Chỉ Muốn Có Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 39



Ngồi bên Nga ở quán cà phê hồi lâu, Khánh bẹo má Nga, âu yếm thì thầm vào tai cô:

– Mình đi đâu đó cho thoải mái em nhé!

Nga mơ màng gật đầu. Khỏi phải nói Khánh hí hửng đến mức nào. Khánh đỡ Nga đứng lên rồi cùng cô vào quầy thu ngân. Khánh muốn xin phép cô Giang đàng hoàng. Khánh đã xác định nghiêm túc với Nga, anh ta tin mẹ Nga sẽ chẳng có gì chê được.

– Cô Giang, cô thông cảm cho cháu, lúc trước cháu chưa xác định được mình muốn gì. Giờ em Nga cũng đã thông cảm và muốn ở bên cháu, cháu mong cô chú cho phép cháu tìm hiểu em Nga ạ.

Cô Giang vẫn còn bực bội vì chuyện hai thằng lừa cô chú với Nga suốt bao lâu, nhưng thấy con Nga nhà cô có vẻ quyến luyến thằng Khánh, dù cô ngạc nhiên không hiểu sao Nga thay đổi nhanh như vậy, cô Gianh cũng đành ậm ừ đồng ý. Dạo gần đây thằng Khánh hay đến quán, có vẻ nó cũng chân thành với con gái cô. Có thể nó đã thuyết phục được con bé từ lúc nào mà cô không biết thì sao? Thằng Khánh cũng rất quan tâm đến cô, bao ngày nay nó đem thuốc quý cho cô mà không lấy một đồng. Hơn nữa, lúc nào mẹ Nga cũng muốn đặt hạnh phúc của cô lên trên hết. Nhớ ngày xưa, đến thằng Vinh mẹ cô còn cho phép cô yêu, thì giờ Trần Huy Khánh cao to sáng sủa, có ăn có học, gia thế hiển hách thế này, cô mừng còn chẳng hết nữa là. Nghĩ là vậy nhưng cô Giang vẫn tỏ chút giận dỗi mà nói:

– Anh để người khác đóng giả anh đến gặp chúng tôi, lừa dối chúng tôi không biết bao nhiêu lần, anh có tôn trọng chúng tôi chút nào đâu mà còn phải hỏi? Con Nga nó chọn anh thì tôi cũng đành chiều nó, chứ tôi là tôi không chấp nhận đâu.

Khánh nghe vậy cũng hiểu mọi chuyện đã êm xuôi. Anh ta mừng rỡ ôm xiết vai Nga, ánh mắt long lanh nhìn mẹ vợ tương lai, vui sướng đáp lời:

– Mẹ, con cảm ơn mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Nga và ba mẹ hết mình!

Cô Giang bĩu môi tủm tỉm. Cái thằng, khéo ăn khéo nói thế chứ, công nhận cái mồm nó dẻo bằng mấy lần thằng kia! Thằng giả danh nó đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng thằng đó ít lời, cô không hiểu nó cho lắm, còn có chút hơi sờ sợ nó. Nhưng có thế nào cô vẫn không ưng được mụ Huệ mẹ thằng Khánh. Từ đợt nhà cô thất thế, bà ta cứ lảng cô dần, rồi cuối cùng cô nhắn tin mụ ta cũng không thèm trả lời, chẳng hiểu thông gia cái kiểu gì nữa. Cô Giang từng nói bóng nói gió với thằng kia về mẹ nó, nó chỉ bảo để nó nói lại với bà ta, giờ cô mới hiểu nó làm sao mà nói gì được.

Mẹ Nga chẹp miệng mỉa mai:

– Không biết chị Huệ độ này có khỏe không? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều
2. Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em
3. Ở Lại Bên Anh
4. Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!
=====================================

Khánh hiểu ngay thái độ không vừa lòng của mẹ Nga, Khánh nhanh miệng trấn an mẹ vợ tương lai:

– Mẹ con đợt này hơi mệt mẹ ạ, nhưng mẹ con sẽ sớm đến chơi với mẹ, hay cuối tuần này bố mẹ con sang ba mẹ nhé!

Cô Giang chưa muốn mọi chuyện diễn ra nhanh thế, bởi chồng cô vẫn còn đang chịu án. Nghe Khánh nói vậy mẹ Nga cũng là tin tưởng anh ta thật lòng thật dạ với con gái mình, mỉm cười:

– Thôi, có gì cứ bảo mẹ cháu trả lời tin nhắn cô hỏi thăm đợt trước là được. Em Nga còn trẻ, hai đứa cứ tìm hiểu cho kỹ cũng không muộn.

– Dạ. Mẹ cho phép con đưa em Nga đi chơi mẹ nhé!

– Ừm, hai đứa nhớ về sớm đấy, mà trời lạnh lắm, con Nga khoác thêm cái áo vào!

– Vâng, chúng con sẽ về sớm, mẹ cứ yên tâm. Mình vào lấy áo nào em!

