Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 92



Edit: Hạnh – Beta: Miko



Chu Tịch Viễn hẹn Giang Thừa ở nhà hàng, nhà hàng này khá riêng tư, hai người đặt một phòng bao riêng.

Lúc Giang Thừa đến nơi, Chu Tịch Viễn tới được một lúc.

“Kết quả điều ra đâu?” Giang Thừa kéo ghế ra, còn chưa ngồi xuống đã hỏi.

Chu Tịch Viễn đưa tư liệu cho anh.

Giang Thừa nhận túi hồ sơ từ tay Chu Tịch Viễn, mở dây buộc lấy tài liệu ra.

“Đây là lý lịch bên ngoài của Điền Giai Mạn.”

Chu Tịch Viễn nói: “Điền Giai Mạn, nữ, 34 tuổi, quê quán tại thôn Điền Gia, thị trấn Phong Điền, huyện Tây Hoài, tỉnh Nam Thành.

Từng học ở trường tiểu học của thôn, cấp 2 và cấp 3 học ở trên thị trấn, lên đại học thì học ở Đại học Tùng Thành, sau khi tốt nghiệp thì tới Quảng Châu làm việc mấy năm, 6 năm trước về Tùng Thành, vào làm ở Hà Kiến tới tận bây giờ.”

Giang Thừa đọc phần tài liệu, lý lịch sạch sẽ, ngắn gọn, nhìn qua thì không phát hiện vấn đề gì.

“Cậu cũng cảm thấy lý lịch của cô ta rất bình thường đúng không?”

Chu Tịch Viễn thấy Giang Thừa cau mày, anh ta biết băn khoăn của Giang Thừa, nói tiếp: “Tôi điều tra sâu hơn, phát hiện ở Đại học Tùng Thành không có sinh viên nào tên là Điền Giai Mạn cả, thế nên đã điều tra lại cấp 2 và cấp 3, hóa ra lúc cô ta học lớp 11 thì bỏ học, năm đấy Điền Giai Mạn 16 tuổi.”

Giang Thừa: “Cô ta bỏ học rồi đi đâu?”

Chu Tịch Viễn: “Tới Quảng Đông làm mấy năm, làm ở nhà xưởng và phục vụ tại quán ăn, 20 tuổi thì mai danh ẩn tích, thấy bảo là về quê lấy chồng.

Nhưng tôi nhờ người điều tra nhà cô ta.

Năm Điền Giai Mạn 15 tuổi, mẹ qua đời vì bệnh tật, mẹ mất được 3 tháng thì ba cưới người khác, vì chuyện này mà Điền Giai Mạn rất hận ba mình, hai người họ hay cãi nhau.

Năm 16 tuổi, Điền Giai Mạn bỏ học, đi làm, không về quê nữa, người ở quê bảo cô ta cưới một người đàn ông Tứ Xuyên làm cùng công xưởng, theo anh ta về Tứ Xuyên, bao nhiêu năm nay cũng không về, không liên lạc gì với người nhà.

Nhưng mà…”

Chu Tịch Viễn đưa một phần tài liệu khác cho Giang Thừa: “Tôi tới gặp đồng nghiệp năm đó của Điền Giai Mạn, tìm được một tấm ảnh, nghe nói đây là bạn trai của Điền Giai Mạn.”

Giang Thừa nhận lấy, trong ảnh là một người đàn ông hơn 40 tuổi, đeo kính gọng vàng, cao khoảng 1m7, không béo cũng chẳng gầy, dáng người cân đối, ánh mắt sáng ngời.

Nhìn thấy người đàn ông đó, Giang Thừa lại nhớ tới 10 năm trước, anh trèo tường vào quán bar Dạ Mạt tìm manh mối, vô tình nghe thấy đám người Lâm Cảnh Dư nói chuyện, anh bị đuổi đánh, khi ấy anh cầm súng chĩa vào người người đàn ông đeo kính gọng vàng…

“Chung Ngọc Minh?” Giang Thừa nheo mắt nhìn Chu Tịch Viễn.

Chu Tịch Viễn bất ngờ: “Cậu từng gặp ông ta rồi à?”

