Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 112



Dịch: BYY – Edit: Hạnh – Beta: Nhi, Hạnh



Ôn Giản không đáp, đi qua người anh ta tới chỗ Uông Tư Vũ: “Anh tìm được tay súng bắn tỉa chưa?”

Uông Tư Vũ: “Rồi, gã đó bị khống chế rồi.”

Hạ Chi Viễn bật cười, chê cô rất ngây thơ.

Ôn Giản khó hiểu nhìn anh ta.

Hạ Chi Viễn không cười nữa: “Đáng lẽ tôi nên nghĩ ra sớm hơn mới phải, năng lực ứng phó được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy căn bản không giống người bình thường.”

Ôn Giản không nói chuyện, cô đi tới giật điện thoại của anh ta, ném cho Uông Tư Vũ: “Chỗ này giao cho anh, trên lầu nhà hát có người chỉ đạo từ xa, em qua đó xem.”

“Chú ý an toàn.” Uông Tư Vũ dặn dò, đưa điện thoại của mình cho Ôn Giản: “Em cầm đi.”

____

Kho hàng ở bến tàu chìm trong không khí thù địch.

Chung Ngọc Minh cố ý nói thế nhưng người ông ta muốn gặp vẫn không xuất hiện.

Ông ta cau mày, lại nhìn đám người xung quanh nhưng vẫn không thấy.

Ông ta gọi lại lần nữa nhưng không ai nghe máy.

Người đàn ông lấy hàng không biết Chung Ngọc Minh định làm gì, chờ một lúc lâu nhưng không thấy ông ta nói gì tới lô hàng, tâm trạng cũng cau có nóng nảy hẳn lên.

“Chủ tịch Chung, ông nói đi, cuối cùng là có hàng hay không? Ông lãng phí nhiều thời gian của mọi người là muốn làm gì?”

Chung Ngọc Minh chầm chậm liếc nhìn ông ta: “Hàng của tôi không có vấn đề gì.”

“Vậy ông giải thích chuyện này đi? Chúng tôi đặt cọc một nửa rồi mà kết quả là thế này đấy à?” Giọng nói này không phải người đàn ông vừa nãy mà là giọng của Trình Lễ Tiến, anh ta đủng đỉnh bước tới.

Chung Ngọc Minh nhìn Trình Lễ Tiến, ánh mắt nghiền ngẫm, tựa như muốn tìm kiếm bóng dáng Lâm Cảnh Dư trên người anh ta.

Tuy hai bên hợp tác hơn một năm nhưng các giao dịch lần trước Chung Ngọc Minh đều đứng sau.

Trình Lễ Tiến cũng nhìn Chung Ngọc Minh, đánh giá xem đối phương là thật hay giả.

Điền Giai Mạn sợ hai bên giằng co sẽ gây ra chuyện phiền toái, cô ta là người hiểu rõ chuyện thuyền bị cướp nhất, từ đầu tới cuối chiếc thuyền đều trong tầm kiểm soát của cô ta, chỉ lần hàng đúng như lời Lôi Sắt nói thì chắc chắn sẽ không bị đánh tráo.

“Có phải bị trộn lẫn nên mới không tìm được ngay không?” Điền Giai Mạn khéo léo nhắc nhở, “Hay là tìm lại đi, để hàng ở đây lâu sợ đêm dài lắm mộng.”

Chung Ngọc Minh chăm chú nhìn các thùng container bị mở ra rồi lại nhìn nhãn dán bên ngoài rồi lại nhìn các thùng container khác, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở thùng hàng dán tên nghệ đen.

Vì vội vàng nên dán không cẩn thận lắm

Chung Ngọc Minh phát hiện ra, cau mày đi qua chỗ thùng hàng.

“Đặt….” Ông ta nói được một nửa thì dừng lại, bàn tay đang giơ ra chỗ thùng hàng nghệ đen lại chuyển sang thùng hàng bên cạnh.

Giang Thừa thấy tay ông ta run lên, bỗng nhiên anh hiểu ra lại sao lại thế.

Giang Thừa biết Chung Ngọc Minh sẽ đoán được đây là một cái bẫy dụ ông ta lộ diện, người giảo hoạt như ông ta chắc chắn sẽ nhận ra.

Lâm Cảnh Dư muốn dụ Chung Ngọc Minh ra ngoài nhưng ông lại không xuất hiện.

Quá trình kiểm hàng có vấn đề buộc ông ta phải tìm ra lô hàng thật, mọi manh mối đều chỉ ra nhãn dán bên ngoài thùng hàng bị đánh tráo, một khi ông ta tìm thấy hàng thật…

Chung Ngọc Minh biết cái gì đang chờ ông ta, từ khi Lâm Cảnh Dư gọi điện cho Chung Ngọc Minh, ông ta quyết định tới đây thì cuộc thu lưới chính thức bắt đầu.

