Chỉ Là Chanh

Chương 1



1.

Mẹ tiên sinh T gửi cho anh một bình mật ong, nói là của bác cả ở dưới quê xa tự nuôi ong làm ra. Đúng lúc tiên sinh T kết thúc công việc bận rộn mấy ngày nay, anh quyết định ra ngoài đi dạo cho gân cốt hoạt động, thuận tiện đi siêu thị mua nhu yếu phẩm và chanh —- anh nhớ hồi xưa mẹ thường ngâm chanh với mật ong, tiên sinh T không thích đồ ăn quá ngọt.

2.

Tiên sinh T vừa tới quầy trái cây, dưới chân liền bị thứ gì đó đụng phải, một quả chanh vừa to vừa vàng, trông rất đẹp.

Quyết định lấy nó.

Còn nặng nữa chứ, tiên sinh T nghiêng ngả mà đi.

3.

Quả thật rất nặng đấy.

Khi đó hai tay tiên sinh T ướt nhẹp, ôm kiểu công chúa một người cũng ướt nhẹp không biết từ đâu chui ra.

Có lẽ nên gọi là yêu tinh mới đúng?

Dù sao một giây trước người này còn là một quả chanh bự, mà tiên sinh T lúc ấy còn đang rửa quả chanh bự này.

4.

Mười phút sau, Chanh tinh ngồi đối diện tiên sinh T, mặc trên người chiếc áo sơ mi to hơn một cỡ so với anh, nếu như phía dưới không mặc một chiếc quần tây, hẳn sẽ mang lại cảm giác áo sơ mi của bạn trai.

Bởi vì khuôn mặt đơ của tiên sinh T rất đáng sợ, Chanh tinh chỉ dám nhìn lén một cái rồi cúi đầu xuống luôn.

Chanh tinh nói hắn vốn đang hóa thành nguyên hình ngủ dưới bóng cây trong vườn trái cây, kết quả không biết vì sao, vừa mở mắt đã thấy mình ở siêu thị rồi. Cũng may Chanh tinh gặp nước là có thể hóa thành hình người, nếu không có lẽ hắn sẽ bị loài người đáng sợ ăn mất tiêu.

Chanh tinh không biết nhà mình ở đâu cứ như vậy mà định cư tại nhà của tiên sinh. loài người đáng sợ. T.

5.

Trong nhà có thêm người cần phải chuẩn bị thêm đồ dùng hằng ngày, trong nhà có thêm yêu tinh cũng vậy.

Tiên sinh T vừa ra khỏi siêu thị, thì bị cửa hàng quần áo đối diện thu hút.

Tối hôm đó, Chanh tinh mặc bộ áo ngủ spongebob, trong ngăn tủ còn cất một bộ đồ ngủ spongebob màu vàng khác có cùng kiểu dáng cùng họa tiết như vậy.

Nhìn Chanh tinh vui vẻ kéo mũ áo, tiên sinh T nuốt một ngụm nước miếng.

Quả nhiên rất thích hợp.

6.

Dịch thể của Chanh tinh đều là nước chanh chua chua. Sở dĩ tiên sinh T phát hiện ra chuyện này, là từ một chuyện bất ngờ.

Dự báo thời tiết nói sáng hôm đó trời trong, kết quả đến chiều mây đen kéo tới trời đất âm u. Quả nhiên, đến lúc tan tầm trời đổ cơn mưa rào trắng xóa.

Tiên sinh T không mang ô không thể làm gì khác hơn là ở lại công ty, thuận tiện xử lý tài liệu công việc.

Nhưng không biết vì sao, anh không còn nhiệt tình với công việc như xưa, trong đầu chỉ nhớ tới Chanh tinh ở nhà.

Không có anh giám sát, không biết có đang chơi game mê mệt hay không. Hai ngày trước tiên sinh T mua cho hắn một cái di động, ý định ban đầu là để tiện liên lạc, kết quả Chanh tinh đâm đầu vào trò chơi, chơi vui đến quên trời quên đất, trừ phi tiên sinh T ngăn lại, nếu không tám phần là hắn sẽ ngâm mình chơi game cả ngày.

Tiên sinh T nghĩ mà không kìm được cười ra tiếng.

7.

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.

“Ai thế?” Tiên sinh T nghi ngờ hỏi, tan làm rồi nên mấy nhân viên đều thích nán lại quán cafe dưới tầng hơn, anh nhớ rõ bên ngoài không có ai cả.

