Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 51



Edit: Hạnh



Cô gái tóc ngắn đặt vali nằm lên sàn nhà, rồi lại kéo một cái vali khác ra, bên trong toàn là túi xách nữ chưa bóc seal.

Ôn Giản nhìn Giang Thừa, ánh mắt chuyển qua 2 chiếc vali kia, kinh ngạc nói: “Đẹp quá.



Nói rồi, cô nhét váy vóc vào tay Giang Thừa, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống vừa sờ túi vừa hỏi, “Chỗ cô bán túi này hả? Bao nhiêu tiền một cái thế?”

Một loạt hành động của Ôn Giản làm cô ta sửng sốt, lấy lại chiếc túi Ôn Giản cầm đi.

“Xin lỗi cô nhé, người khác đặt túi này rồi.



Ôn Giản lại cầm túi khác lên, “Tôi thích kiểu dáng này.



Cô vừa nói chuyện vừa ngắm xung quanh, “Đây là da thật à? Còn cái nào không?”

Cô kéo khóa được một nửa thì cô ta lại cầm về.

Cô ta áy náy cười bảo: “Xin lỗi cô nhé, người ta đặt cọc hết rồi.



Sợ Ôn Giản lấy tiếp, cô gái tóc ngắn đóng vali lại, kéo vali đứng dậy.

Ôn Giản tiếc nuối nhìn cô ta: “Không còn cái nào à? Kiểu dáng này đẹp quá.



Cô ta cười đáp: “Túi xách này toàn là có khách đặt tiền cọc rồi mới đi lấy, thế nên không thừa cái nào cả.



Ôn Giản hiểu ra, gật đầu, nói với cô tóc ngắn: “Vậy tôi có thể add Wechat với cô không? Nếu như ưng cái nào tôi cũng muốn mua.



Cô ta gật đầu, cầm điện thoại, bảo: “Được chứ, nhưng mà hàng về hơi chậm, cô chờ được không?”

Ôn Giản: “Khoảng bao lâu?”

“Không biết nữa, phải xem có bao nhiêu đơn hàng, nhanh thì 1 tuần, chậm thì 1 – 2 tháng.



“Không sao.

” Ôn Giảm cầm điện thoại, mở Wechat kết bạn với cô ta.

Giang Thừa cầm váy đi tới: “Trong nhà có bao nhiêu túi vẫn chưa đủ à? Cách mấy ngày lại thấy em mua một cái, có cái anh còn chưa thấy em dùng lần nào.



Dứt lời, anh đưa đồ cho cô nhân viên, “Cô gói lại giúp tôi nhé.



Anh cầm điện thoại, hỏi: “Hết bao nhiêu tiền thế?”

Ôn Giản: “Bao nhiêu túi xách cũng không thấy đủ.



Hai người kết bạn với nhau, Ôn Giản nhìn cô gái tóc ngắn rời đi mới quay đầu nhìn cô nhân viên tóc dài đang tính tiền, hỏi: “Sao không bán túi ở đây?”

“Ở đây không dễ bán đâu.

Cô không thấy logo ở túi hả, đều là đồ cao cấp xa xỉ cả đấy, mà có ai lại đi mua đồ đắt tiền ở cửa hàng bình thường như chúng tôi đâu.



Ôn Giản lo lắng hỏi: “Đều là hàng thật đúng không?”

“Đương nhiên rồi.

” Cô ta cười bảo, “Tôi mua hộ mà.



Ôn Giản: “Thế sao cô ấy không mua trực tiếp?”

“Tiện đường đó.

” Cô ta đáp: “Tôi hay tới thành phố B nhập hàng về, có nhiều đồ trung chuyển ở thành phố B lắm, thế nên tôi mang về hộ cho.



Ôn Giản hiểu ra, gật đầu khen: “Cô tốt thật đó.



Cô ta gượng ngùng, “Ôi trời, đều là bạn bè cả, giúp người ta cũng là chuyện nên làm mà, hơn nữa cô ấy cũng không để tôi làm không công, đưa cho tôi ít tiền, thật ra cũng chẳng có gì đâu, tiện tay kéo thêm một vali mà thôi.



Cô ta vừa nói vừa gói quần áo cho Ôn Giản.

Giang Thừa nói cảm ơn, nhận túi đồ, một tay để lên vai Ôn Giản, bước ra cửa với cô.

Ôn Giảng ngẩng đầu nhìn sang đường cô gái tóc ngắn vừa nãy đi, con phố này rất dài, còn thấy cô ta kéo vali ở đằng xa.

Giang Thừa ngẩng đầu nhìn qua, đẩy cô: “Đi thôi.



Hai người đi cùng hướng với cô gái đó.

Cô ta lái xe tới, đỗ xe cách xe Giang Thừa một đoạn.

Lúc Ôn Giản và Giang Thừa đi tới, cô ta đi hướng ngược lại.

Ôn Giản lên xe, nhìn Giang Thừa thành thạo đánh tay lái đi theo cô ta.

Cô không nói gì, ngón tay vẫn còn đọng lại cảm giác lúc sờ vào chiếc túi kia, đấy không phải là da thật, mà là giả da.

Giang Thừa không nói chuyện, bình tĩnh đi sau chiếc xe của cô gái tóc ngắn, duy trì khoảng cách không xa không gần.

