Chỉ Làm Nũng Với Anh

Chương 17: Nếu em ấy biết tôi ném thì hẳn là sẽ tức giận



Edit by Shmily



------------------------------

Không ít người ngơ ngẩn nhìn vào cô gái vừa mới hất nước vào người khác mà còn đang cười này.

Huấn luyện viên phản ứng lại đầu tiên, quát: "Em làm gì đấy!"

Mãn Nhập Mộng cười cười: "Em thấy cậu ta ầm ĩ như vậy, lo lắng cậu ta sẽ khát ạ." Nói xong, cô nhìn về phía những nữ sinh vừa rồi hát đệm cho cô ta, nhấp môi: "Các cậu thì sao, có khát không? Trong thùng còn có rất nhiều nước đấy, có muốn tôi đưa qua không."

Không một ai dám nói chuyện, thậm chí có nữ sinh còn bị ánh mắt của cô dọa đến ngu người, lui về phía sau một bước, Mãn Nhập Mộng thấy vậy, nhướng mày: "Sợ tôi?"

Ngữ khí của cô tỏ ra vô tội, giống như cô là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời bị người ta vứt bỏ, làm ai nghe xong cũng không nhịn được mà tan nát cõi lòng, mà lúc nhìn biểu tình của cô lại cảm thấy sợ hãi cả kinh, trên mặt cô đều tỏ vẻ tất cả đều là chuyện bình thường, giống như những người ở đây nên sợ cô, càng sợ cô càng tốt.

Mà người đóng vai chính, Trương Vi Vi nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân sẽ trở nên xấu mặt trước nhiều người như vậy, kỳ thật cô ta bất quá chỉ là một cái đuôi đáng thương luôn đi theo sau bước chân của Chương Duyên từ nhỏ tới lớn, nỗ lực thi đậu đại học quý tộc này, cũng chỉ là muốn khiến Chương Duyên lau mắt mà nhìn cô ta một chút.

Kết quả thì sao, nhiều năm như vậy, anh còn chưa từng nhìn cô ta lấy một lần, thế mà có thể đối với Mãn Nhập Mộng vừa mới gặp mặt sinh ra hảo cảm, sao có thể không khiến cô ta không hận?

Vốn cô ta chỉ muốn phát tiết lửa giận trong lòng một chút, nhưng không đoán được Mãn Nhập Mộng sẽ thật sự động thủ.

Từ lúc bị hất nước cho tới bây giờ, Trương Vi Vi đã ngây người một khoảng thời gian khá lâu mới tỉnh táo lại, đầu tiên cô ta máy móc nhìn Chương Duyên một cái, phát hiện anh ta còn đang xuất thần nhìn Mãn Nhập Mộng, hỏa khí trong lòng tức khắc lên tới đỉnh điểm, tất cả những phẫn nộ trong người đều phát tiết lên người Mãn Nhập Mộng, hung hăng trừng mắt nhìn cô: "Con tiện nhân này!!"

Tiếu Hạ nhíu mày che chở trước mặt Mãn Nhập Mộng: "Vị học muội này, là em gây sự trước, Mãn Mãn cũng chỉ đổ nước có một chút mà thôi, em mắng chửi người khác như vậy là không đúng."

"Tôi cứ mắng đấy!" Cô ta gào lên, bởi vì động tác quá lớn, nước ở trên đầu thi nhau nhỏ giọt xuống, nhất thời lại có vài phần dáng vẻ lưu manh đang chửi đổng.

Không ít nữ sinh vừa rồi còn giúp mình nói chuyện đều ghét bỏ lui về phía sau, Trương Vi Vi thấy vậy, tức đến mức hai mắt đỏ bừng, khuất nhục cắn răng: "Tôi cứ mắng cô ta đấy! Còn không phải bởi vì cô ta ti tiện sao! Câu dẫn học trưởng Lục, trở thành kẻ thù của toàn bộ nữ sinh trong trường còn chưa đủ, bây giờ còn tới câu dẫn người tôi thích, tôi chính là muốn mắng chết cô ta! Mày họ Mãn đúng không, tao nói cho mày biết, cả nhà mày đều sẽ không được chết tử tế đâu!"