Nhưng rất nhanh, tiên sinh T đã biết người tới là ai.

“Tiên sinh T.” Chanh tinh cười tỏa nắng đẩy cửa phòng làm việc ra.

“Sao lại tới đây?” Tiên sinh T cau mày vuốt tóc mái ẩm ướt của hắn.

“Cậu không mang ô mà?” Chanh tinh mất tự nhiên nghiêng mặt sang một bên. Hơi thở ấm áp của tiên sinh T phả vào khuôn mặt lành lạnh của hắn, có chút kì kì.

“Mau về thôi, trễ nữa thì thức ăn nguội hết mất. Sao lại nhìn tôi như vậy, lạ lắm à?”

Tiên sinh T lắc đầu một cái: “Chỉ là lần đầu nghe anh nói biết nấu ăn. Hơi lạ chút, ngoan lắm.”

“Tôi cũng đâu phải trẻ con.” Chanh tinh bất mãn phồng má.

Không phải trẻ con cũng rất ngoan, rất đáng yêu.

8.

Lúc tiên sinh T nhận lấy ô thì dừng lại, hình như anh ngửi thấy mùi gì đó.

Chua chua, như chanh vậy.

“Có mùi chua đâu đây.”

Chanh tinh nghe vậy, trên mặt bỗng ửng đỏ.

“Mới nãy đổ mồ hôi, là dịch thể của tôi đấy.”

9.

“Dịch thể của chanh đều chua như vậy.”

“Chỗ nào cũng thế sao?”

“Chỗ nào cũng vậy hết.”

10.

Sau khi tiên sinh T ăn bữa cơm lần đầu Chanh tinh nấu, quyết định sau này vẫn để anh nấu thôi.

Hình thức được đấy, nếu không đề cập tới lúc vào miệng.

“Ăn không ngon à?” Chanh tinh thấp thỏm hỏi.

“Không, mùi vị ngon lắm.”

Sau đó tiên sinh T quét sạch một bàn đồ ăn bóng đêm, tối hôm đó vì phải chạy mệt nghỉ vào nhà vệ sinh mà hôm sau xin nghỉ phép.

11.

Bác sĩ phán, ngộ độc thức ăn.

“Tôi, tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho cậu.” Chanh tinh xấu hổ. Vì phải chăm tiên sinh T ốm liệt giường mà hắn bận tới bận lui, bận đến chảy mồ hôi.

Tiên sinh T vuốt mái tóc vểnh lên của hắn: “Bác sĩ chỉ nói là ngộ độc thức ăn, có khi là do trưa hôm qua ăn đồ mua ngoài, đừng nghĩ nhiều.”

Chanh tinh áy náy mắt đỏ cả lên rồi.

Tiên sinh T: “Không thì anh để tôi hôn một cái, không biết chừng bệnh sẽ tốt hơn.”

Chanh tinh do dự một chút, thật sự nhắm mắt lại sáp tới gần.

Trông hắn vô hại như một con thú con, tinh xảo như búp bê sứ vậy. Tiên sinh T không nhịn nổi nữa, chụt một cái lên trán hắn.

“Ngọt thật.”

Chanh tinh mở to mắt, lúc này cả vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt sắp rơi luôn rồi.

Hắn khóc sướt mướt: “Sao tôi lại không chua chứ, tôi không phải chanh đạt chuẩn.”

“Vậy vừa chua vừa ngọt?”

Hắn còn khóc to hơn: “Tôi không phải chanh thuần chủng.”

Tiên sinh T có làm thế nào cũng không dỗ nổi.

Vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là chặn miệng hắn lại.

Nước miếng cũng ngọt nữa.

Lần đầu tiên tiên sinh T cảm thấy ăn đồ ngọt khiến tinh thần người ta vui vẻ.

12.

Ngày mưa dầm, bộ áo ngủ spongebob của Chanh tinh phơi trên giá treo quần áo, hắn không thể làm gì khác hơn là mặc áo sơ mi của tiên sinh T làm áo ngủ, vạt áo vừa vặn che kín vị trí riêng tư, lộ ra đôi chân dài trắng đến lóa mắt.

Tiên sinh T bỗng nghĩ, nếu bóp nó thì có chảy ra nước chanh không nhỉ.

Sau đó xác nhận ở trên giường, bóp ra nước chanh thật.

Hương vị rất ngọt, ngọt vô cùng.

END

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!