Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 116: Ngoại truyện hà thiệu – Hứa nhiễm (1)



Trong mắt Hứa Nhiễm, khung cảnh lúc gặp lại Hà Thiệu chẳng có chút lãng mạn nào, thậm chí còn rất kì lạ quỷ dị.

Chạng vạng mùa hè, tiết trời oi bức, điều hòa trong nhà Hứa Nhiễm bị hỏng, cô mở hết cửa sổ và cửa nhà rồi vào bếp nấu cơm.

Tuy Hứa Nhiễm sống một mình, thoải mái tùy ý nhưng ăn uống phải đầy đủ đàng hoàng.

Tuy chỉ là mấy món đơn giản nhưng phải sạch sẽ nóng hổi, tốt nhất là tự nấu.

Hứa Nhiễm khá vui vẻ, vừa nấu nướng vừa ngân nga hát hò.

Vừa bưng đồ ăn ra, cô thoáng nhìn qua cửa nhà, sợ hãi suýt nữa đánh rơi đĩa thức ăn xuống sàn.

Bên ngoài có một chàng trai, mái tóc dài rối bời, trên mặt toàn là màu vẽ nhem nhuốc nhìn không rõ gương mặt, đôi mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm…

Chuyện này là sao?

Chân Hứa Nhiễm mềm nhũn: “Anh anh anh… anh là cái gì đấy?!”

Ánh mắt người đứng ngoài mờ mịt, đủng đỉnh sờ mũi, vì ốm nên giọng anh khàn khàn: “Là người chứ cái gì, nhìn không giống người à?”

Hứa Nhiễm: “Không phải, ý tôi không phải thế, ý tôi là… anh ở đây có chuyện gì à?”

Đối phương khịt mũi: “Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”

“Gì? Gì cơ?” Hứa Nhiễm liếc con dao gần đó, cô không cầm điện thoại, không thể báo cảnh sát, chỉ đành dùng con dao kia để phòng thân.

Con dao kia chẳng thể thái thịt, không biết có chém người được không… Lần sau nấu cơm nhất định phải để điện thoại trong túi tạp dề mới được, cũng phải mua con dao mới! Hứa Nhiễm căng thẳng, dáng vẻ đề phòng, lúc nào cũng trong tâm thế sẵn sàng dùng dao đuổi người.

Ánh mắt đối phương long lanh, Hứa Nhiễm tưởng anh chuẩn bị ra tay.

Anh ho một tiếng, ngại ngùng nhìn Hứa Nhiễm, “Ờm, cô có thể mời tôi…”

Anh còn chưa nói hết câu, Hứa Nhiễm vội vàng cầm con dao lên, xông ra ngoài cửa.

Hà Thiệu hoảng sợ, nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa ngoảnh lại nói: “Ăn một bữa cơm thôi! Tôi chỉ muốn ăn cơm thôi! Không được thì thôi, sao cô lại đòi chém tôi chứuuu! A!”

“…” Hứa Nhiễm cầm con dao đứng ngoài cửa nhìn người nào đó ngã sõng soài gần đó, thầm nghĩ ăn cơm thì cứ bảo là ăn đi, sao cứ giống như tội phạm mới trốn ra tù, ai biết là muốn ăn cơm hay là muốn đòi mạng người khác.

Cô nhìn Hà Thiệu, bước tới lại gần anh, đối phương từ từ đứng dậy, nhìn thấy cô thì suýt nữa bị ngã lần nữa, “Này này, cô đừng kích động, tôi không có ý đồ xấu đâu, chỉ là tôi đói mơ màng quá thôi, cô cất con dao kia được không…”

Hứa Nhiễm trông anh rất đáng thương, kéo tay anh vào nhà: “Vào đây, ăn đi rồi nói tiếp.”

Người ta xin bữa cơm mà cô còn cầm dao đuổi người ta, Hứa Nhiễm hơi áy náy.