Lời nói ác động này huấn luyện viên cũng không nghe nổi nữa, vốn chỉ cho là tranh cãi nhỏ giữa hai đứa con gái, không nghĩ tới sẽ phát triển thành tình cảnh như bây giờ.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm hồn hậu mười phần trung khí, phá lệ lạnh lẽo, khiến Trương Vi Vi sợ tới mức đột nhiên run lên, xung quanh rốt cuộc cũng an tĩnh lại. Chỉ là cô gái bị mắng kia lại đẩy Tiếu Hạ trước mặt qua một bên, nâng tay lên, hung hăng vung một cái tát qua.

"Bốp" một tiếng thanh thúy lưu loát.

Trương Vi Vi bị đánh tới đứng không vững, thân thể cũng có chút lung lay sắp đổ một bạt tai này là có kỹ thuật sống, lực đạo, tốc độ, thủ pháp đều có chủ ý, Mãn Nhập Mộng cái khác không thể chứ đánh người vẫn có thể.

Huống hồ cô còn tu luyện Thái Cực nhiều năm như vậy, tùy tùy tiện tiện xuống tay một chút thôi, đối phương tám phần là không chống đỡ được.

Một bạt tai này, gương mặt Trương Vi Vi trong nháy mắt sưng lên, năm ngón tay rõ ràng đỏ rực, vô cùng buồn cười in lên nửa bên mặt cô ta, khóe miệng thậm chí còn tràn ra tơ máu, có thể thấy được người xuống tay tàn nhẫn tới mức nào.

Người vây xem Mãn Nhập Mộng biểu tình từ chán ghét chuyển sang khiếp sợ, ngay cả huấn luyện viên với Tiếu Hạ cũng kinh ngạc, thật là một cô gái tàn nhẫn.

Mọi người cho là chuyện này đã kết thúc rồi.

Ai ngờ cô lại tiến lên một bước đứng trước mặt Trương Vi Vi, hai ngón tay nâng cằm cô ta lên, cười tủm tỉm đánh giá cô ta một lượt, bỗng nhiên lại vung tiếp một bạt tai thứ hai qua, Trương Vi Vi hoàn toàn không giữ vững được thân thể ngã xuống đất, nửa bên mặt còn lại cũng giống như bên kia, rất tốt, cả khuôn mặt đều sưng lên.

"Nào, mắng tiếp vài câu tôi nghe xem."

Trời nóng bức, cô gái cong môi cười rộ lên, bộ dáng phá lệ nhu mỹ, thanh âm giống như nước suối chảy ra từ khe núi, thanh nhã êm tai, làm người khác nghe một cái liền sẽ cầm lòng không đậu nhảy vào cái bẫy ôn nhu ngọt ngào của cô.

Mê người thì mê người, nhưng mà quá nguy hiểm, anh túc* không phải cũng như vậy sao?

*Hoa Anh Túc (cây thuốc phiện): Mùi thơm, dễ gây nghiện mà độc

Trương Vi Vi bị đánh ngốc, tốc độ tự hỏi trì độn hơn nhiều, mắt nhìn Mãn Nhập Mộng dần dần trở nên mơ hồ, mọi người nhìn lên, thì ra là bị Mãn Nhập Mộng đánh khóc.

Cô gái nhỏ xinh đẹp vừa đánh người ngồi xổm xuống, giơ tay muốn chạm vào cô ta, Trương Vi Vi lập tức sợ hãi lùi về phía sau, Mãn Nhập Mộng cười nhẹ túm lấy tóc cô ta, từng chút từng chút một mà ôn nhu vuốt ve: "Đừng sợ, chỉ cần cậu không chọc tôi, tôi sẽ không đánh cậu."

Biểu tình của cô, động tác, ngữ khí đều như đang đối đãi với một con sủng vật, chỉ là quá mức âm trầm, làm cho người ta có chút sởn tóc gáy.

Trên thực tế, Trương Vi Vi đã bắt đầu phát run, Mãn Nhập Mộng thấy vậy tựa hồ càng vui vẻ hơn, thậm chí còn cười ra tiếng, cô đứng dậy, ngoái đầu đảo qua tất cả mọi người, ngữ khí nhàn nhạt, lại mang theo vài phần lạnh lẽo nghiền áp mọi thứ: "Các cậu cũng vậy, chỉ cần đừng chọc tới tôi, tôi sẽ không bắt nạt các cậu."

