Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 78



Edit: Hạnh

Chợ đêm vẫn tấp nập nhộn nhịp.

Tào Bảng cầm túi xách, tay kia khoác lên vai gã đi cạnh, vừa nói chuyện vừa cười đùa, trông rất tự nhiên.

Cô gái gầy gò đi đường vòng theo hướng ngược lại, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, trông như đang sốt ruột, vội vàng đi qua dòng người.

Giang Thừa ôm Ôn Giản, đôi mắt sắc bén từ từ đi tới chỗ hai người họ.

“Phía trước là ngã ba, cạnh đó có hẻm nhỏ đông người, nhưng mà cũng dễ thoát thân, anh đoán bọn họ sẽ giao dịch ở đấy.” Giang Thừa nhìn xung quanh, thì thầm vào tai Ôn Giản, “Lúc bọn chúng gặp nhau em nghĩ cách nào đó để mọi thứ loạn lên, đừng để bọn chúng nhìn thấy em.”

Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”

“Phải tự bảo vệ bản thân đấy nhé.” Giang Thừa nhỏ giọng dặn dò rồi buông Ôn Giản ra, hòa vào dòng người.

Ôn Giản xoay người nhìn quanh, thấy có chiếc gương to ở sạp quần áo đối diện ngã ba, cô khựng lại, thản nhiên đi tới.

Bà chủ quán đang chơi điện thoại, thấy có người tới, vui vẻ chào hỏi: “Người đẹp mua áo khoác hay là cái gì? Ưng cái nào thì cứ chọn nhé, đừng khách khí.”

Ôn Giản mỉm cười: “Được, để tôi ngắm qua đã.”

Thấy chiếc áo khoác bông dày rộng thùng thình treo bên cạnh, Ôn Giản lấy xuống, mặc áo vào, cô đi tới trước gương ngắm nghía nhưng đôi mắt lại lẳng lặng chú ý tới đám đông bên kia.

Chiếc gương được dựng đối diện đường cái, nhất cử nhất động đều thấy cả.

Tào Bảng và cô gái gầy gò kia cũng xuất hiện trong gương.

Ôn Giản sờ vành mũ, nhìn hai người họ chằm chằm, ngón chân khẽ nhúc nhích ra chỗ cây cột ngoài sạp, thầm tính toán thời gian.

Đúng lúc ấy, chủ quán đi tới: “Đây là áo khoác bên tôi mới nhập về, là kiểu dáng mới của năm nay đấy, phong cách kiểu Ulzzang, cô mặc vào trông hợp lắm.”

Chủ quán là cô gái trẻ bụ bẫm, cô ta đứng trước gương, chắn hơn nửa tầm nhìn của Ôn Giản, cũng che đi hình bóng của Tào Bảng và cô gái gầy gò.

Ôn Giản thấp thỏm không yên nhưng vẫn cười bảo: “Được, tôi xem cái khác nữa, cảm ơn cô nhé.”

Lúc nói chuyện, cô lẳng lặng khua tay tới chỗ treo quần áo, quần áo treo ở trên rơi xuống đất.

“Xin lỗi xin lỗi.” Ôn Giản ngượng ngùng nói với bà chủ, cô ngồi xổm xuống vừa nhặt quần áo vừa soi gương, Tào Bảng và cô gái gầy gò kia ‘vô tình’ va vào nhau, hai chiếc túi cùng rơi xuống đất.

Trong nháy mắt, Ôn Giản vung áo ra chỗ khác, người qua đường không cẩn thận bị trượt chân, lảo đảo va vào chiếc gương và Ôn Giản ngồi gần đó, chiếc gương đổ sầm xuống.

Chiếc gương đặt ở ngay ven đường, cao khoảng hơn 1 mét, đột nhiên rơi xuống làm đám người gần đó hét chói tai vội vàng né đi, đụng phải Tào Bảng và cô gái kia.

Cả hai cùng nhìn đám người va vào mình, trong lúc ấy, có đôi tay mảnh khảnh vội vàng tráo túi của Tào Bảng, nhanh chóng biến mất trong đám người, cả quá trình nhanh tới mức không ai chú ý đến.

Tào Bảng và cô gái kia sợ khung cảnh hỗn loạn sẽ làm cảnh sát tuần tra để ý, bọn họ cuống quýt đẩy đám người bên cạnh mình ra, cúi đầu nhặt túi rồi nhanh chóng chui ra khỏi dòng người.

Ôn Giản nhìn khung cảnh trong gương, cô thở phào một hơi, ngồi xổm dưới đất, xoa chỗ vừa bị va phải, vẻ mặt chật vật đau khổ.

Người nọ áy náy nhìn cô.

Bà chủ cũng xấu hổ không thôi, lo lắng chạy tới chỗ Ôn Giản xin lỗi cô.