Hà Thiệu không biết suy nghĩ trong lòng cô, nghĩ chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi.

Hà Thiệu vốn đam mê chụp ảnh, dạo này lại thích vẽ vời, tâm trạng hôm nay khá tốt, ngồi trong phòng vẽ cả ngày, cứ vẽ là nhập tâm không làm gì khác, bụng đói réo liên hồi, đói tới mức choáng váng mơ hồ mới nghĩ tới chuyện ăn cơm, đi theo mùi hương thơm nức tới cửa nhà Hứa Nhiễm.

Cô gái đeo chiếc tạp dề hình chuột mickey bận bịu nấu nướng trong bếp, vừa nấu vừa hát hò, khung cảnh này quá đẹp, Hà Thiệu ngơ ngẩn, cơn đói mờ nhạt dần, nhưng cả ngày chưa ăn cơm nên đầu óc mơ màng, ngây ngốc đứng ngoài cửa.

Hà Thiệu nghĩ cô gái xinh đẹp cầm con dao còn đáng sợ hơn mấy tiểu thuyết kinh dị mà mình đã đọc, nhưng mà khi cô gái này vừa cầm dao vừa cầm tay anh, Hà Thiệu lại thấy khung cảnh này vừa ấm áp vừa kỳ quái, quái lạ hơn là cô gái này Hứa Nhiễm, là cô bạn cũ nhiều năm không gặp.

Nhưng mà cô không nhận ra anh.

Bấy giờ cả hai mới bình tĩnh lại, hiểu ra chuyện vừa nãy chỉ là hiểu lầm.

Vì để xin lỗi, Hứa Nhiễm lại nấu thêm 2 món nữa, đủ cơm cho hai người ăn.

Hà Thiệu cũng không khách sáo, mất mặt rồi nên cũng chẳng cần kiêng nể gì cả, nhưng mà anh ăn nhanh nhưng lại không mất hình tượng, lúc nào cũng lịch sự nho nhã, không phải chỉ chăm chăm vào ăn uống, đây là thói quen từ nhỏ tới lớn của Hà Thiệu.

Hứa Nhiễm ngồi đối diện quan sát anh, ngũ quan không rõ ràng nhưng lại trông rất quen, cô không nhớ ra người này là ai, vô thức cau mày.

Hà Thiệu ăn cơm không chú ý tới ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá của cô, chỉ thấy hơi nóng, giơ tay lau vầng trán lấm tấm mồ hôi.

Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Nhiễm, giơ bàn tay đầy mồ hôi cho cô xem.

Hứa Nhiễm thoáng nhìn điều hòa, nói: “Xin lỗi, điều hòa nhà tôi bị hỏng.”

“Để tôi xem.” Hà Thiệu đặt đũa xuống, xách chiếc ghế đi.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, ăn cơm ở nhà người khác thì phải làm gì cho người ta.

Đây cũng không phải là quán ăn, không thể đưa tiền cho cô được.

Hứa Nhiễm ngẩn ngơ nhìn Hà Thiệu, cảm thấy thế giới này thật thần kỳ.

Một người xa lạ bỗng dưng chạy tới nhà mình, bảo mình muốn ăn cơm, sau đó là cùng ăn, ăn được nửa bữa thì chạy đi sửa điều hòa… Chàng trai đúng là chẳng coi mình là người ngoài gì cả.

Thần kỳ nhất chính là một lát sau thì điều hòa cũng được sửa xong.

Hứa Nhiễm: “…”

Trong ánh mắt hoang mang của Hứa Nhiễm, Hà Thiệu nhảy xuống ghế, đi rửa tay rồi lại tiếp tục ăn cơm.

Hứa Nhiễm: “…”



Hôm sau, Hứa Nhiễm tan làm về tới nhà thì thấy có anh chàng đẹp trai đứng ngoài cửa, hình như đang chờ ai đó.