Tay Chung Ngọc Minh run rẩy sờ thùng hàng, rồi lại chuyển sang thùng container đang mở.

Hàng trong thùng đó là bột thạch cao.

Giang Thừa đứng chỗ tối ra hiệu với Lê Chỉ Tường, lẳng lặng đặt tay lên hông, nhìn Chung Ngọc Minh chằm chằm.

Ông ta khẽ cười: “Trò vặt.”

Dứt lời, ông ta ném bột thạch sao về phía đám người, hét tới: “Có cảnh sát!”

Trong nháy mắt, cả kho hàng hỗn loạn.

Giang Thừa rút súng chĩa vào người Chung Ngọc Minh, anh bóp cò, đám người va phải Giang Thừa, viên đạn bị chệch hướng, xẹt qua vai ông ta.

Chung Ngọc Minh khiếp sợ nhìn Giang Thừa.

Cảnh sát mai phục cũng rút súng ra.

“Không được nhúc nhích!”

Chung Ngọc Minh phản ứng nhanh, không giả vờ yếu ớt tập tễnh như vừa nãy nữa, ông ta không chút do dự túm lấy Điền Giai Mạn đứng ngay cạnh mình, ông ta thấy động tác giơ súng của Giang Thừa, hung hăng đẩy Điền Giai Mạn về phía anh, ông ta rút súng của vệ sĩ đứng cạnh ra, vừa lùi lại vừa bắn loạn xạ vào đám người.

Giang Thừa kéo Điền Giai Mạn sang một bên để né đạn.

Nhân cơ hội đó, Chung Ngọc Minh chạy trốn vào sau khu kho hàng.

Giang Thừa và Lê Chỉ Tường đuổi theo ông ta.

Trong khu hàng có rất nhiều thùng container khác nhau tạo thành những con đường lớn bé đan vào nhau giống như mê cung, tầm nhìn cũng bị cản trở.

Giang Thừa và Lê Chỉ Tường cầm súng vừa chạy đi tìm Chung Ngọc Minh vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

Chạy tới đoạn rẽ, bỗng nhiên có viên đạn bắn qua người Giang Thừa.

Giang Thừa phản ứng nhanh, vội vàng tránh đi, anh bật dậy giơ súng đuổi theo Chung Ngọc Minh, thấy ông ta ấn lỗ tai, chạy sang hướng bên trái.

Trong lúc ông ta nghiêng người, Giang Thừa thấy ông ta đeo tai nghe.

“Có đứng ở chỗ cao chỉ đường cho ông ta.” Giang Thừa: “Mau xử lý người đứng trên tầng cao nhất của nhà hát.”

——

Cùng lúc đó, Ôn Giản đẩy cửa sắt trên tầng cao nhất ra, cô thấy một người đàn ông cầm kính viễn vọng và điện thoại, nói với đầu dây bên kia: “Chạy tiếp 20 mét rồi rẽ phải.”

Nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta vô thức quay người lại.

Ôn Giản không nói gì, bước tới đá điện thoại và kính của ông ta xuống.

Ông ta xoay người phản kháng, Ôn Giản túm chặt áo khoác gã, gắng sức kéo về phía mình, tay kia đánh vào tay gã, cô giữ cánh tay trong tay áo, nhanh chóng bẻ ra sau lưng, dùng áo trói tay gã ta lại, buộc thêm một nút thắt trên lan can cạnh tường.

Ông ta cố gắng giãy giụa: “Mày là ai?”

Ôn Giản không đáp, cô tắt điện thoại của ông ta, lấy ống nhòm nhìn bến tàu.

Không có người chỉ đường, Chung Ngọc Minh bối rối mất phương hướng.

Ôn Giản gọi cho Lê Chỉ Tường: “Phía ngoài bên phải bác Lê có đường tắt.”

Ánh mắt Lê Chỉ Tường thay đổi, ra hiệu cho Giang Thừa chạy sang bên phải, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói gấp gáp của Ôn Giản: “Cẩn thận có đạn.”

Lê Chỉ Trường nhanh chóng tránh sang một bên, chiếc điện thoại bị văng ra ngoài.

Giang Thừa chạy tới nhặt điện thoại lên, mới áp điện thoại vào tai, anh nghe thấy giọng Ôn Giản: “Có người tiếp ứng cho Chung Ngọc Minh, bên trái, cẩn thận.”

Giang Thừa chạy thẳng sang trái, có tiếng súng đùng đoàng vang lên.

“Bên phải.” Ôn Giản sốt ruột nhắc tiếp: “Bên trái.”