Giang Thừa gật đầu: “Mười năm trước ở quán bar Dạ Mạt xảy ra một vụ án mạng, hôm sau tôi tới đó tìm manh mối, vô tình nghe thấy đám người Chung Ngọc Minh nói chuyện, lúc ấy Lâm Cảnh Dư cũng ở đó, nhưng hồi đó tôi chỉ là học sinh, không biết nhiều về ông ta.”

Chu Tịch Viễn cau mày: “Án mạng ở quán bar Dạ Mạt?”

Giang Thừa gật đầu: “Ừ, người chết tên là Trương Tiểu Lê, Chung Ngọc Minh phân công cô ta phụ trách buôn bán m.a túy ở Tùng Thành và cả việc điều phối đường dây buôn bán m.a túy trong nước với Trần Lâm.”

Chu Tịch Viễn suy tư: “Tôi có ấn tượng về vụ này, án mạng của bọn xã hội đen đúng không? Cô ta bị đàn em thân cận của mình giết chết.”

Giang Thừa: “Bề ngoài thì giống xã hội đen, hung thủ là đàn em cô ta tin tưởng nhất, hung thủ cũng đền tội rồi.

Nhưng sau lưng có phải do Chung Ngọc Minh hay Trần Lâm xúi giục không thì không biết.”

Chu Tịch Viễn cau mày nhìn anh: “Trần Lâm và Chung Ngọc Minh xúi giục ư? Là sao?”

Giang Thừa: “Trương Tiểu Lê là bạn gái mười mấy năm của Chung Ngọc Minh, Trần Lâm là anh em thân thiết của Chung Ngọc Minh, từ lúc bé ba người họ đã thân nhau rồi, Chung Ngọc Minh dẫn dắt Trần Lâm và Trương Tiểu Lê vào con đường này, mỗi người phụ trách một mảng, Chung Ngọc Minh phụ trách nguồn cung, Trần Lâm phụ trách giao dịch, Trương Tiểu Lê phụ trách rửa tiền và quản lý, phân công rõ ràng, mà ba bọn họ lại thân thiết.

Theo lý thuyết thì đáng lẽ không có vấn đề gì mới đúng, nhưng mà Chung Ngọc Minh và Trương Tiểu Lê không phải người an phận.

Quan hệ người yêu bạn tình của của Chung Ngọc Minh rất hỗn loạn, trừ Trương Tiểu Lê ra, ông ta còn bao nuôi nhiều người khác, Trương Tiểu Lê không thể chịu đựng mãi, cô ta là người có dã tâm.

Nếu Chung Ngọc Minh chung thủy với mình thì cô ta nhất định sẽ một mực đi theo ông ta.

Nhưng Chung Ngọc Minh lại trăng hoa, cô ta không muốn mọi thứ của mình hóa công cốc, không muốn lấy hết những thứ mình bán mạng mới có được nhường cho người phụ nữ khác, thế nên cô ta liên minh với Trần Lâm để xử lý Chung Ngọc Minh.

Chắc là Trần Lâm cũng bị thuyết phục, thế nên bao nhiêu năm nay Chung Ngọc Minh mới đề phòng cha con Trần Lâm.

Nhưng Chung Ngọc Minh rất thông minh, chắc chắn phát hiện ý đồ của Trương Tiểu Lê, mà Trần Lâm lại là người hiểu thời thế.

Ông ta biết rõ thực lực của mình và Trương Tiểu Lê không thể chống lại Chung Ngọc Minh, thế nên ông ta đứng về phía Chung Ngọc Minh, bề ngoài thì liên minh với Trương Tiểu Lê, nhưng sau lưng thực chất lại là người của Chung Ngọc Minh.”

Năm ấy Giang Thừa lẻn vào quán bar nghe mấy người Chung Ngọc Minh nói chuyện.

Nhưng lúc ấy bọn họ chỉ nói tới dã tâm của Trương Tiểu Lê, hung thủ ra tay làm phá vỡ kế hoạch ban đầu của bọn họ.

Lúc ấy, Giang Thừa nghe thấy Chung Ngọc Minh và Trần Lâm không định động thủ với Trương Tiểu Lê ngay, nhưng cô ta phát hiện ra ý đồ của hai người họ, muốn báo cảnh sát để bảo vệ mình, bị người Chung Ngọc Minh ngăn cản lại, vì tình thế cấp bách nên mới giết cô ta.