Mái tóc ngắn gọn gàng, mặc áo sơ mi trắng và quần jean, quần áo giản dị nhưng không ảnh hưởng tới gương mặt đẹp trai tuấn tú kia, dáng người cân đối, cao ráo mảnh khảnh, vai rộng eo thon đúng gu của con gái, nhưng mà gương mặt kia…

“Hà Thiệu?” Hứa Nhiễm mờ mịt hỏi.

Hà Thiệu mỉm cười để lộ hàm răng trắng: “Đã lâu không gặp.”

Hứa Nhiễm: “…”

Giọng nói không khàn khàn như hôm qua nữa.

Thấy Hứa Nhiễm ngạc nhiên, nụ cười của Hà Thiệu càng sâu xa hơn, cầm đồ đạc trong tay cô: “Tôi tới nấu cơm phụ cậu.”

Hà Thiệu không coi mình như người ngoài, giống y như chàng trai hôm qua, cô…

Nhìn phản ứng của Hứa Nhiễm, Hà Thiệu thầm nghĩ xem ra cách này cũng không tồi, anh khẽ gật đầu.

Phụ giúp gì chứ, cùng lắm là lấy đồ hộ cô, Hà Thiệu là người thông minh nhưng lại không biết nấu ăn, thế nên trông hơi ngốc, Hứa Nhiễm sợ đầu óc anh không bình thường sẽ gây ra chuyện không may nên kiên quyết đuổi anh ra phòng khách.

Hà Thiệu ung dung dựa vào khung cửa phòng bếp, hỏi: “Hôm qua tôi không dọa cậu sợ chứ?”

Hứa Nhiễm thoáng nhìn anh: “Cậu nói xem?”

Hà Thiệu: “Cậu nấu cơm rất ngon.

Nhưng mà ăn một mình chắc là buồn chán lắm nhỉ?”

Hứa Nhiễm cảnh giác nhìn anh: “Ý cậu là sao?”

Hà Thiệu: “Chi bằng mai sau tôi ăn với cậu là được.”

Hứa Nhiễm: “…”

Hà Thiệu: “Đương nhiên tôi sẽ không để cậu chịu thiệt, cho nên để tôi mua thức ăn cho.”

Hứa Nhiễm: “…”

Hà Thiệu: “Ờm, để tôi rửa bát đũa cho.”

“Được…” Hứa Nhiễm đảo đồ ăn trong nồi, cẩn thận không để thức ăn rơi ra ngoài.

Hà Thiệu nhanh chóng phản ứng lại: “Cậu đồng ý rồi hả? Cứ quyết định vậy nhé, hôm nay ăn xong cậu viết thức ăn muốn mua trong 3 ngày tới đi, tôi mua rồi để vào tủ lạnh cho.”

Hứa Nhiễm nhìn Hà Thiệu: “Bây giờ tôi đổi ý có còn kịp không?”

Hà Thiệu bật cười, kiềm chế ý muốn muốn xoa tóc cô, nói: “Ngoan, đổi ý cũng vô dụng thôi.”

Hứa Nhiễm: “…”

Ngày hôm sau, cuối cùng Hứa Nhiễm cũng hiểu rửa bát trong miệng Hà Thiệu là sao… Chiếc máy rửa bát mới tinh xuất hiện ngay trước mặt cô, muốn không hiểu cũng khó.

Hứa Nhiễm day trán, cuối cùng cũng chấp nhận số phận, cứ kệ anh muốn làm gì thì làm vậy.

Hà Thiệu từng chút từng chút len lỏi vào cuộc sống của cô, Hứa Nhiễm cứ thấy chuyện này thật kì lạ nhưng cũng không thấy phản cảm.

Mặc dù Hà Thiệu trông giống nam – thần kinh nhưng vẫn giống như hồi cấp 3, tính cách rất tốt, ôn hòa dịu dàng, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ, nhưng mà trong mắt Hứa Nhiễm anh chẳng khác gì đang làm nũng bán manh cả.