Giang Thừa giơ tay bắn gã.

“Chung Ngọc Minh chạy tới đường hầm rồi, chỗ đó có công nhân dỡ hàng… Không đúng, hôm nay giao dịch, chắc chắn sẽ không có công nhân ở chỗ khác… Cẩn thận!” Ôn Giản trơ mắt nhìn thùng hàng container đổ xuống chặn đường Giang Thừa và Lê Chỉ Tường, mà Chung Ngọc Minh thuận lợi chạy vào đường hầm.

“Chung Ngọc Minh vào đường hầm rồi!” Ôn Giản vội vàng nói, cô để ống nhòm xuống, xoay người chạy xuống lầu.

Chung Ngọc Minh chạy vào đường hầm khu A rồi chạy tới nhà hát.

Ôn Giản vừa chạy vừa gọi: “Chung Ngọc Minh chạy tới nhà hát, mau chóng sơ tán người xem đi.”

Lúc chạy đến cửa, Ôn Giản va phải đám người Lâm Bằng Bằng và gia đình Giang Thừa.

Lâm Bằng Bằng thấy Ôn Giản: “Giản Giản? Em chạy nhanh thế? Định đi đâu?”

Ôn Giản không có thời gian giải thích, cô nói: “Bọn chị mau rời khỏi đây đi.”

Nói xong cô chạy xuống đường hầm.

——

Khu vực kho cảng.

Container bị đổ đầy dưới đất, có mấy thùng hàng bị nứt, hàng hóa bên trong văng ra ngoài.

Giang Thừa và Lê Chỉ Tường đang đấu với bọn đàn em của Chung Ngọc Minh.

Tất cả đều là vệ sĩ cải trang thành công nhân.

Vì để thuận lợi thoát thân, Chung Ngọc Minh đã sắp xếp rất nhiều kế hoạch khác nhau.

Ở khu C vẫn đang đánh nhau kịch liệt.

Còn đám người bên này là kế hoạch B của Chung Ngọc Minh, vì muốn để bản thân thêm thời gian trốn đi nên vệ sĩ ở đây đều được huấn luyện kỹ càng.

Giang Thừa và Lê Chỉ Tường không thể thoát khỏi bọn chúng ngay được.

“Bác đuổi theo ông ta trước đi, lối ra bị chặn rồi.” Giang Thừa ngăn đám người đánh Lê Chỉ Tường lại, tránh sang một bên tạo thành con đường khác cho ông.

Lê Chỉ Tường đuổi theo Chung Ngọc Minh, vài tên đàn em của Chung Ngọc Minh lại đuổi theo ông.

————

Từ nhà hát đến nhà kho có một đoạn đường hầm vừa dài vừa hẹp, cuối đường là là khu phố buôn bán nhưng dân cư thưa thớt, bây giờ cũng là tối muộn, vắng vẻ không người.

Chung Ngọc Minh chạy qua khu phố, ông ta không dừng lại, lúc chạy ngang qua quầy bán quần áo, ông ta lẳng lặng lấy một chiếc mũ và khăn quàng cổ, vừa đi vừa đeo lên người, thuận tay thay chiếc áo khác.

Chỉ trong vài giây, từ một người đàn ông già nua trở thành người nho nhã lịch lãm.

Ông ta chạy qua người Ôn Giản.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Ôn Giản dừng bước, quay lại lao tới chỗ ông ta.

Chung Ngọc Minh nhanh chóng né sang một bên, giơ súng bắn về phía Ôn Giản.

Ôn Giản tránh đi.

Chung Ngọc Minh không muốn đánh nhau với cô, chỉ nói: “Không muốn chết thì cút ngay.” rồi chạy đi.

Ôn Giản gọi cho Lê Chỉ Tường: “Chung Ngọc Minh sắp tới cửa tầng hầm rạp hát rồi, bác mau phái người ngăn ông ta lại, trên người ông ta có súng.”

Nói xong, Ôn Giản cũng chạy theo, lúc chạy gần tới cửa thì thấy có cảnh sát.

Đám người trong nhà hát chưa sơ tán hết.

Chung Ngọc Minh cũng thấy cảnh sát, sắc mặt ông ta thay đổi, giơ súng chĩa vào đám đông.

Tiếng hét chói tai vang vọng xung quanh.

Trong tiếng la lối om sòm, Ôn Giản thấy Lâm Bằng Bằng, Hà Thiệu và người nhà Giang Thừa vẫn chưa đi.

Hà Thiệu thấy Ôn Giản đứng sau Chung Ngọc Minh một đoạn, hắng giọng gọi cô: “Lâm Giản Giản, cẩn thận!”