Nhưng mà gã chưa kịp xử lý thi thể thì bị Ôn Giản phát hiện, thế nên mọi việc ở quán bar Dạ Mạt mới bị cảnh sát tóm gọn.

Quán bar Dạ Mạt là điểm giao dịch của Chung Ngọc Minh ở Tùng Thành, năm đó ông ta chiếm được vùng Tam Giác Vàng, có xưởng sản xuất m.a túy riêng, liên minh với Trương Tiểu Lê và Trần Lâm – cũng chính là ba của Hạ Chi Viễn, ba người họ vận chuyển m.a túy vào trong nước, Tùng Thành là cứ điểm, Dạ Mạt là nơi yểm hộ.

Lâm Cảnh Dư nằm vùng ở cạnh Chung Ngọc Minh hơn một năm mới thăm dò được, sau đó ông tiếp xúc với Dạ Mạt.

Cái đêm Ôn Giản và Giang Thừa gặp Lâm Cảnh Dư anh mới xác nhận suy đoán của mình.

Trương Tiểu Lê bị giết, Ôn Giản báo cảnh sát, trời xui đất khiến Lâm Cảnh Dư trở thành người ‘giải quyết tốt hậu quả’, sau đó Chung Ngọc Minh hoàn toàn tin tưởng ông.

Nhưng không ngờ hôm thu lưới thì xảy ra chuyện, chỗ Lâm Cảnh Dư bị nổ, cảnh sát kết luận ‘Đã tử vong’, Ôn Giản và mẹ cô mất tích, Chung Ngọc Minh và Trần Lâm mai danh ẩn tích.

Cứ điểm Tam Giác Vàng của ông ta cũng bị thâu tóm, hai người họ như bốc hơi khỏi thế gian, không có tin tức, không ai biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Ba năm trước Giang Thừa tiếp xúc với Lôi Sắt trong một vụ buôn lậu m.a túy ở Đông Nam Á, từ bức ảnh trong điện thoại của Lôi Sắt, anh phát hiện manh mối của Chung Ngọc Minh.

Chung Ngọc Minh thay đổi tên và thân phận, gương mặt cũng phẫu thuật thành người khác, khi ấy ông ta béo gấp đôi lúc mà Giang Thừa gặp, nhưng đôi mắt và vết bớt nhỏ trên tai lại không thay đổi.

Năm đó vì tìm Chung Ngọc Minh, Giang Thừa ghim ánh mắt của ông ta vào trong đầu.

Cả đời này anh chưa từng nghiêm túc nghiên cứu một người tới thế, từ những tấm ảnh ít ỏi, anh như cầm kính lúp soi từng đặc điểm cơ thể trên người ông ta, từ xương tủy tới ánh mắt, thói quen hành vi, tư thế đứng ngồi.

Anh nghiên cứu kỹ tới mức kể cả Chung Ngọc Minh và Trần Lâm thay đổi thân xác, anh liếc qua cũng nhận ra bọn họ, suốt cả quá trình ấy, anh mất bảy năm.

Mười năm qua, Chung Ngọc Minh dựa vào vốn liếng tích góp được ở Tam Giác Vàng, ông ta thay đổi quốc tịch, thay đổi thân phận và gương mặt, đông sơn tái khởi ở Đông Nam Á, khống chế đường dây buôn lậu m.a túy qua internet, số lượng lớn hơn nhiều so với mấy năm trước, thành lập cơ cấu tổ chức hoàn chỉnh như công ty, có cổ đông, hội đồng quản trị, tổ thanh tra.

Hội đồng cổ đông do Hà Kiến Ly thành lập, có nhiều người giàu có khác, dùng công ty của mình để rửa tiền.

Tổ thanh tra do Lôi Sắt và ba Hạ Chi Viễn phụ trách, từng người phân công từng khu vực riêng.

Lôi Sắt phụ trách phía Đông Nam Á, Trần Lâm phụ trách thị trường trong nước, cứ điểm vẫn là ở Tùng Thành.