Hứa Nhiễm độc thân nhiều năm, có người bầu bạn cũng khá hay, huống chi đối phương lại rất đẹp trai, là bạn cũ, lại còn là đồ tham ăn.

Thứ 6, Hứa Nhiễm tăng ca tới tận khuya, ngoài trời còn có mưa.

Hứa Nhiễm cầm ô bước vào màn mưa, cô nhắn tin cho Hà Thiệu bảo giờ mình mới về.

Mãi một lúc lâu Hứa Nhiễm mới thấy Hà Thiệu nhắn tin lại, anh chỉ bảo mình biết rồi, Hứa Nhiễm cảm thấy giọng điệu kia nghe hơi bất mãn, hình như đang tức giận.

Hứa Nhiễm cau mày.

Hà Thiệu không giận, chỉ là hơi sốt ruột, chẳng có tâm trạng làm gì cả.

Hà Thiệu thẫn thờ ra ngoài đón Hứa Nhiễm, tiểu khu cách trạm xe buýt khoảng 500m, Hà Thiệu đi một quãng xa mới nhận ra trời đổ mưa, anh cũng lười không về nhà lấy ô, đi thẳng tới bến xe, từ xa anh thấy Hứa Nhiễm bước xuống, cô mở ô, lúc ấy tâm trạng của anh mới tốt lên.

Hứa Nhiễm thấy Hà Thiệu đi tới chỗ mình, tuy cảm động thật nhưng cô lại rất bất lực không biết nói sao.

Cô thầm nghĩ: đại ca, tôi biết cậu lo cho tôi, nhưng tốt xấu gì thì cậu cũng phải mang ô đi chứ…

Hôm sau là thứ bảy, Hà Thiệu không sang nhà Hứa Nhiễm ăn sáng, Hứa Nhiễm hơi ngạc nhiên, tới bữa trưa mà anh vẫn không tới, cô cả kinh.

Trong mắt Hứa Nhiễm, Hà Thiệu là đồ tham ăn, dù làm gì cũng phải ăn cơm.

Với cả nếu anh không tới thì phải nhắn cho cô trước mới đúng.

Không phải… không phải anh xảy ra chuyện gì đó chứ?

Hứa Nhiễm có chìa khóa dự phòng của nhà Hà Thiệu, cô lén vào nhà anh, phòng khách rất sạch sẽ, hẳn là thuê cô giúp việc dọn dẹp theo giờ.

Hứa Nhiễm mở cửa phòng ngủ, cửa không khóa.

Cô bước vào, thấy Hà Thiệu nằm trên giường, anh mê man, gương mặt đỏ bừng, hình như đang sốt cao.

Hứa Nhiễm lại gần sờ trán Hà Thiệu, nóng quá, hôm qua anh dầm mưa đi đón cô, cô vừa đau lòng vừa áy náy, vội vàng lấy khăn ướt để lên trán anh cho hạ sốt.

Không ngờ lúc cô quay người lại thì thấy bộ xương người để trên bàn.

Hứa Nhiễm sợ hãi lùi về sau vài bước, cả người cô ngã xuống giường, va phải Hà Thiệu đang nằm trên giường.

Hà Thiệu tỉnh giấc, mơ mơ màng màng thấy có người trong lồng ngực mình, anh vô thức ôm cô lại, mở mắt ra, thấy người trước mắt là Hứa Nhiễm.

Thấy cô chủ động nhào vào lòng mình, Hà Thiệu không chắc đây là mơ hay là thực, chỉ càng ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành: “Không sao đâu, đừng sợ.”

“Có ma…có ma.” Hứa Nhiễm chỉ bộ xương khô, giọng cô run run.

Cô rất sợ mấy thứ như thế này, cô không sợ gián, không sợ đám lưu manh, chỉ sợ ma.