Sau đó cô nghe thấy giọng Lê Chỉ Tường: “Ôn Giản, bắt lấy.”

Ôn Giản quay đầu lại, Lê Chỉ Tường ném khẩu súng về phía cô.

Ôn Giản nhanh chóng bắt được khẩu súng, lưu loát lên nòng, họng súng chĩa thẳng vào người Chung Ngọc Minh.

“Đùng” một tiếng, viên đạn bắn chuẩn vào tay Chung Ngọc Minh, súng của ông ta rơi xuống đất.

Hà Thiệu, Lâm Bằng Bằng và mọi người cả kinh: “Đây…”

Trình Lâm bối rối nhìn Ôn Giản.

Ông nội Giang Thừa sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt.

Chung Ngọc Minh nhân cơ hội này chạy tới chỗ ông nội Giang Thừa, kiềm chế cơn đau kề dao vào cổ ông: “Không được tới đây.”

Ôn Giản dừng lại.

Chung Ngọc Minh bắt cóc ông nội Giang Thừa lùi về sau cho tới lan can cạnh biển.

Có người đàn ông bị cảnh sát đuổi theo sau chật vật chạy tới chỗ ông ta.

“Chủ tịch Chung!” Nói rồi, anh ta vứt một khẩu súng cho ông Chung Ngọc Minh.

“Đưa tôi đi cùng.”

Trình Lâm nghe thấy giọng nói đó, cô nàng ngẩng đầu lên.

“Anh?” Cô nàng ngỡ ngàng gọi.

Vì tiếng gọi này, mọi người quay sang nhìn người đàn ông đứng sau ông nội Giang Thừa, đôi mắt Trình Lễ Tiến đỏ au nhìn ba mẹ mình.

“Trình Lễ Tiến, con…” Mẹ Trình Lâm không thốt nên lời.

Trình Lễ Tiến không có thời gian để ý mẹ mình, anh ta đứng cạnh Chung Ngọc Minh và con tin.

Anh ta biết mình không thể chạy thoát, vậy nên mới quyết định liên thủ cùng Chung Ngọc Minh, Chung Ngọc Minh bắt cóc ông nội Giang Thừa, đây cũng là cơ hội sống sót của anh ta.

Chung Ngọc Minh cầm khẩu súng Trình Lễ Tiến ném cho mình, ông ta dí họng súng vào thái dương ông nội Giang Thừa, tuy tay phải bị thương nhưng không ảnh hưởng gì tới tay trái của ông ta.

Trình Lễ Tiến không dám đứng ngoài cùng, anh ta đứng sau ông nội Giang Thừa kề dao vào cổ ông, lạnh lùng nói với Ôn Giản và cảnh sát: “Chuẩn bị thuyền ca nô cho tao.”

Trình Lễ Tiến không cao bằng ông nội Giang Thừa, ông nội trở thành bia ngắm che chắn anh ta.

Ôn Giản nắm chặt khẩu súng nhưng không dám bắn.

“Chung Ngọc Minh.” Ôn Giản nhìn ông ta chằm chằm, “Tôi là con gái Lâm Cảnh Dư, ông sai Hạ Chi Viễn bắt cóc tôi không phải vì tôi là con gái Lâm Cảnh Dư ư? Bây giờ tôi đi theo ông, ông thả ông nội ra.”

Chung Ngọc Minh cười: “Mày không nói thì tao cũng quên mất, con gái Lâm Cảnh Dư, Lâm Cảnh Dư, haha…”

Ông ta nhìn Ôn Giản, quay sang nhìn Lê Chỉ Tường và cảnh sát đứng sau cô rồi lại nhìn Ôn Giản.

“Mày là cảnh sát? Lâm Cảnh Dư cũng là cảnh sát?”

Mọi người kiếp sợ nhìn Ôn Giản, nhất là những người biết ba cô.

Tay Ôn Giản run lên nhưng lại cố gắng bình tĩnh.

Cô biết cô phải thừa nhận, cô muốn đòi lại thanh danh của ba mình nhưng giờ vẫn chưa tới lúc, Chung Ngọc Minh vẫn chưa sa lưới.

“Không phải, ông ấy không phải!” Mắt Ôn Giản đỏ bừng, nghẹn ngào phủ nhận: “Tôi không có người ba nào như thế.”

“Mày nói dối.” Chung Ngọc Minh dằn từng câu từng chữ: “Mày bỏ súng xuống mới được tới đây.”

Ôn Giản đặt súng xuống dưới chân, giơ tay lên chầm chậm đi tới chỗ Chung Ngọc Minh.

Chung Ngọc Minh: “Mày đừng hòng dở trò, nếu không tao sẽ bắn vài phát đấy.”

Ôn Giản không nói gì, từ từ đi tới cạnh ông ta.