Những người bị ánh mắt cô đảo qua, cả người lông tơ dựng đứng, phần lớn tân sinh viên đều là những cô gái mười tám, mười chín tuổi, được người trong nhà cưng chiều mà lớn lên, những người bọn họ tiếp xúc không có một ai phúc hắc giống như Mãn Nhập Mộng. Lần đầu nhìn thấy, cơ hồ đều bị cô dọa sợ tới mức thở mạnh cũng không dám.

Nhưng là giây tiếp theo.

Bầu không khí áp lực quanh thân cô tức khắc tản đi, ngoan ngoãn nhìn về phía huấn luyện viên, còn thành khẩn cúi người xin lỗi: "Đã gây phiền phức cho thầy rồi."

Này...

Đây là Mãn Nhập Mộng vừa rồi sao?

Huấn luyện viên lấy lại tinh thần: "Hai người các em đều đi phạt đứng cho tôi, một tiếng! Giữa trưa không được ăn cơm, nếu ai thấy hai người đi ăn cơm thì tới nói cho tôi biết."

Những người còn lại bắt đầu huấn luyện bình thường, mà Mãn Nhập Mộng với Trương Vi Vi bị phạt đứng ở một bên. Thật ra Mãn Nhập Mộng cảm thấy không sao cả, nhưng Trương Vi Vi lại có chút sợ hãi, kéo hai chân bủn rủn cùng cái mặt sưng đỏ, lại không dám đứng chung một chỗ với Mãn Nhập Một, tự giác cách xa cô một chút.

***

Ba người đứng ở phía xa xa đã nhìn từ đầu tới đuôi đang chăm chú nhìn thân ảnh thẳng tắp của Mãn Nhập Mộng.

"Cô nàng này lợi hại nha." Đinh Khải Trạch lên tiếng, ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Mãn Nhập Mộng có chút phức tạp, hắn nhìn về phía Lục Kiêu Hà không lên tiếng, lại đem ánh mắt đặt lên trên cái hộp trà hoa kia: "Người anh em, trà hoa còn đưa hay không?"

Lục Kiêu Hà vốn tính đem bình trà hoa này đưa qua cho Mãn Nhập Mộng, ai biết lại gặp phải trò hay, anh tuy không nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, bộ dáng âm trầm.



Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch liếc nhau: "Yên tâm, giữa trưa em sẽ bảo người trộm đưa cơm cho cô ấy, sẽ không để người khác phát hiện ra."

Biểu tình Lục Kiêu Hà nhàn nhạt: "Cô ấy sẽ không ăn."

Tính cách của Mãn Nhập Mộng, sau hai tháng ở chung anh cũng hiểu được đại khái, chỉ cần không chọc tới cô thì cô nhất định sẽ là một cô gái vừa đáng yêu vừa ôn nhu. Nhưng chỉ cần trêu chọc tới cô, cơ hồ là trong một khắc thôi cô sẽ biến thành ác ma, còn là kiểu người chuyên môn tra tấn thể xác cùng tinh thần.

Khô khan cố chấp như vậy, nếu huấn luyện viên không cho cô ăn cơm, cô khẳng định sẽ không dùng thủ đoạn gian dối, nhất định sẽ không động.

Thu lại ánh mắt từ trên người Mãn Nhập Mộng, Lục Kiêu Hà giống như lơ đãng xẹt qua sườn mặt của Chương Duyên, xem ra có người ân cần đưa nước cho cô, cô đại khái cũng không cần bình trà hoa này.

Anh xoay người, thuận tay đem trà hoa trong tay tùy tiện đặt ở bậc thang của vườn hoa bên cạnh, Đinh Khải Trạch đuổi theo qua: "Không đưa qua cho cô ấy sao? Anh mẹ nó trốn một tiết, mang bọn em ra đây chỉ để xem náo nhiệt à?"