Hà Thiệu đứng dậy vứt bộ xương khô ra ngoài cửa sổ, sau đó lại leo lên giường ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Ngoan, không có ma.”

Bấy giờ Hứa Nhiễm mới bình tĩnh lại, cô cũng thấy phản ứng của mình kịch liệt quá.

Tuy là sợ thật nhưng cũng không tới mức bị dọa tới thế, nhưng mà tại vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, vốn dĩ cô đang lo lắng thấp thỏm không thôi, bỗng nhiên nhìn thấy ai mà chẳng sợ!

Nhưng mà mất mặt quá, không biết bộ xương khô kia là cái gì.

Hứa Nhiễm suy nghĩ miên man cho tới khi cảm giác ấm áp chạm vào gương mặt cô.

Hà Thiệu cúi đầu, nghiêm túc hôn lên nước mắt cô.



Hà Thiệu tỉnh dậy, không thấy chiếc đồng hồ báo thức hình xương người đâu hết, nhận ra không phải mình đang mơ.

Anh cẩn thận ngẫm lại chuyện hồi nãy, chợt hiểu ra một chuyện.

Anh thích Hứa Nhiễm.

Anh không biết mình thích cô từ khi nào, có lẽ là từ thời cấp 3.

Trước đây anh không rõ tại sao mình cứ thấy bực bội không yên, nhưng lúc nào ở cạnh Hứa Nhiễm cũng thấy vui vẻ hạnh phúc, bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân là gì chẳng cần nói cũng biết.

Lúc anh đang mải suy nghĩ thì Hứa Nhiễm đẩy cửa vào: “Cậu tỉnh rồi à?”

Hà Thiệu lập tức thay đổi sắc mặt sang vẻ nghiêm túc đứng đắn: “Ờm, hôm nay tôi…”

“Cậu sốt nên mơ màng lắm.” Hứa Nhiễm đưa nhiệt kế cho anh, “Nào, đo nhiệt độ đi.”

Thấy Hứa Nhiễm dửng dưng như không, Hà Thiệu thấy hơi hụt hẫng, cầm nhiệt kế, nói: “Cảm ơn cậu nhé.”

“Không có gì đâu, đều là bạn bè cả mà.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Hứa Nhiễm cảm thấy mình nói xong câu này trông Hà Thiệu lại càng ảo não uể oải hơn.

Lúc Hà Thiệu đo nhiệt độ, Hứa Nhiễm có điện thoại, cô ra ngoài nghe máy, lát sau lại quay lại phòng anh.

Hà Thiệu giả vờ xem nhiệt kế, lén lút nhìn cô.

Anh hỏi: “Cậu sao thế?”

Hứa Nhiễm bất lực nhìn trần nhà, đáp: “Sếp giới thiệu bạn trai cho tôi, còn gấp gáp lắm, ngày mai tôi phải đi xem mắt.”

“…” Hà Thiệu sốt ruột, thời buổi này làm sếp còn khiêm cả ông tơ bà nguyệt nữa hả? Trên đời sao lại có ông chủ nào quan tâm nhân viên như thế chứ?

Hà Thiệu tức giận, bóp nhiệt kế trong tay, chiếc nhiệt kế không chịu nổi sức anh, vỡ tan tành.

Hứa Nhiễm hoảng sợ, thấy gân xanh nổi lên trên tay anh, còn cả đôi mắt đáng sợ hung ác, giống y như trúng tà, cực kì đáng sợ.

Bỗng nhiên Hà Thiệu bình tĩnh lại, khẽ cười với Hứa Nhiễm: “Không sao đâu, tôi còn đang mừng thay cho cậu đấy.”

Hứa Nhiễm: “…”

Nổi điên một trận, cuối cùng Hà Thiệu cũng yên tĩnh lại, anh thiếp đi.

Hứa Nhiễm cẩn thận dọn nhiệt kế bị vỡ dưới sàn nhà, sợ tay Hà Thiệu dính phải thủy ngân, cô lại tỉ mỉ từng li từng tí lau tay cho anh.