Chung Ngọc Minh đẩy ông nội Giang Thừa ra rồi nhanh chóng túm lấy Ôn Giản, tốc độ của ông ta quá nhanh, Ôn Giản còn chưa phản ứng lại, Chung Ngọc Minh dí súng lên thái dương của cô.

“Lâm Cảnh Dư, con gái mày đang trong tay tao, mày còn không xuất hiện à?” Chung Ngọc Minh hét to.

Ôn Giản khó hiểu ngoảnh lại nhìn Chung Ngọc Minh rồi lại từ từ nhìn ông nội Giang Thừa.

Ba mẹ Giang Thừa đỡ ông nội tới chỗ an toàn, cả nhà đều lo lắng cho cô.

Lâm Bằng Bằng, Hà Thiệu và các bạn đều không yên tâm nhìn Ôn Giản.

Ôn Giản thoáng nhìn bọn họ rồi lại nhìn ra sau, ở đằng xa, cô thấy Giang Thừa núp sau thân cây bên phải.

Anh cầm súng, họng súng chĩa thẳng vào chỗ Chung Ngọc Minh đứng.

Anh nhìn cô, muốn bảo cô đừng lo.

Cổ họng Ôn Giản nghẹn ngào.

Cô nhìn phương hướng của Giang Thừa và Chung Ngọc Minh, phía sau ông ta là biển, còn cô đứng đằng trước ngăn cản chỗ trí mạng của ông ta.

Ôn Giản thử cựa người.

“Đứng im.” Chung Ngọc Minh cảnh cáo, thân thể chuyển động theo hành động vô ý của Ôn Giản, ông ta không phát hiện ra mà chỉ hằn học không kiên nhẫn quát Lê Chỉ Tường: “Ca nô đâu? Nhanh lên.”

Lê Chỉ Tường nhìn Chung Ngọc Minh chằm chằm, dặn cảnh sát đứng sau: “Mang thuyền tới đây.”

Chung Ngọc Minh nhìn Ôn Giản: “Không ngờ Lâm Cảnh Dư lại có con gái làm cảnh sát, không biết đây là may mắn của ông ta hay là xui xẻo.”

“May mắn!” Hai giọng nói cùng vang lên, cùng lúc đó là tiếng súng đùng đoàng, Ôn Giản thoát khỏi vòng vây của Chung Ngọc Minh, ông ta sững sờ, yếu ớt nói: “Lâm Cảnh Dư?”

Ôn Giản ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, cô thấy Giang Thừa cầm súng đi tới và cả ba cô đứng cạnh anh.

Lâm Cảnh Dư còn sống, ba cô còn sống, ông cũng cầm một khẩu súng.

Cổ họng Ôn Giản nghẹn lại, nước mắt tí tách như mưa.

Cảnh sát nhanh chóng đi tới bắt Trình Lễ Tiến lại.

Lâm Cảnh Dư nhìn Ôn Giản: “Con không sao chứ?”

Ôn Giản nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Lâm Cảnh Dư mỉm cười trấn an cô rồi mới quay sang nhìn Chung Ngọc Minh đang hấp hối.

Chung Ngọc Minh cười: “Tao đã đoán được… đoán được kết cục này từ lâu, nhưng tao không ngờ… không ngờ mười năm qua, Lâm Cảnh Dư mày vẫn còn sống.”

“Điền Giai Mạn cứu tao một mạng.” Lâm Cảnh Dư nhìn ông ta: “Năm đó mày bảo tao xử lý con cô ta, tao đã cứu đứa trẻ kia.”

“Hóa ra… hóa ra tao lại nuôi một lũ phản bội.” Chung Ngọc Minh không thở nổi: “Mười năm mày không xuất hiện… mày… mày không thể sắp đặt tất cả được.”

Ông ta từ từ nhìn Giang Thừa đứng cạnh Lâm Cảnh Dư, “Là mày đúng không?”

Giang Thừa: “Còn quan trọng à?”

“Quan trọng.

Tao… tao vẫn luôn nghĩ… là … Lôi Sắt phản bội tao, hóa ra mày… mày mới là chủ mưu.

Cũng tốt, dù sao… đều … đều là người của Lôi Sắt, cũng coi như… Tao không tìm nhầm người…” Chung Ngọc Minh yếu ớt không lên tiếng.

Giang Thừa cau mày.

Lê Chỉ Tường nói: “Mang ông ta tới bệnh viện đi.”

Dứt lời, ông bước tới chỗ Lâm Cảnh Dư, đôi mắt đỏ bừng.

Lê Chỉ Tường giơ tay về phía ông.

Lâm Cảnh Dư đập vào tay Lê Chỉ Tường, cả hai nắm chặt tay nhau.