Nửa tiếng sau, cô ta lái xe vào gara ở một tiểu khu gần đường Giang Cảnh.

Tiểu khu này trông rất bình thường, còn không có bảo vệ.

Giang Thừa cũng đi theo.

Ánh đèn bên trong mờ ảo không rõ ràng nhưng không ảnh hưởng tới tầm nhìn.

Ôn Giản nhìn cô ta dừng xe lại, lấy vali xuống, kéo tới thang máy ở tòa nhà số 3, đang đợi thang máy tới.

Ôn Giản chờ cô ta vào thang máy rồi mới xuống xe, đứng ngoài cửa cũng thấy cô ta lên tầng nào, nhìn thang máy dừng ở tầng 15 rồi lại xuống gara.

Ôn Giản lại ngồi vào trong xe, Giang Thừa đi quanh gara nửa vòng mới ra ngoài, tìm chỗ đỗ xe ngoài trời mới hỏi cô: “Đi ăn nhé?”

Ôn Giản gật đầu: “Vâng.



Gần đấy có trường đại học, ở cổng sau có nhiều quán ăn vặt.

Giang Thừa dẫn Ôn Giản đi qua trường.

Mới đi học lại sau Tết, khắp nơi là mấy đôi yêu nhau, gương mặt vui vẻ tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Giang Thừa nhìn mấy cô cậu học sinh đó rồi quay sang nhìn Ôn Giản: “Hồi đại học em có yêu đương không?”

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không.



Giang Thừa: “Sao lại không? Không ai theo đuổi em à?”

Ôn Giản: “Có, nhiều người lắm.



Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Trường em có nhiều bạn nữ, cho nên các bạn nam được đối xử tốt lắm.



Giang Thừa: “Bọn họ theo đuổi em thế nào?”

Ôn Giản nghiêng đầu nghĩ: “Mời em ăn cơm, đợi em ở cửa ký túc xá, giúp em giữ chỗ trên lớp, mang cơm cho em, tặng hoa, tới ngày lễ thì tặng quà, hoặc là lớp hay ký túc xá có hoạt động gì đó, không mời cũng tới, giúp em làm việc này nọ, thỉnh thoảng gặp chuyện không may thì có người ra mặt giúp, lãng mạn hơn là thắp một đống nến tỏ tình dưới kí túc xá.



“Cuộc sống đại học của em muôn màu muôn vẻ quá nhỉ?”

Ôn Giản lắc đầu: “Không, em cũng bối rối lắm, em không muốn nhận lời nhưng không thể cứ để người ta giúp mình thế được.



Cô lại hỏi: “Còn anh thì sao, anh đã theo đuổi cô gái nào chưa?”

Giang Thừa: “Chưa.



Ôn Giản: “Thế có người theo đuổi anh không?”

Giang Thừa: “Trông anh giống người không có ai thích à?”

Ôn Giản gật đầu: “Em thấy ai theo đuổi anh thì đều là dũng sĩ cả.



Giang Thừa: “Cả em nữa hả?”

Ôn Giản: “…”

Cô lén nhìn anh: “Em có tán anh đâu.



Giang Thừa: “…”

Anh kéo cô lại: “Thế em không định theo đuổi anh thật à?”

Ôn Giản: “…”

Tim cô đập loạn xạ, hai má đỏ lên, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, dè dặt hỏi: “Có ai tán được anh chưa?”

Giang Thừa: “Chưa”

Ôn Giản: “Vậy… Em có thể cũng thất bại giống mấy cô gái đó không?”

“Chuyện này…” Giang Thừa nhìn cô, “Thế phải xem biểu hiện của em thế nào.



Ôn Giản: “…”

Tới lúc bình tĩnh lại cô mới cảm thấy không đúng, sao cứ phải là cô theo đuổi anh mà không phải là anh theo đuổi cô?

Giang Thừa chuyển đề tài, đi tới quán ăn được đánh giá tốt trên mạng.

Qua giờ cơm nên không đông khách lắm, chỉ có vài đôi yêu nhau, có người thì chén chú chén anh, còn có đôi đút cơm cho nhau ăn.

Ôn Giản trộm đánh giá quán này, ngẩng đầu nhìn Giang Thừa, sắc mặt anh nhàn nhạt xem menu, hỏi cô muốn ăn gì, sau đó hai người lẳng lặng ăn cơm.

Ôn Giản nhắc nhở anh: “Trước đây mấy bạn nam theo đuổi em ân cần lắm.



Giang Thừa nhìn cô, gật đầu bảo: “Cho nên bọn nó mới không tán được em.



Ôn Giản: “…”

Cô hỏi: “Thế người ta theo đuổi anh thế nào?”

Giang Thừa: “Anh quên rồi.



Anh gọi phục vụ tới thanh toán, đi bộ về tiểu khu với cô, cũng không rời đi ngay mà đi dạo vòng quanh, tới lúc thấy có shipper mặc áo màu caramel đứng ở thang máy tầng 1 ở tòa nhà số 3.

Giang Thừa kéo Ôn Giản đi tới.

Lúc đó, shipper đứng bên trong, đi thẳng tới tầng 15.

~

- -----oOo------