“Không sao không sao, tại tôi không để ý.” Ôn Giản mỉm cười, đứng dậy, cầm chiếc áo khoác trên người, “Tôi lấy cái này, bao nhiêu tiền thế?”

Bà chủ vừa báo giá vừa nhìn người qua đường vừa nãy, người nọ định nhân lúc bà chủ không để ý chuồn đi chỗ khác, bà chủ vội vàng kéo anh ta lại: “Từ từ, anh chưa đền tiền gương cho tôi đâu.”

Anh ta không chịu: “Nếu không phải cô để cái gương chình ình ở ngay bên đường thì tôi đụng phải được à, sao tôi phải bồi thường?”

Ôn Giản nhìn bà chủ: “Để tôi đền tiền gương cho, cô tính xem tổng cộng là bao nhiêu tiền.”

Bà chủ lại càng ngại ngùng hơn: “Sao tôi lại để cô bồi thường…”

Xấu hổ thì xấu hổ thật nhưng phải có người đền tiền cái gương, cuối cùng cả tiền gương tiền áo đều tính lên người Ôn Giản.

Trông cô rất thích chiếc áo này, không cởi ra mà mặc luôn.

Lúc đi qua con hẻm nhỏ, đột nhiên có bàn tay túm cô lại.

Ôn Giản vô thức giơ tay cản lại nhưng lại bị nắm lấy, Giang Thừa khẽ nói bên tai cô: “Anh đây.”

Giang Thừa ôm vai Ôn Giản đi tới chỗ tối.

Ôn Giản khẽ nói: “Sao rồi?”

Giang Thừa: “Vào trong xe rồi nói.”

Giang Thừa đỗ xe bên ngoài con hẻm nhỏ, hai người cùng lên xe.

Thắt đai an toàn xong, Giang Thừa lái xe đi.

Ôn Giản nhìn qua kính chiếu hậu, không thấy gì khác thường, cô thở phào một hơi, sống lưng cô lấm tấm mồ hôi.

Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Em không sao chứ?”

Ôn Giản lắc đầu: “Không sao.”

Lúc nói chuyện, cô quay lại đằng sau: “Đồ đâu? Anh lấy được không?”

Giang Thừa: “Ở ghế sau.”

Anh vừa dứt lời thì Ôn Giản thấy chiếc túi đen để trên ghế.

Ôn Giản giơ tay ra lấy, cô kéo khóa ra, túi bột trắng đựng trong bao nilon to đập vào mắt Ôn Giản.

Ôn Giản xé môt bao ra, lấy một chút rồi ngửi qua, cô cau mày, đây là ma túy, hơn nữa số lượng cũng không nhỏ.

“Đây là túi trên tay Tào Bảng.

Cô gái kia tên là Trương Thiến, làm ở hộp đêm phía bắc thành phố, chắc là ma túy sẽ bán cho khách trong hộp đêm thông qua cô ta.” Giang Thừa vừa lái xe vừa nói.

Cô hỏi anh: “Sao anh biết bọn họ giao dịch ở chợ đêm?”

Giang Thừa: “Anh đoán thế.”

Ôn Giản bĩu môi, còn lâu cô mới tin.

Giang Thừa cũng không giải thích, lái xe đi thẳng về nhà.

Anh đưa Ôn Giản tới tòa nhà cô ở, khi xe dừng lại, Ôn Giản cầm túi đen định xuống xe.

Bỗng nhiên Giang Thừa ngăn cô lại.

Ôn Giản khó hiểu nhìn anh.

Giang Thừa cũng nhìn cô, anh bình tĩnh nói: “Ôn Giản, anh phải giữ cái này.”

Ôn Giản nhíu mày, “Tại sao?”

“Anh cần dùng.” Giang Thừa nói tiếp: “Tóm lại là không thể giao cho cảnh sát ngay được.”

Ôn Giản do dự, siết chặt tay lại.

Giang Thừa nhìn ngón tay Ôn Giản rồi lại nhìn cô: “Ôn Giản, đêm nay anh không báo cảnh sát là vì tin tức này không chắc chắn 100%, hơn nữa anh không muốn rút dây động rừng.

Quan trọng nhất là, mục tiêu cuối cùng của chúng ta không phải là Tào Bảng.”

Ôn Giản buông tay ra, nhưng cô vẫn không chịu nghe lời anh.

Giang Thừa: “Nếu em không yên tâm thì cứ theo dõi anh đi.”

Ôn Giản: “Theo dõi thế nào?”

Giang Thừa ngẩng đầu nhìn nhà cô: “Anh chuyển tới nhà em, hoặc là em chuyển tới nhà anh.”

Ôn Giản: “…”

Giang Thừa nhìn gương mặt nóng bừng của cô, anh mỉm cười, gõ đầu cô một cái: “Đi thôi, anh đưa em lên nhà.”

Giang Thừa tiễn Ôn Giản về rồi mới về nhà mình, anh mở cửa nhà, khóa trái lại.

