Hai gã đàn ông đứng nhìn xung quanh, xác định đúng vị trí rồi đi tới chỗ Ôn Giản và Giang Thừa.
Hai người họ cầm đèn pin và chiếc xẻng nhỏ, miệng lẩm bẩm mắng chửi, chắc là được người khác sai tới, hình như là tìm món đồ nào đó.
Ôn Giản và Giang Thừa khó hiểu nhìn nhau.
Vụ nổ đã qua mười năm, sao tới giờ bọn chúng mới tới tìm? Hơn nữa lại đúng lúc anh và cô mới tới nhà Điền Giai Mạn?
Ánh sáng đèn pin và tiếng bước chân loẹt quẹt từ từ đi tới.
Giang Thừa và Ôn Giản rón rén đi tới bụi cây gần đó.
Chỗ hai người nấp là khu nhà xưởng bị tàn phá, chỉ to khoảng 5 mét vuông, không có mái nhà, lại không có người dùng nên bên trong toàn cỏ dại và bụi cây, rậm rạp um tùm, dưới chân là gạch vỡ, Ôn Giản và Giang Thừa cẩn thận không tạo ra tiếng động nhưng đèn pin vẫn chiếu tới.
Ôn Giản nín thở, nhưng giây sau, có thứ gì đó mềm mềm lành lạnh từ từ lướt qua chân cô, người Ôn Giản cứng đờ, không dám động đậy.
Giang Thừa phát hiện động tác của cô, anh nghiêng đầu, nương theo ánh đèn pin chiếu qua, anh thấy có con rắn to dài bằng cánh tay quấn quanh chân Ôn Giản.
Giang Thừa rùng mình, ngón tay cuộn thành móc câu định gạt con rắn kia ra nhưng Ôn Giản lại túm áo anh, động tác của cô rất nhẹ nhàng, khẽ lắc đầu với anh, liếc mắt ra ngoài cửa.
Giang Thừa nhìn cô rồi lại nhìn con rắn, nó không bò nữa nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn còn đó.
Ôn Giản muốn gật đầu nhưng lại sợ động tới con rắn, chỉ đành nhìn Giang Thừa chằm chằm, đôi mắt sợ hãi ướt át.
Giang Thừa càng nắm tay cô chặt hơn, đôi mắt gắt gao nhìn con rắn chằm chằm, tay kia cong lên đề phòng nó cắn người.
Tiếng bước chân tới gần rồi lại đi xa.
Ôn Giản định thở phào một hơi, sau đó cái xẻng nhỏ đập vào tường kêu leng keng, ánh sáng phản xạ xẹt qua, con rắn lười biếng đang nằm choàng dậy, hung hăng nhe răng về phía Ôn Giản.
Trong nháy mắt, Giang Thừa nhanh chóng nhấc con rắn lên.
“Ai?” Gã đàn ông cầm đèn pin sợ hãi, lạnh lùng quát lớn, vừa chiếu đèn pin vừa đi qua.
Giang Thừa ném con rắn dài ra chỗ hai người họ, vội vàng kéo tay Ôn Giản.
“Đi!”
Ngoài cửa vọng đến tiếng hét chói tai thê lương cùng tiếng đập xẻng.
Nhân lúc ấy, Giang Thừa và Ôn Giản trèo qua bức tường vỡ, vừa đặt chân xuống đất thì Giang Thừa kéo Ôn Giản chạy lên sườn đồi.
Tùng Thành nhiều núi nhưng hầu như đều là núi già sườn thoải, không cao, khoảng 300 – 400 mét nhưng rất to, trên núi đầy cây bụi gai, cỏ hoang và dương xỉ mọc xen kẽ nhau tạo thành lá chắn.
Lúc Ôn Giản và Giang Thừa chạy vào rừng cây thì hai gã đàn ông kia mới chật vật nhảy xuống tường, chắc là bị dọa sợ, bức tường cao khoảng 1 mét mà suýt nữa bị ngã, cũng không có gan đi tìm người hoặc ở lại, vừa nhảy xuống đất, cả người lảo đảo chạy ra xe, vừa chạy vừa huơ tay khắp người sợ rắn vẫn bò trên người.
Sau khi bật đèn xe, suýt nữa bánh xe trượt xuống khe rãnh, hai gã đó không dám điều chỉnh lâu, chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo lái ra ngoài, không dám dừng lại.
Giang Thừa và Ôn Giản không ở lại, hai gã kia vừa đi, anh kéo Ôn Giản ra xe mình.
Khu này có nhiều nhà máy, lại là vùng ngoại thành, có nhiều cửa cổng.
Ôn Giản đóng cửa xe lại, ngồi im trên ghế, cả người cô mềm nhũn, cảm giác bị con rắn vòng quanh chân vẫn còn đó làm cô sởn tóc gáy.