Lục Kiêu Hà nghiêng đầu liếc hắn một cái, Đinh Khải Trạch lập tức ngậm miệng, Hạ Bỉnh Hàn nâng cánh tay lên khoác qua vai hai người: "Nếu đã trốn một tiết rồi, không bằng trốn luôn tiết sau đi."

Đinh Khải Trạch nói không được: "Tao chỉ yêu học tập, là con cháu tốt chờ thừa kế xí nghiệp của gia tộc, tao muốn đi học."

"Mày đúng là lí do lí trấu! Tiết tiếp theo là tiết của dì hai mày, mày không dám trốn thì nói luôn đi, còn yêu học tập, nói mà không thấy ngượng mồm à?" Hạ Bỉnh Hàn mắng xong, Lục Kiêu Hà đã đẩy cánh tay cậu ta ra đi xa.

Hai người phía sau gọi anh, Lục thiếu lười nhác vẫy tay: "Tôi về lớp."

"Này lại làm sao vậy?"

Lúc Hạ Bỉnh Hàn nói chuyện, Đinh Khải Trạch cũng đã đi xa.

"Đều mẹ nó yêu học tập, bỏ rơi tao ở đây."

Trời thật nóng, học cái con khỉ, cậu chỉ muốn đi chơi.

***

Đứng phạt hết một tiếng xong, Trương Vi Vi ở dưới ánh mặt trời chói chang cùng thân thể vốn đã không thoải mái đã lập tức té xỉu.

Tiếu Hạ bảo Chương Duyên nhanh chóng đưa cô ta tới phòng y tế, Chương Duyên lúc đầu là nhíu mày cự tuyệt, Tiếu Hạ cũng nhìn không được nữa: "Cậu mau đi giúp đi, đừng gây thêm phiền phức cho Mãn Mãn nữa. Nếu cậu đã biết tên của cô gái kia thì hẳn là quen biết cô ta, sau khi đưa cô ta tới phòng ý tế thì nên chăm sóc một chút, chờ sau khi cô ta tỉnh rồi thì nói cho rõ ràng. Tôi thấy chính là do cậu xử lí hoa đào không tốt nên mới liên lụy tới Mãn Mãn."

Chương Duyên có chút xấu hổ, lúc này mới đồng ý tiễn Trương Vi Vi đi, Mãn Nhập Mộng phạt đứng xong quay lại, Tiếu Hạ nhanh chóng đưa nước cho cô, trộm nói: "Đợi lát nữa chị đi mua cơm trưa cho em, em đi tới con đường nhỏ phía sau trường học chờ chị, chị đưa cơm qua cho."

"Không cần đâu học tỷ." Mãn Nhập Mộng dùng khăn ướt lau mặt, ôn nhu cười cười: "Huấn luyện viên không cho em ăn, vậy không ăn, đói một bữa cũng không có việc gì."

"Vậy sao được, buổi chiều em còn phải huấn luyện với cường độ cao, hơn nữa còn nóng như thế này, em không ăn cơm thì không chịu được đâu."

Tiếu Hạ nói làm Mãn Nhập Mộng lâm vào mê mang, đói bụng với nóng thì liên quan gì tới nhau?

Trên trán nhói lên một cái, là Tiếu Hạ búng vào trán cô, móng vuốt trắng nõn của cô gái nhỏ nhẹ nhàng xoa cái trán, cái miệng nhỏ hồng nhuận còn hơi chu lên, giống như là ủy khuất, lại như là đang làm nũng, bộ dáng này đúng chuẩn là một cô gái nhỏ đáng yêu, làm sao giống với Mãn Nhập Mộng đáng sợ, đánh nhau không chớp mắt ban nãy chứ?

Tiếu Hạ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi: "Ban nãy..."

Mới vừa nhắc tới mấy chữ, cô ấy lại cảm thấy bản thân hỏi không nổi nữa.

Mãn Nhập Mộng thản nhiên cười, nhu nhu nhìn Tiếu Hạ: "Học tỷ sợ em?"

"Không sợ." Tiếu Hạ khẳng định lắc đầu: "Chỉ là không nghĩ tới em còn biết đánh nhau."