Lê Chỉ Tưởng lại gần ôm chầm lấy ông.

Lâm Cảnh Dư cũng ôm Lê Chỉ Tường rồi buông ra, ông quay sang nhìn Ôn Giản vẫn đang cố nín khóc.

Ôn Giản cũng đang nhìn ông, nước mắt lăn dài trên má, cô cắn môi, muốn bước tới nhưng lại không dám.

“Giản Giản.” Lâm Cảnh Dư khẽ gọi.

Cuối cùng Ôn Giản không kìm chế được nữa, chạy tới ôm Lâm Cảnh Dư, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Mắt Giang Thừa cũng hơi ướt, rời mắt nhìn sang hướng khác.

Mà cách đó không xa, ai nấy cũng đều cảm động xót xa.

Sức khỏe Lâm Cảnh Dư vẫn còn yếu, tuy mười năm nay ngày nào ba Điền Giai Mạn cũng xoa bóp và kích thích cơ bắp và các khớp xương cho ông, Lâm Cảnh Dư tỉnh lại được mấy ngày cũng tăng cường luyện tập nhưng mà vì vài năm nằm trên giường, sức khỏe không còn được như trước nữa, đêm nay ông gạt mọi người tới đây.

Tới khuya, gió ngoài biển rất lạnh, Giang Thừa sợ ông không chịu được, anh đi tới nhẹ nhàng đỡ Ôn Giản: “Đi về thôi, ngoài này gió lớn.”

Ôn Giản nghẹn ngào đáp: “Vâng.”

Lâm Cảnh Dư và Lê Chỉ Tường đi phía trước, cô và Giang Thừa theo sau.

Nhà kho bên kia đã được xử lý xong, tất cả đều bị bắt về quy án.

Giang Thừa nhớ vừa nãy Chung Ngọc Minh nói: “Tao không tìm nhầm người.”, anh cảm thấy rất lạ.

Ôn Giản hỏi: “Sao thế ạ?”

Giang Thừa lắc đầu: “Anh cảm thấy mình đã bỏ qua gì đấy.”

Ôn Giản: “Vì sao?”

Giang Thừa: “Trước khi chết, Chung Ngọc Minh bảo mình không tìm lầm người.

Ông ta làm cái gì cũng sẽ có kế hoạch dự bị, ông ta nghĩ anh là người của Lôi Sắt, nếu Lôi Sắt phản bội thì chắc chắn cũng sẽ không tha cho đàn em của anh ta.”

Ôn Giản: “Thế nên ông ta tìm tay súng bắn tỉa, nhưng mà gã đó…”

Ôn Giản bỗng nhiên nhớ tới lúc Uông Tư Vũ nói đã khống chế tay súng bắn tỉa, Hạ Chi Viễn lại cười, thêm cả lúc cô buông ống nhòm xuống thì trông thấy bóng người mờ mờ đứng trên tòa nhà cũ kĩ đối diện, bỗng nhiên người cô lạnh toát.

Thấy Ôn Giản đi sau mình, Giang Thừa ngoảnh lại nhìn cô: “Sao thế?”

Anh lại thấy Ôn Giản lao tới người mình: “Cẩn thận!”

Giang Thừa ngã sõng soài trên đất, anh liếc mắt qua thấy ánh sáng lóe lên từ tòa nhà cũ và cả viên đạn xẹt tới.

Giang Thừa hoảng sợ, đập vào mắt anh là vũng máu tươi.

Người Ôn Giản trượt xuống khỏi người Giang Thừa, rơi xuống biển, chỗ cô đứng không có lan can bảo vệ.

“Lâm Giản Giản.”

Trong nháy mắt, Giang Thừa nhảy xuống cứu Ôn Giản.

Mọi người đứng cạnh hoảng sợ nhìn qua.

Lê Chỉ Tường và Lâm Cảnh Dư phản ứng nhanh nhất, Lê Chỉ Tường hét to: “Mau bắt hung thủ.”

Dứt lời, ông vội vàng dẫn cảnh sát chạy tới tòa nhà cũ kia.

Lâm Cảnh Dư xoay người nhảy xuống nước.

Cảnh sát cũng nhảy xuống theo.

Cả nhà Giang Thừa sợ hãi, đôi mắt đỏ bừng.

Nước biển nhuộm thành màu máu.

Buổi tối sóng to, Ôn Giản rơi xuống nước bị sóng đánh ra ngoài biển rộng.

Giang Thừa liều mạng bơi tới chỗ cô.

Ôn Giản cũng nhìn thấy Giang Thừa, cô muốn bơi tới chỗ anh nhưng toàn đau đớn làm cả người cô không còn chút sức nào.