Giang Thừa thu lại vẻ bình tĩnh trên mặt, lẳng lặng đặt túi lên huyền quan, mở khóa ra để lộ bột trắng bên trong.

Anh lấy điện thoại khác trong ngăn kéo, chụp một bức ảnh, gửi tin nhắn cho một số điện thoại.

Chưa tới một phút sau, chuông điện thoại reo lên.

Giang Thừa cầm điện thoại, là số điện thoại anh mới nhắn tin.

Anh nhìn màn hình một lát, từ từ nhấc máy.

“Mày là ai?” Giọng nói tức giận của Tào Bảng truyền tới.

Giang Thừa: “Edwiin.”

Tào Bảng im bặt.

Giang Thừa gõ vào mặt sau điện thoại, đánh giá phản ứng của người ở đầu dây bên kia.

Một lúc lâu sau Tào Bảng mới nói tiếp: “Mày muốn làm gì?”

Giọng anh ta dịu hơn nhiều, không còn tức giận như vừa nãy nữa.

Giang Thừa thản nhiên đáp: “Nói với chủ của mày đừng động vào thứ của người khác.”

Dứt lời, anh tắt máy, vô thức ngẩng đầu nhìn ban công nhà đối diện nhưng lại thấy nhà cô tối om.

Anh cau mày, lúc ấy lại nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ.

Giang Thừa nhìn khóa cửa nhà, thấy chiếc khóa xoay được nửa vòng, anh vội vàng chạy tới, mở chốt trong ra, lúc mở cửa nhà thì thấy Ôn Giản đứng bên ngoài.

Ôn Giản đang cầm chìa khóa nhà anh, lúc cánh cửa mở ra, cô vừa xấu hổ vừa hoang mang, không dám chắc vừa nãy anh có khóa trái hay không.

Giang Thừa nhìn thấy vẻ mờ mịt trong ánh mắt cô, anh thản nhiên bảo: “Sao em không gõ cửa?”

Ôn Giản quơ chùm chìa khóa trong tay: “Gõ cửa thì sẽ không biết anh có giấu cô nào ở đây hay không, đi bắt gian thì phải nhân lúc đối phương không phòng bị chứ.”

Cô dừng mấy giây, hỏi anh: “Có phải vừa nãy anh khóa trái không?”

Giang Thừa cau mày: “Tối đi ngủ em không khóa cửa à?”

Ôn Giản bị anh hỏi lại, cô ngẫm nghĩ, khóa trái cũng là chuyện bình thường, hầu như trước khi đi ngủ ai cũng làm thế.

Giang Thừa càng nhíu mày sâu hơn: “Ánh mắt của em chứng tỏ bình thường ở nhà em không khóa trái.

Em biết làm thế sẽ nguy hiểm lắm không? Người nào có ý đồ xấu không cần dùng tới 1 phút cũng phá được mắt mèo rồi.”

Ôn Giản thấy Giang Thừa định tính sổ với mình, cô vội vàng bảo: “Đâu có đâu có, ngày nào em cũng khóa trái mà.”

Giang Thừa không tin lắm: “Thật không?”

Suýt nữa Ôn Giản giơ tay thề, sắc mặt Giang Thừa dịu đi, kéo cô vào nhà.

“Sao em lại chạy sang đây?” Lúc đóng cửa, anh hỏi.

Ôn Giản nhìn anh: “Anh không chào đón em à?”

Lúc nói chuyện, cô nhìn túi vải mở khóa anh để trên huyền quan.

Giang Thừa nhìn theo ánh mắt Ôn Giản rồi lại nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải là không chào đón, mà là em đã tới rồi thì đừng hòng đi về.”

Lúc ấy, anh bước tới ôm cô từ phía sau, nhìn Ôn Giản, giọng anh trầm trầm: “Ôn Giản, anh cho em cơ hội rồi đấy.”

Hơi thở ấm áp của Giang Thừa phả vào gáy cô, Ôn Giản tránh anh: “Anh đừng làm khó em, anh biết vì sao em tới mà.”

Giang Thừa bật cười, buông cô ra: “Được rồi, vất vả cả một ngày, em mau đi tắm rồi ngủ đi, anh đi dọn phòng cho khách.”

Dứt lời, anh xoay người định vào phòng.

Ôn Giản vội vàng túm áo anh: “Không thể… không thể ở chung phòng với anh à?”

Giang Thừa nhìn cô: “Em chắc chắn chưa?”

Ôn Giản hơi do dự, cô gật đầu: “Rồi.”

Giang Thừa nhìn cô chằm chằm, anh cười bảo: “Ôn Giản, nếu anh định làm gì trước mặt em thì em không ngăn cản được đâu.”

Bị anh vạch trần, Ôn Giản xấu hổ không thôi.

Anh ôm cô vào lòng: “Yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu.”

Giang Thừa hôn trán cô rồi mới buông ra: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

~

- -----oOo------