"Đương nhiên." Mãn Nhập Mộng linh động nắm chặt nắm tay nhỏ: "Em còn có thể đánh được con trai nữa, đánh bên trái, đấm bên phải, còn móc từ dưới lên!"

Bộ dáng đáng yêu này của cô, phảng phất như đã thật sự đánh nhau với con trai vậy, Tiếu Hạ bị cô chọc cười, phối hợp diễn kịch với cô: "Đánh tới bước nào rồi?"

Mãn Nhập Mộng vung vung hai cánh tay, "Em dùng chiêu hắc hổ đào tâm, người kia hét lên rồi ngã gục, em thắng!"

Tiếu Hạ vỗ tay: "Lợi hại, lợi hại."

Cô cười trong chốc lát, nhìn Mãn Nhập Mộng ngoan ngoãn, thở dài: "Không cần nghĩ cũng biết, chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ truyền tới tai các giảng viên, em mới nhập học không lâu đã chọc ra nhiều phiền toái như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?"

"Không sao." Mãn Nhập Mộng có vẻ thản nhiên: "Em không gây chuyện, cũng không sợ."

Cô nói xong hai câu này, Chương Duyên cũng đã đưa Trương Vi Vi trở lại, gặp phải hai người đang nói chuyện cũng tiến lên.

Có học trưởng này ở đây, bộ dáng Mãn Nhập Mộng lại trở về vẻ ngốc ngốc, Chương Duyên chứng kiến một màn ban nãy, hiện tại cũng không cho đây là bộ mặt thật của cô, nói lời xin lỗi: "Học muội, ngại quá."

"Không có gì, việc này không liên quan tới học trưởng."

"Sao có thể không liên quan tới anh chứ." Chương Duyên nóng nảy, nhích về phía Mãn Nhập Mộng một chút, cô lập tức lui về phía sau, Chương Duyên xấu hổ thấp giọng: "Nữ sinh kia xem như là có quen biết với anh, nhưng quan hệ của anh với cô ta không tốt."

"Ồ." Mãn Nhập Mộng nhìn chằm chằm mặt cỏ đến phát ngốc, Tiếu Hạ cũng làm bộ dường như không có việc gì nhìn điện thoại. Chương Duyên gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt rũ xuống của Mãn Nhập Mộng, đứng gần như vậy, anh ta đều có thể nhìn rõ lông mi nồng đậm của cô gái cùng da thịt mịn màng vô cùng, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt thanh trên người cô.

Tim Chương Duyên đập càng lúc càng nhanh, anh ta nghĩ, sao lại có một cô gái như vậy chứ? Bên ngoài nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, ôn nhu ngọt ngào, nhưng một khi tức giận lại tà ác như vậy, cho dù là như vậy, anh ta cũng muốn tiếp cận cô, nếu có thể... anh ta còn muốn có được cô...

"Mãn Mãn." Anh ta thấp giọng gọi một tiếng.

Xưng hô quá mức thân mật, Tiếu Hạ nghe ra vài phần tình ý, nhíu mày, lập tức kéo Mãn Nhập Mộng đổi một nơi khác nghỉ ngơi, Chương Duyên đuổi theo, có chút không vui: "Tiếu Hạ, cậu có ý gì?"

Tiếu Hạ lạnh lùng nhìn anh ta: "Chương Duyên, cậu vẫn là nên giải quyết Trương Vi Vi xong rồi hẵng tới tán tỉnh Mãn Mãn, em ấy đơn thuần như vậy, không thể bị lừa."

"Sao tôi có thể lừa em ấy, có phải cậu ghen tỵ hay không?"

Tiếu Hạ giận tới mức bật cười: "Tôi ghen tỵ? Tôi ghen tỵ cái gì? Không phải cậu cho là tôi thích cậu đó chứ?"

Trên thực tế, Chương Duyên còn thực sự cho là như vậy, đột nhiên bị người ta chọc thủng suy nghĩ trong lòng, anh ta có chút phẫn nộ, nổi giận đùng đùng tiễn lên, Mãn Nhập Mộng lập tức kéo Tiếu Hạ ra phía sau mình, lẳng lặng nhìn Chương Duyên: "Chương học trưởng, đừng ép tôi động thủ đánh người."