Giang Thừa khởi động nghe, nghiêng đầu nhìn cô.
“Em vẫn ổn chứ?” Anh lo lắng hỏi.
Ôn Giản gật đầu, chống tay lên cửa xe ngồi thẳng người.
Giang Thừa đỡ cô.
“Em không sao.” Giọng cô run run nhưng vẫn ngồi thẳng lưng được.
Giang Thừa bật đèn trong xe, cúi đầu nhìn mắt cá chân của cô: “Em có bị rắn cắn không?”
Ôn Giản lắc đầu: “Em không.”
Giang Thừa yên tâm, không hỏi nữa, chỉ giơ tay xoa tóc cô.
Một lúc lâu sau Giang Thừa mới buông tay, chỉnh lại tóc cho Ôn Giản theo thói quen rồi mới ngồi hẳn hoi, lái xe đi về.
Xe đi tới khúc cua, Ôn Giản nhìn nhà xưởng tối om, nhớ tới hai người đàn ông ban nãy, cô nhìn Giang Thừa.
“Người họ Hạ trong miệng hai gã đó là Hạ Chi Viễn nhỉ?” Ôn Giản khó hiểu: “Nếu thực sự là Hạ Chi Viễn thì anh ta tìm cái gì? Sao mười năm sau mới đi tìm? Còn trùng hợp là hôm nay chúng ta tới nhà Điền Giai Mạn nữa chứ? Chẳng lẽ Điền Giai Mạn nói gì đó với anh ta ư? Nhưng đây có phải là lần đầu tiên bọn mình gặp cô ta đâu, sao hôm nay cô ta mới nói? Hay là có liên quan tới ba em ư?”
“Chắc là sau lúc bọn mình về Điền Giai Mạn mới bảo Hạ Chi Viễn, nhưng…” Giang Thừa khựng tay lại, nhưng sao tới lúc anh và cô tới đó rồi cô ta mới nói?
“Sao?” Ôn Giản thấy thế, lo lắng hỏi.
Giang Thừa lắc đầu: “Anh cảm thấy có chỗ không đúng.
Nếu Điền Giai Mạn tiết lộ trong xưởng pháo hoa có món đồ quý giá nào đó thì sao tới giờ mới nói? Chẳng lẽ cô ta biết ý đồ của bọn mình à?”
Giang Thừa cẩn thận nghĩ lại, anh không để lộ sơ hở.
Nhưng nếu không phải là Điền Giai Mạn thì sao Hạ Chi Viễn lại phái người tới đây?
“Chắc chắn Điền Giai Mạn không đơn giản.” Giang Thừa nói, “Em bảo người khác theo dõi xưởng pháo hoa đi, xem bọn họ đang tìm cái gì, mà ngay cả Hạ Chi Viễn…”
“Ngày mai anh sẽ hẹn anh ta.” Giang Thừa dừng mấy giây rồi nói.
Hôm sau, Giang Thừa hẹn gặp Hạ Chi Viễn ở công ty, lúc đó anh ta và Ôn Giản đang ăn trưa.
Hai người họ làm cùng một khu văn phòng, đến giờ nghỉ trưa, Hạ Chi Viễn xuống lầu ăn cơm, lúc đi qua chỗ Ôn Giản, anh ta gõ bàn nhắc nhở, dáng vẻ cấp trên quan tâm cấp dưới.
Đây là lần đầu tiên cô và anh ta ở chung sau buổi tối ở nhà họ Hà.
Hạ Chi Viễn làm như không có chuyện gì, lúc nào cũng ôn hòa lịch sự với Ôn Giản, vẫn giao công việc cho cô làm, dáng vẻ thân sĩ tao nhã chính trực, khác hẳn với vẻ tàn ác đêm đó.
Ôn Giản cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đi theo anh ta xuống tầng.
Hai người họ lấy đồ ăn xong, vừa ngồi xuống một lát thì thấy Giang Thưa bưng khay cơm đi tới, anh đặt khay cơm cạnh Ôn Giản, kéo ghế tựa ra rồi ngồi xuống.
Đúng lúc đó Điền Giai Mạn bưng khay cơm đi tìm chỗ người, Giang Thừa thuận tay kéo ghế khác ra.
“Cô Điền ngồi chỗ này đi.” Anh lạnh nhạt nói.
Điền Giai Mạn không để ý, lướt qua Giang Thừa định ngồi ở trong.
Giang Thừa cũng không ngăn cản, cúi đầu gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Hôm qua ở xưởng pháo hoa Hạ tổng có bỏ lỡ cái gì không?”
Điền Giai Mạn khựng chân lại, không đi nữa.
Hạ Chi Viễn ngẩng đầu nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa thản nhiên ăn cơm, đồ ăn rất ngon lại thanh đạm.