Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 52: Bị làm đến phát sốt (H)



Bộ dạng nghiện mà còn ngại của Trương Mẫn Nhi càng khiến dục vọng muốn chinh phục của Lục Dương càng một tăng cao. Nương theo tư thế kết hợp chặt chẽ, Lục Dương nhanh chóng xoay người cô lại, vật to lớn ở bên trong nhịp nhàng đâm rút, ma sát vào nơi nhạy cảm nhất khiến cô không chịu được liền bắn ra, nước *** ngọt ngào phủ đầy phần gốc rễ mạnh mẽ.

Cao trào tình ái qua đi, đôi mắt to tròn dần mờ đi hơi nước, khóe môi cũng vương chút nước làm nhịp tim Lục Dương bỗng khựng lại, chậm mất nửa nhịp.

“Sao hả? Sướng không, cục cưng? Bị anh làm đến ra nước như vậy mà.” Giọng nói Lục Dương trầm thấp mà khàn khàn, con ngươi màu đen bị che kín bởi khát vọng tình dục, gắt gao nhìn con mồi dưới thân đang run rẩy giãy dụa.

Còn chưa kịp hồi sức, Lục Dương đã nhanh chóng tóm lấy đùi Trương Mẫn Nhi tiếp tục cày cấy. Lần này hắn cắm vào vừa nhanh lại vừa sâu, mỗi lần đều chuẩn xác đâm đến miệng tử cung liền ngừng lại, nơi nhỏ hẹp kia rất nhanh đã mềm ướt.

Lục Dương trên giường vẫn luôn bền bỉ, đêm nay hắn còn như hóa thú vứt hết những kiên nhẫn thường ngày mà khai phá hết những nơi mẫn cảm bên trong Trương Mẫn Nhi.

“Mẫn Nhi, anh…” Lục Dương không ngừng đâm ra rút vào nơi động nhỏ non hẹp ẩm ướt, hắn bắt lấy eo nhỏ đang run run của Trương Mẫn Nhi, không quên thì thầm bên tai cô, “Cục cưng, anh sắp bị em mút đến ra rồi, em kẹp giỏi quá…”

“Đừng… đừng mà…” Hai mắt ngấn đầy lệ khiến cho gương mặt xinh đẹp của Trương Mẫn Nhi càng thêm mê người, bộ dạng có chút đáng thương này rơi vào mắt Lục Dương càng khiến cho vật to lớn của hắn lấp đầy lối đi nhỏ hẹp, “Không được… không được bắn… vào trong…”

Lục Dương đem tính khí nóng rực một mực chôn sâu vào trong, mạnh mẽ tuyên bố, ” Anh sẽ bắn hết vào trong em, em từ trong ra ngoài đều là của anh, chỉ thuộc về một mình Lục Dương này.”

Lời còn chưa dứt, từng đợt chất lỏng trắng đục nóng hổi không ngừng bắn vào nơi yếu ớt. Trương Mẫn Nhi liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi khoái cảm chết người này, Lục Dương bắn ra làm cho cả người cô run rẩy, khoái cảm tê dại truyền khắp nơi, đặc biệt là trong bụng cảm nhận được một cỗ ấm áp lại an tâm đến khó nói thành lời.

Lục Dương không ngừng rủ rỉ những lời hạ lưu bên tai Trương Mẫn Nhi, từng chút một đánh tan tấm giáp kiên cố cuối cùng trong lòng cô, khiến bản thân cô lạc lối hoàn toàn trong ái tình nhục dục. Nơi nóng ướt nhỏ hẹp tham lam cắn chặt lấy vật thể to lớn của đối phương, trong đầu đầy những âm thanh hỗn loạn, chính là cô muốn hắn xâm phạm đến thân thể mình thêm một lần nữa.

“Cục cưng, đi với anh nhé, được không…” Lục Dương liên tục nài nỉ bên cô.

Trương Mẫn Nhi cảm thấy cơ thể mình dập dìu như ngọn sóng, lúc thì chìm lúc thì nổi. Đôi môi khô khốc bị Lục Dương cắn đỏ, dục vọng bị hắn khống chế hoàn toàn chỉ có thể rên rỉ thành lời, “Buông… buông ra…”

Tuy vẫn chưa nghe được câu trả lời mong muốn, nhưng tiếng rên rỉ vụn văn của cô còn làm cho hắn hưng phấn hơn. Một lần nữa, hắn lại đem tính khí nóng rực ra vào liên tục động nhỏ yếu ớt, cố ý muốn làm cho người dưới thân phải bật khóc mới thôi.

Thẳng đến nữa đêm, tình cảnh triền miên mới kết thúc. Động nhỏ vì bị làm quá nhiều vừa đỏ lại vừa sưng. Lục Dương đưa Trương Mẫn Nhi đi tắm, lại cẩn thận bôi thuốc giúp cô. Lúc bôi có mấy lần chạm vào bên trong khiến Trương Mẫn Nhi không nhịn được rên lên, loại rên rỉ ngọt ngào kiểu này ngày bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ được nghe thấy.

Giày vò suốt một đêm, Lục Dương cũng mệt, hắn tự nhiên ôm Trương Mẫn Nhi vào lòng, ôn nhu hôn lên mái tóc đen của cô thì thầm thỏ thẻ, “Mẫn Nhi, chúc ngủ ngon.”

Mơ màng ngủ quên đi một chút, Lục Dương phát hiện cơ thể Trương Mẫn Nhi ngày một nóng lên, có vẻ là phát sốt rồi. Cơn buồn ngủ của hắn nhanh chóng biến mất, Lục Dương lấy tay sờ lên trán cô, cảm giác nóng rực truyền đến làm hắn bất giác rút tay về.

“Mẫn Nhi, tỉnh, tỉnh…” Lục Dương gấp gáp vỗ vỗ vào hai bên má của Trương Mẫn Nhi vẫn còn đang ngủ say, “Cục cưng, tỉnh dậy đi nào. Em phát sốt rồi, bây giờ anh phải đưa em đi bệnh viện.”

Trương Mẫn Nhi đầu óc mơ màng, căn bản không nghe được lời Lục Dương nói. Cô nắm chặt góc chăn, cuốn quanh người mình, mở miệng thì thào, “Ồn quá, đừng làm phiền tôi!”

Lục Dương cũng không phí thời gian nữa, hắn dựng Trương Mẫn Nhi đang ngủ mê man trên giường dậy, gấp gáp mặc lại quần áo cho cô, lại đi đến tủ đồ lấy áo khoác bao người lại rồi khẩn trương đưa cô đến bệnh viện.

Y tá Vu nhìn thấy bộ dạng của Trương Mẫn Nhi thê thảm đang nằm trong lòng Lục Dương, còn cho rằng cô đang nguy hiểm đến tính mạng lập tức gọi tất cả bác sĩ đang trực ban đến.

Sau một nháo nhào từ bệnh nhân đến bác sĩ, bác sĩ nhìn thấy Lục Dương quần áo xộc xệch, cười cười hiểu ra vấn đề, “ Bệnh nhân không có việc gì nghiêm trọng, chỉ là phát sốt thông thường, truyền nước là được.” Thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ lại nói thêm một câu, “ Sau này lúc lên giường thì kiềm chế một chút, thân thể của bệnh nhân không được tốt, anh không thể khiến bệnh nhân quá sức như vậy được.”