Dưới đáy biển có sóng ngầm, còn có san hô, lại càng nguy hiểm hơn.

Ôn Giản nhìn Giang Thừa hung hăng bới về chỗ mình, cô lo lắng sốt ruột không thôi.

Ôn Giản yếu ớt xua tay với anh, muốn anh đừng tới đây nhưng mất máu quá nhiều làm cô dần dần mất đi ý thức.

Giang Thừa không nhìn thấy, hung hăng nhìn cô, đôi mắt đỏ au, đôi tay dài băng qua sóng lớn, không ngừng lại gần Ôn Giản, cuối cùng cũng túm được người cô.

Anh cố gắng ôm chặt Ôn Giản vào lòng, ôm cô bơi về bờ. Harry Potter fanfic

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.” Trong đám người truyền tới giọng nói vui sướng nghẹn ngào.

Giang Thừa ôm Ôn Giản lên bờ.

Ôn Giản hoàn toàn mất đi ý thức.

Giang Thừa như phát điên: “Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương.”

Xe cứu thương đã đến, bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới.

Ôn Giản được đưa lên xe, Giang Thừa đi cùng, anh nắm tay Ôn Giản, nhìn gương mặt tái nhợt của cô chằm chằm.

Lâm Cảnh Dư ngồi bên cạnh.

“Giản Giản sẽ không sao đâu.” Ông nhỏ giọng nói, không biết là đang trấn an anh hay là trấn an bản thân mình.

Giang Thừa không đáp, chỉ nắm chặt tay Ôn Giản, nhìn cô chằm chằm.

——

Đèn báo phòng phẫu thuật sáng lên, Ôn Giản bị đẩy vào trong.

Giang Thừa đứng bên ngoài, đôi mắt nhìn cửa phòng, cả người ướt sũng.

Khâu Mộng Kỳ đưa bộ quần áo khô cho anh: “Con thay quần áo trước đi.”

Giang Thừa lắc đầu, vẫn đứng im nhìn cửa phòng phẫu thuật.

Khâu Mộng Kỳ nhìn sang cầu cứu ông nội.

Ông nội lắc đầu: “Kệ nó đi.”

Nói rồi, ông lại lo lắng nhìn phòng phẫu thuật.

Lê Chỉ Tường xử lý xong mọi chuyện rồi mới tới.

“Hung thủ bị bắt rồi, Chung Ngọc Minh thuê gã với giá cao, vì để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ông ta sắp xếp hai tay súng bắn tỉa.” Lê Chỉ Tường nói với Giang Thừa, ông vỗ vai anh: “Không bị bắn vào chỗ hiểm, Ôn Giản sẽ không sao đâu.”

“Vâng.” Giang Thừa đáp, anh nhìn mọi người, nói tiếp: “Mọi người về đi, mình con ở đây là được.”

Nhưng không ai rời đi.

Ca phẫu thuật kéo dài từ đêm tới sáng.

Khi trời hừng đông, bên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân vội vàng.

Giang Thừa nhìn qua, anh thấy Ôn Tư Bình đi suốt đêm tới đây.

Lâm Cảnh Dư cũng nhìn thấy bà, ông đứng dậy.

Ôn Tư Bình dừng lại, ngơ ngẩn nhìn Lâm Cảnh Dư, đôi mắt đẫm lệ.

Mắt Lâm Cảnh Dư cũng hơi ướt, ông không nói gì, chỉ đi tới ôm Ôn Tư Bình vào lòng.

Tiếng khóc nghẹn ngào phá vỡ không gian yên tĩnh ngoài hành lang.

Ông nội Giang Thừa là người mạnh mẽ cứng rắn mà cũng xúc động theo.

Giang Thừa nhìn ba mẹ Ôn Giản, anh nhớ đêm hôm đó cô kể chuyện ba mẹ mình cho anh nghe, khung cảnh này cũng là ước mong mười năm của cô.

Mẹ cô chờ được rồi, vậy còn cô thì sao?

Anh lại quay sang nhìn cửa phòng phẫu thuật, đôi mắt cay xè.

Đúng lúc ấy bác sĩ mở cửa phòng đi ra ngoài.

Giang Thừa chạy tới: “Cô ấy thế nào rồi ạ?”

“Lấy được viên đạn ra rồi, không bị bắn trúng chỗ hiểm, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bệnh nhân mất quá nhiều máu, phải cần chăm sóc kĩ càng hơn.”

Gương mặt căng thẳng lo lắng cả đêm của Giang Thừa cuối cùng cũng được thả lỏng: “Cảm ơn bác sĩ.”

————

Ôn Giản mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ, cô rơi xuống biển, máu đỏ hòa vào dòng nước vây quanh người cô.