Khánh đỡ Nga vào căn phòng bên trong, lấy chiếc áo phao đỏ treo trên giá khoác lên người cho cô, lại lấy chiếc khăn len ở đó choàng vào cổ cô cho yên tâm. Nhìn con gái trong bộ dạng ấm áp bước ra, ánh mắt con bé dịu dàng nhìn thằng Khánh mà mẹ cô hài lòng gật gù, tiếp tục tập trung vào giấy tờ sổ sách, mặc cho đôi trẻ đưa nhau ra chiếc xe hơi thể thao màu vàng chanh của Khánh.

Khánh đưa Nga đến một nhà hàng Nhật Bản. Cô mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn cảm nhận được mọi thứ, nếu chỉ nhìn bên ngoài sẽ không thể phát hiện được cô đang gặp vấn đề gì. Khánh ngồi cạnh Nga, chăm chút cho cô từng li từng tí. Đúng là cái gì khó có được người ta lại càng trân trọng, Khánh đã thực sự hiểu được chân lý này. Cứ tưởng chẳng thể nào có được cô gái xinh đẹp kiêu kỳ xa vời muôn trượng, giờ cô đang ở ngay bên cạnh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ thế này, Khánh chắc mẩm chỉ còn một bước nữa là xong.

Tám giờ tối, bữa ăn ngon miệng bên Nga làm Khánh hết sức hài lòng. Khánh đưa cô ra xe, nhưng không phải ra về, mà là rẽ vào căn nhà của gia đình Khánh ở một khu đô thị mới. Căn biệt thự liền kề đẹp đẽ này bố mẹ Khánh mua cho cậu từ ngày sắp đặt hôn sự với Nga, bảo Khánh về Việt Nam lấy vợ là vào đó ở, không bắt Nga làm dâu, không ngờ sau bao nhiêu chuyện, đến cuối cùng vẫn là có cái ngày này, ngày Khánh đưa Nga về đây, chỉ riêng mình hai đứa.

Khánh đắc ý mở cửa xe đỡ Nga bước ra. Trong đầu Nga lúc này chỉ có duy nhất một niềm tin, người đàn ông này là người cô yêu, ngoài ra, chẳng còn gì khác. Thế nên, cô cứ vậy theo Khánh bước vào trong nhà, lên tầng hai, bước vào phòng ngủ lớn của căn biệt thự trắng xinh đẹp. Vừa mở cửa phòng, Khánh bỗng bế bổng Nga lên, còn Nga, chỉ lặng yên ôm choàng lấy Khánh, để yên cho Khánh đặt cô lên giường. Khánh không biết mình đã thầm cảm ơn ông nội bao nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng trái tim cậu đang đập những nhịp đập vừa hồi hộp của kẻ đi ăn trộm, lại vừa hân hoan hạnh phúc của kẻ đang yêu và được chấp nhận tình yêu.

Khánh vừa chạm khẽ vào đôi môi xinh xắn của Nga, bất ngờ chuông điện thoại của cậu reo vang. Mẹ? Sao mẹ lại gọi đúng vào lúc này thế nhỉ?

Âm giọng bà Huệ bực bội vang lên qua điện thoại:

– Khánh! Con đang ở đâu thế? Về ngay cho mẹ, suốt từ chiều đến giờ không thấy mặt, mẹ gọi con không được, nhắn tin cũng không thèm trả lời.

– Mẹ, con đang ở bên vợ tương lai của con đấy mẹ!

– Vợ tương lai nào? Mẹ còn chưa cho mày gặp nó cơ mà!

Mẹ Khánh lại sớm tìm mối tốt cho Khánh rồi đấy. Khánh hậm hực đáp:

– Vợ con là cái Nga. Vậy mẹ nhé!

Khánh ngắt rụp điện thoại. Phá hoại giây phút này của Khánh là một cái tội không thể tha thứ được. Khánh mỉm cười trấn an vẻ lo lắng ngây thơ trên gương mặt Nga.

– Mẹ gọi thôi mà. Mình tiếp tục nhé em yêu!

Khánh đẩy Nga nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi hôn xuống mũi, xuống má… Nga xinh đẹp quá… Bực thật, lại có chuông điện thoại. Khánh điên mất thôi!

– Con Nga nhà bà Giang ấy hả, cắt, cắt ngay cho mẹ, nghe rõ chưa?

– Mẹ, con yêu Nga, Nga cũng yêu con, mẹ đừng cấm con được không? Con nghiêm túc đấy!

Haizz, bực thật! Khánh tắt luôn máy, ném điện thoại ra xa. Giờ thì còn ai có thể phá hoại Khánh được nữa chứ? Khánh lại ôm choàng lấy Nga mà nhìn sâu vào đôi mắt nai thơ ngây đang ngơ ngác của cô, thủ thỉ:

– Làm vợ anh nhé Nga!