Để tránh sự việc như Trương Tiểu Lê và Trần Lâm tái diễn lần nữa, Chung Ngọc Minh cũng đề phòng Trần Lâm nên chỉ tiếp xúc một chiều với cả hai bên, không cho hai bên chạm mặt nhau, thế nên Lôi Sắt không biết Trần Lâm, cũng không biết Trần Chí.

Nhưng Chung Ngọc Minh không thể ngăn cản dã tâm của cả hai, nhất là Trần Chí, cũng là Hạ Chi Viễn.

Gã ta đứng sau, thuận lợi điều tra được đối tác của Lôi Sắt, ngấm ngầm muốn cướp thị trường Đông Nam Á.

Mấy năm trước Hạ Chi Viễn tiếp nhận sản nghiệp ba anh ta phụ trách.

Anh ta nắm giữ thị trường buôn bán m.a túy trong nước của Chung Ngọc Minh, trong đường dây buôn lậu m.a túy đó, tên của anh ta là Trần Chí, chưa từng lộ mặt, thế nên lúc đầu Giang Thừa gặp Hạ Chi Viễn anh mới không nghĩ anh ta chính là Trần Chí.

Ngay cả Chung Ngọc Minh cầm đầu cả tập đoàn buôn lậu cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác.

Giang Thừa đi theo Lôi Sắt 3 năm, anh không được gặp ông ta, chỉ biết Chung Ngọc Minh rất mê quyền lực và tiền tài, nhưng ngoài Trương Tiểu Lê ra, ông ta ngày càng tùy tiện với người phụ nữ khác, thấy chán hết mới mẻ thì tặng quà cho xong, bên cạnh cũng có nhiều người phụ nữ, không ngờ mối quan hệ của Chung Ngọc Minh với Điền Giai Mạn lại dây dưa tới tận bây giờ.

Thế nên Điền Giai Mạn vào làm ở Hà Kiến là mưu kế của Chung Ngọc Minh ư? Đây cũng là lý do vì sao Điền Giai Mạn làm việc ở công ty lại coi mình như thiên kim tiểu thư hơn cả Hà Kỳ.

Hôm đó Giang Thừa cố ý chấp nhận đơn nghỉ việc của Điền Giai Mạn làm Hà Kiến Ly rất tức giận, cô ta không phải là người Hà Kiến Ly dễ động vào.

Hôm đó Giang Thừa cố ý làm thế.

Điền Giai Mạn không chịu xin lỗi Ôn Giản, lấy đơn từ chức ra uy hiếp, khiêu khích Giang Thừa, bảo hy vọng anh sẽ không van xin cô ta ở lại.

Lúc đó Giang Thừa thấy không đúng, cố ý thuận theo lời cô ta, Hà Kiến Ly tức giận, không đồng ý đơn xin từ chức của Điền Giai Mạn.

Nhưng nếu cô ta là người của Chung Ngọc Minh thì sao lại mập mờ không rõ với Hạ Chi Viễn?

Giang Thừa nhớ mấy lần Điền Giai Mạn gây hấn với Ôn Giản là vì Hạ Chi Viễn tỏ ra thích cô, trông cô ta như đang ghen, nếu mối quan hệ của Điền Giai Mạn và Hạ Chi Viễn bí mật không công khai thì cô ta và Chung Ngọc Minh là thế nào? Có quan hệ gì với Lâm Cảnh Dư? Sao khi nghe thấy tên Lâm Cảnh Dư lại mất khống chế? Hay mọi thứ chỉ là trùng hợp mà thôi?

Trên đường về công ty, Giang Thừa muốn làm rõ mối quan hệ này nhưng anh không có đầu mối.

Lúc Giang Thừa về tới nơi thì cũng là 6 giờ chiều, là giờ tan làm.

Giang Thừa vốn định về công ty sớm, không ngờ lúc dừng xe ở ngã tư chờ đèn đỏ thì gặp Điền Giai Mạn đi về.

Cô ta lái xe theo hướng ngược lại, đèn giao thông chuyển sang màu xanh, chiếc xe cũng lăn bánh.

Sau xe Điền Giai Mạn là xe của Ôn Giản.

Sáng nay cô không đi cùng anh mà tự lái xe.

Giang Thừa khựng tay lại, anh đi tới khúc cua đằng trước, đánh tay lái vòng xe lại.

~

- -----oOo------