Hứa Nhiễm vừa lau vừa thầm mắng bản thân không có tiền đồ.

Hừ! Sao khung cảnh này giống y như cung nữ hầu hạ hoàng thượng thế nhỉ?

Tới khi Hứa Nhiễm ra khỏi phòng thì Hà Thiệu mới lẳng lặng mở mắt ra, anh hôn lên bàn tay cô vừa mới lau cho mình, sau đó lại rơi vào trầm tư.

Sáng hôm sau, Hứa Nhiễm nhận được ‘quà’ của Hà Thiệu, anh lấy lý do là hy vọng cô đi xem mắt thành công.

Hứa Nhiễm thấy không tự nhiên lắm, tới khi mở hộp quà ra, cô lại càng hoang mang hơn.

“Cái gì đây?” Hứa Nhiễm giơ món quà bên trong ra, là miếng vải màu đen trông khá kỳ lạ, bên trên còn có họa tiết long lanh, hoa văn phức tạp, nhìn qua trông rất đắt, “Rèm cửa à? Hay là khăn trải bàn?”

Hà Thiệu vuốt cằm, bình tĩnh cười đáp: “Váy.”

Anh suy nghĩ cả đêm, tốn bao nhiêu công sức trăm cay ngàn đắng mới tìm được món quà này, bắt bên cửa hàng phải đưa tới đây trong sáng mai luôn.

Có lẽ quản lý cửa hàng cũng thấy khó lắm mới tìm được người vung tiền như rác như Hà Thiệu, thái độ ân cần không giận dữ, đúng 9 giờ sáng giao tới tận nhà anh.

Hứa Nhiễm nhìn món quà hồi lâu, “Cái váy này… váy này mặc được à? Ôi, đây là đồ hiệu đấy, bao nhiêu… bao nhiêu tiền thế?”

Hà Thiệu: “Tiền nong gì chứ, đây là tâm ý của tôi mà.”

Hứa Nhiễm cũng không muốn nhắc tới tiền, nhưng mà logo nhãn hiệu chình ình ở đấy, nhìn qua cũng biết đây là đồ đắt tiền, cô không thể chỉ vì một cuộc xem mắt mà lại để Hà Thiệu tiêu một đống tiền được, mà đối tượng xem mắt của cô cũng không phải là anh…

Hứa Nhiễm gãi đầu, “Cậu nói đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?”

“64 triệu.”

Hứa Nhiễm: “…”

“Mấy cái này đều là kim cương thật đấy.” Hà Thiệu chỉ họa tiết trên chiếc váy, chân thành nhìn Hứa Nhiễm: “Tâm ý của tôi cả mà.”

Hứa Nhiễm: “…”

Cô dè dặt hỏi: “Cái này, cái này… có thể trả lại không?”

Hà Thiệu: “Không thể.”

Hứa Nhiễm: “…”

Cô nhìn vẻ mặt quái lạ của Hà Thiệu, đành phải thỏa hiệp: “Được được, tôi mặc, tôi mặc là được chứ gì…” Mặc cái ‘khăn trải bàn’ 64 triệu đi xem mắt, nghĩ tới lại thấy áp lực.

Cô không thể từ chối được, tuy trông Hà Thiệu không bình thường lắm nhưng cũng có lòng mua quà cho cô, tuy là gu thẩm mỹ của anh không ổn lắm.

Thấy Hứa Nhiễm chịu mặc, Hà Thiệu vui vẻ thỏa mãn rời đi.

Cô mặc cái váy này chắc chắn sẽ thu hút mấy ông bác sĩ tâm thần.

Đương nhiên cách này chỉ là tạm thời, diệt cỏ phải diệt tận gốc, gốc rễ của vấn đề này là ở đâu? Chính là ở ông sếp hay mai mối của Hứa Nhiễm chứ đâu!