Chương Duyên cười cười, nhìn cô: "Em? Động thủ đánh anh? Không phải, anh không nghe lầm chứ?"

Người bị ép sẽ mất lí trí, Chương Duyên lúc trước còn dương quang soái khí bây giờ đã biến thành một người hung ác nham hiểm: "Học muội, đừng tưởng là em đánh được Trương Vi Vi liền rất ghê gớm."

Mãn Nhập Mộng không nghĩ tới ngày đầu tiên học quân huấn đã chọc ra nhiều phiền toái như vậy, về sau xử lí cũng sẽ rất phiền, đơn giản lôi kéo Tiếu Hạ xoay người rời đi.

Chương Duyên không thuận theo, bám lấy không tha: "Em đi đâu vậy, đừng đi, anh còn chưa có..."

Một đá thật mạnh từ phía sau đột nhiên đá tới, phảng phất mang theo lực đạo ngàn cân, Chương Duyên không khống chế được lùi về phía sau, lời chưa nói xong cũng biến thành rên rỉ thống khổ.

Anh ta đang muốn quay đầu lại nhìn người đánh lén mình, trên eo đột nhiên lại ăn một đạp nữa, ngay sau đó, nơi dạ dày cũng bị người hung hăng đá mấy cái, đau đến mức anh ta nôn khan, không thể khống chế được.



Chương Duyên nhịn đau nhìn qua, là Lục Kiêu Hà!

Anh rút ra một điếu thuốc kẹo giữa tay, thấp giọng: "Cút."

Chương Duyên nỗ lực bò dậy từ trên mặt đất, trong lúc đó, bởi vì thân thể đau đớn mà gập ghềnh ngã xuống mấy lần, bất quá có Lục Kiêu Hà ở đây, anh ta không dám ở lại lâu, té ngã lộn nhào che bụng chạy đi.

Thanh âm ồn ào ở sân huấn luyện đột nhiên ngừng, tình nhân trong mộng của các cô gái xuất hiện ở đây, mọi người đều nhịn không được xuân tâm manh động, trộm mừng thầm nhỏ giọng nghị luận.

Thiếu niên dưới nắng gắt đích xác đẹp đến lóa mắt, có lẽ là thời tiết quá nóng, ánh mặt trời cũng không quá gay gắt, biểu tình của thiếu niên có vẻ phá lệ tản mạn, giống như là vẫn chưa tỉnh ngủ.

Anh đi về phía Mãn Nhập Mộng, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đang cháy dở, một tay khác xách theo một túi nilon màu trắng.

Mãn Nhập Mộng thấy bộ dáng này của anh, cũng lo lắng giây tiếp theo anh sẽ nằm luôn xuống đây mà ngủ hay không.

Lục Kiêu Hà đem trà hoa trong tay đặt ở cái bàn nhỏ bên cạnh, thuận tiện bỏ túi đồ kia xuống, cũng không liếc mắt nhìn cô, xoay người rời đi.

Đinh Khải Trạch bên người lại nhìn Mãn Nhập Mộng vài cái, cười với cô: "Huấn luyện viên của các em nói không cho em ăm cơm vào giữa trưa đúng không, nhưng bây giờ không tính là giữa trưa, em ăn chút đồ ăn vặt lót dạ đi, vừa mới mua đó."

Hắn nói xong thì Lục Kiêu Hà đã đi xa.

Đinh Khải Trạch nhanh chân đuổi theo, khác với thái độ tốt khi đối xử với Mãn Nhập Mộng, Đinh thiếu xù lông đẩy đẩy Lục Kiêu Hà: "Tiết của dì hai em đó, anh mẹ nó kéo em tới đây mua đống đồ ăn vặt này? Đầu óc anh không có bệnh chứ?"

Lục Kiêu Hà ổn định thân thể, híp mắt nhìn mặt trời chói mắt, sau đó lười biếng ngồi ở trên ghế dài, anh liếc về phía Mãn Nhập Mộng, cô còn đang nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trên bàn, nhưng mà lại không ăn.

Anh thu mắt lại: "Tiết của dì hai cậu, quá nhàm chán, ông đây là đang cứu cậu."