Trong làn nước màu đỏ, cô nhìn thấy Giang Thừa, đôi mắt anh đỏ ngầu dữ tợn, liều mạng bơi về phía cô.

Cô không quen một Giang Thừa như thế, thế nhưng đây là Giang Thừa mà cô thân thuộc nhất, tựa như buổi tối hôm anh đi xem mắt, anh nghĩ cô lại không từ mà biệt, điên cuồng đi tìm cô, sau tới lúc gặp được cô, đôi mắt anh cũng đỏ ngầu thế này, hung hăng nhìn cô, rõ ràng định đi nhưng khi ngoảnh lại, anh gạt hết quật cường và cố chấp của bản thân sang một bên.

Dáng vẻ này Giang Thừa lại làm cô càng khó chịu hơn.

Cô muốn mở mắt ra, muốn nói với anh rằng mình sẽ không đi đâu hết.

Nhưng mí mắt cô nặng như ngàn cân, không thể mở ra được.

Dưới lớp chăn, tay cô bị nắm chặt, bên cạnh còn nghe thấy loáng thoáng giọng của mẹ.

“Giản Giản? Giản Giản?”

Nghe thấy tiếng gọi mình, cuối cùng Ôn Giản cũng mở được mắt ra.

“Tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi…” Giọng Khâu Mộng Kỳ còn xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.

Ôn Giản cố gắng đảo mắt nhìn quanh, trước mắt cô là màu trắng chói mắt, sau đó cô nhìn thấy ba, thấy mẹ, có ông nội, ba mẹ Giang Thừa và cả anh nữa.

Giang Thừa ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay Ôn Giản lên má mình, lẳng lặng nhìn cô.

Từ lúc cô tỉnh lại tới bây giờ, anh vẫn nhìn cô chằm chằm, cũng chẳng thèm chớp mắt, chỉ yên lặng trầm mặc nhìn cô.

Cô mỉm cười với anh: “Em không sao.”

Cuối cùng con ngươi Giang Thừa cũng động đậy, anh vẫn nắm chặt tay cô, không nói gì.

Lâm Cảnh Dư nhìn Ôn Giản và Giang Thừa, nói: “Tỉnh lại là tốt rồi.”

Sau đó ông bảo với mọi người: “Chúng ta ra ngoài ăn gì đó đi, để hai đứa nó ở đây.”

Mọi người gật đầu cùng đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, ông nội ngoảnh lại nhìn Ôn Giản.

Ôn Giản hoang mang nhìn ông.

“Nha đầu, cảm ơn cháu.” Ông nội gom hết quyết tâm, khẽ nói với cô.

Ôn Giản mỉm cười: “Không có gì đâu ạ, vốn dĩ là trách nhiệm của cháu mà.”

Ông nội lắc đầu, “Với cả…” Ông dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, “Xin lỗi cháu, là ông nội có lỗi với cháu.”

Mắt Ôn Giản đỏ lên, rõ ràng đây chỉ là mấy chữ rất đơn giản.

“Không sao đâu ông.” Cô cười đáp: “Ông đừng đau đáu mãi.”

“Ừ.” Ông nội cũng cười theo: “Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Dứt lời, ông nội đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa phòng, để lại không gian riêng cho hai người.

Giang Thừa vẫn áp tay cô vào má mình, anh lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Cô nói: “Em không sao thật mà.”

Giang Thừa không đáp, khom lưng nhẹ nhàng ôm cô, cẩn thận từng li từng tí.

Mũi Ôn Giản cay cay, giơ tay muốn ôm anh.

Giang Thừa ngăn cô lại.

“Nằm im nào, cẩn thận đụng tới vết thương.” Cuối cùng anh cũng nói chuyện, giọng nói khàn khàn nhưng lại rất dịu dàng.

Ôn Giản ngoan ngoãn để anh ôm mình.

“Mai sau em đừng như thế nữa.” Anh nói.

“Vâng.” Ôn Giản nặng nề đáp, nhưng cô vẫn dang tay ôm lấy anh.

Giang Thừa lại càng ôm cô chặt hơn.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng ấm áp chiếu rọi căn phòng.

Giang Thừa chợt nhớ hôm thi đại học, anh ngồi trong phòng thi nhìn từng giây từng phút trôi qua mà không thấy Ôn Giản xuất hiện, nhớ lúc anh lao ra khỏi phòng thi, chạy qua màn mưa, khung cảnh chỉ còn lại dây cảnh báo màu vàng.

Khoảnh khắc đó, anh như rơi xuống hố băng lạnh lẽo.

May mà cô còn sống.

Cũng may là anh vẫn còn ở đây.

• HOÀN CHÍNH VĂN •