cảnh hỗn độn trong phòng ăn, lại thấy thân hình nhỏ bé của Trương Mẫn Nhi không chút nhượng bộ dùng chân giẫm lên bàn tay của một vệ sĩ. Điều này khiến sự lo lắng nãy giờ của hắn có chút dư thừa cùng buồn cười.

Quả nhiên thân thủ của Trương Mẫn Nhi rất khá, không thể xem thường được.

Lục Dương cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn lắm, bởi từ trước đến nay Trương Mẫn Nhi chưa hề ra tay với hắn bao giờ, cũng coi như là hạ thủ lưu tình. Chứ nếu có một ngày cô thực sự muốn xử hắn, e là với thân hình to lớn cao mét 9 này cũng khó lòng lành lặn được.

Trán của Khải Hoàn chảy máu không ngừng, không biết là do mất máu quá nhiều hay là do chột dạ mà gã ta đột nhiên lăn đùng xuống đất, may mà ở hành lang tầng này không có ai.

Lục Dương nhanh chóng xách Khải Hoàn lên rồi trở về phòng ăn ban nãy. Vu Khiết bị dọa sợ đến điếng người, mặt trắng bệch đứng yên tại chỗ, tinh thần vì sợ hãi mà run rẩy.

“Sao anh lại ở đây?” Trương Mẫn Nhi không nghĩ sẽ gặp được Lục Dương trong hoàn cảnh này, cô nhớ rõ ràng ban nãy Vu Khiết không hề nói địa chỉ cho hắn biết.

Lục Dương biết Trương Mẫn Nhi đang thắc mắc tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn lại không muốn nói cho cô biết, thực ra nhân lúc cô ngủ, hắn đã bí mật cài định vị vào điện thoại của cô. Thế nên, chỉ cần cô còn sử dụng chiếc điện thoại này, hắn liền có thể biết được cô đang ở đâu.

Trong lúc Trương Mẫn Nhi đi xử lý Khải Hoàn và hai tên vệ sĩ, Lục Dương trên đường đi đã liên lạc với vài người bạn làm trong cảnh cục, bây giờ chắc bọn họ cũng sắp tới rồi đi.

“Trói bọn chúng lại một chỗ trước đã.” Lục Dương cố tình lảng sang vấn đề khác.

Trương Mẫn Nhi tìm thấy trong ngăn tủ của nhà vệ sinh có một đoạn dây dài, mặc dù hơi mỏng nhưng đủ trói lại ba người họ.

Lục Dương giúp cô trói lại hai tên vệ sĩ, sau đó lôi tên đầu têu đang giả bộ bất tỉnh kia trói lại trên ghế, hai người vừa xong cũng là lúc cảnh sát kịp thời đến.

“Trói cũng được đấy.” Lục Phong không ngờ bọn họ chỉ mới đến trễ một chút mà Lục Dương và Trương Mẫn Nhi đã giải quyết xong đâu đấy hết rồi.

“Bớt nói nhảm đi.” Lục Dương chỉ tay vào ba tên to xác rồi nói, “Ba tên khốn này giao cho anh, giải quyết như thế nào chắc không cần tôi phải chỉ đâu hả?”

“Rồi, rồi, việc còn lại cứ để cho tôi.”

Lục Dương gật đầu xem như đã biết, xoay người lại liền thấy máu đỏ chảy xuống từ ống tay áo của Trương Mẫn Nhi, trái tim không kiềm chế đập mạnh. Hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn xinh xắn kia, nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên, mảnh vỡ thủy tinh bám đầy cánh tay, vết thương dữ tợn còn có máu tươi không ngừng tuôn ra xối xả.

Trương Mẫn Nhi có hơi chột dạ, nhanh chóng rút tay về nhưng không cẩn thận làm ống tay áo rớt xuống vô tình chạm phải vết thương, không nhịn được hít một hơi thật sâu, “Aisss…”

Lục Dương rút khăn tay từ trong túi áo cẩn thận băng vết thương cho cô, sau đó nói với Lục Phong, “Bọn tôi đi trước, làm phiền anh đưa y tá Vu về.”

Lục Phong gật đầu xem như đồng ý, “Cứ yên tâm giao cho tôi.”

Hắn nhanh chóng đưa trương Mẫn Nhi đến bệnh viện, bác sĩ giúp cô xử lý vết thương, sau đó cẩn thận băng bó lại. Khi làm xong hết tất thảy, bác sĩ kê đơn thuốc giao cho hắn, “May mắn chỉ là vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng nhưng cũng đừng chủ qua, mỗi ngày nhớ phải bôi thuốc và phải thay băng nữa.” Bác sĩ nhìn đôi tay xinh đẹp được băng bó cẩn thận của cô, khẽ tiếc nuối, “Tay đẹp như vậy mà lại có sẹo.”

Sau khi cả hai rời khỏi bệnh viện, Lục Dương đưa cô trở về nhà.

Xe đỗ lại trước cổng chung cư, hắn biết tay cô đang bị thương không tiện mở cửa nên nhanh chóng xuống xe.

Nhìn thấy bàn tay bị băng bó kín mít của Trương Mẫn Nhi, trái tim Lục Dương đau nhói. Loại đau đớn này thực sự rất khó tả, hắn thậm chí còn không hiểu được tại sao lại như vậy, chỉ vì cô bị thương thôi sao?

Ánh trăng sáng chiếu lên sườn mặt tinh tế của Trương Mẫn Nhi, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi nay lại càng xinh đẹp đến vô thực. Lục Dương không chút suy nghĩ đột nhiên hỏi, “Mẫn Nhi, có lẽ nào em đã thích anh rồi?”

Nếu Trương Mẫn Nhi thực sự ghét hắn, lẽ ra cô phải đối xử với hắn giống như Khải Hoàn vậy, không phân biệt nặng nhẹ muốn đánh thì đánh, muốn đấm thì đấm, thế nhưng kỳ lạ là cô không hề đối xử bạo lực với hắn một chút nào.