"Em lại không thấy nhàm chán." Đinh Khải Trạch cũng ngồi xuống: "Marx anh hiểu khổng? Marx đó! Anh có thể hiểu rõ được tư tưởng chủ nghĩa Marx Lenin sao?"

Lục Kiêu Hà mặc kệ hắn, Đinh Khải Trạch đau khổ nói: "Marx cũng hại em đủ thảm rồi, mẹ nó cứ mỗi lần em ở nhà, phàm là nhìn thấy dì hai em tới nhà ăn cơm thì đều kéo em lại giảng về Marx, em không hiểu thì sẽ không cho ăn cơm, có phải anh muốn hại em hay không?"

"... Không phải." Lục Kiêu Hà dựa vào ghế dài, rất nhanh liền ngủ.

Đinh Khải Trạch nhớ tới bình trà hoa kia: "Không phải anh ném rồi sao, sao lại nhặt về rồi?"

Hồi lâu cũng không có ai đáp lời, tận lúc Đinh Khải Trạch cũng cho là anh không trả lời thì Lục Kiêu Hà đột nhiên nói: "Nếu em ấy biết tôi ném thì hẳn là sẽ tức giận."

Đinh Khải Trạch như nhìn anh như nhìn thấy quỷ, đứng lên: "Ông đây vẫn là trở về lớp học Marx thôi, anh chậm rãi ở chỗ này nghiên cứu Cupid (tình yêu) đi nhé."

Nghĩ mấy thứ trẻ con đó?

Trong lòng Lục Kiêu Hà cười nhạo, lại đứng dậy nhìn Mãn Nhập Mộng, cô đã bắt đầu huấn luyện tiếp, huấn luyện viên rất nghiêm khắc, chỉ quay trái quay phải thôi mà cũng bắt được vài người để mắng, may mắn cô nhóc kia còn tính là cơ linh, không có làm sai động tác nào.

Chỉ là nhìn thân ảnh mảnh mai cùng gương mặt hồng nhuận của cô dưới ánh nắng, trong lòng anh càng thêm tối tăm, lại nhìn cái thời tiết này.

Sao còn chưa mưa nữa, đệch!

***

Rốt cuộc cũng kết thúc buổi huấn luyện sáng, Tiếu Hạ bị người của club lôi kéo đi ăn cơm, chỉ còn một mình Mãn Nhập Mộng ngồi ở trong lều, trên bàn là đồ ăn vặt và bánh mì mà Lục Kiêu Hà mang tới đây, cô sờ sờ bụng, quyết định là vẫn không ăn.

Chỉ là sao tiểu Lục gia lại đem trà hoa cô tặng trả về chứ, chẳng lẽ là không thích sao? Mãn Nhập Mộng nhăn mày, hôm nào đó vẫn nên hỏi thăm chút khẩu vị của anh đi.

Điện thoại rung lên một cái, Mãn Nhập Mộng lấy ra nhìn, là Lục Kiêu Hà gửi tin nhắn WeChat cho cô: "Tới đằng sau trường học."

Đằng sau đại học Nam Khánh có một cái hồ thiên nga, xung quanh hồ là cây cối xanh um tươi tốt, là nơi rất thích hợp để tản bộ vào những buổi chiều chạng vạng, chỉ là không biết Lục Kiêu Hà tìm cô làm gì.

Lúc Mãn Nhập Mộng tới, Lục Kiêu Hà đang dựa vào ghế dài ngủ, giống như đã tới được một lúc lâu, cô im lặng ngồi xuống bên cạnh anh, ai ngờ anh đột nhiên lên tiếng dọa cô nhảy dựng.

Lục Kiêu Hà hỏi: "Không ăn bánh mì?"

"Ừm, huấn luyện viên sẽ phát hiện."

Anh vẫn nhắm mắt lại: "Không đói?"

Mãn Nhập Mộng sờ sờ bụng: "Rất đói."

Ngón tay Lục Kiêu Hà vuốt vuốt mũi, cực kỳ bất đắc dĩ, sao lại có người ngốc như vậy chứ, nhưng còn rất đáng yêu...

Mãn Nhập Mộng đang nhìn chằm chằm con thiên nga màu trắng trong hồ, Lục Kiêu Hà chống cánh tay nhìn sườn mặt cô: "Thích?"

Anh nhớ là ở núi Thanh Sầm cô có nuôi ba con vịt, đúng rồi, vòng cổ anh đưa cho cô cũng chưa thấy cô đeo bao giờ, đang hết sức xuất thần, Mãn Nhập Mộng gật đầu nói: "Thích, thịt ăn nhất định rất ngon."

Lục Kiêu Hà: "..."

Mới rồi anh còn tính có nên tặng cho cô một con để cô nuôi hay không, hiện tại nhìn như vậy, vẫn là thôi đi.

Mãn Nhập Mộng quay đầu nhìn anh: "Tiểu Lục gia, cảm ơn anh."

Lại cảm ơn?

Lục Kiêu Hà nhướng mày, thanh âm trầm thấp, có chút lười biếng mê người: "Cảm ơn cái gì?"

"Anh biết em chỉ có một mình lúc trưa cho nên mới ở cùng em, cảm ơn anh."

Ừm, còn tính có lương tâm.

Lục Kiêu Hà nhìn sườn mặt cô không nói chuyện, mái tóc không dài không ngắn của Mãn Nhập Mộng được buộc thành một cái đuôi ngựa nhỏ, dùng dây nịt anh mua cho, đại khái là do huấn luyện cả một buổi sáng nên tóc cô đã có chút loạn, có mấy sợ rũ ở bên sườn mặt, nhưng gương mặt này cũng không lộ ra vẻ chật vật, ngược lại còn có chút xinh đẹp lười biếng ngoài ý muốn.

"Tiểu Lục gia, anh ăn cơm chưa?" Mãn Nhập Mộng lại hỏi, đồng tử đen như mực nhìn đến tâm thần người xem cũng hỗn loạn.

Lục Kiêu Hà giống như lơ đãng ho khan một tiếng, nói: "Rồi."

"Ăn gì thế?"

Mãn Nhập Mộng lại tới gần hơn một chút, con ngươi sáng lấp lánh nhìn anh: "Cho dù không thể ăn, em nghe thôi cũng được."

"Ăn..."

Lục Kiêu Hà tựa hồ như đang tự hỏi, tiếng nói trầm thấp kéo đến lười biếng, anh nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Mãn Nhập Mộng, giơ tay gảy sợi tóc dính ở trên chóp mũi cô ra, đầu ngón tay vân vê tóc cô, nhẹ nhàng chậm chạp cười rộ lên: "Mì thịt bò."

"Oa." Mãn Nhập Mộng hâm mộ, sau đó lại thở dài, vuốt bụng: "Em cũng muốn ăn."

"Chờ em huấn luyện chiều xong, anh sẽ đưa em đi."

"Được nha." Mãn Nhập Mộng nhìn anh, nhẹ giọng thử hỏi: "Có thể thêm thịt không?"

Nói xong, cô liếm liếm môi, giống như còn nuốt nước miếng, Lục Kiêu Hà hoàn toàn bất đắc dĩ, nhéo mũi cười nhẹ: "Được."

Lại nhìn về phía cô lần nữa, Mãn Nhập Mộng đã nhắm mắt lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, trong miệng còn nói thầm: "Có ăn là được, em muốn ngủ một lát, buổi chiều còn phải huấn luyện nữa."

Lục Kiêu Hà nhìn cái tướng ngủ gật đong đưa lúc lắc của cô, nói ngủ liền ngủ thật, đúng là không coi anh như người ngoài ha.

"Yên tâm về anh như vậy?"

Mãn Nhập Mộng nghiêng người, ngã xuống trên vai Lục Kiêu Hà: "Sao lại không yên tâm, anh là tiểu Lục gia mà."

Bởi vì là anh, cho nên cô rất yên tâm?

Đó có phải chứng minh cô đối với anh...

Suy nghĩ của Lục Kiêu Hà bị đánh gãy, bởi vì Mãn Nhập Mộng nói một câu: "Nếu anh không để ý em thật tốt, ông nội Lục sẽ đánh gãy chân anh."

Lục Kiêu Hà: "..."

Ha ha.