Chỉ Muốn Dịu Dàng Thích Anh

Chương 11: Trứng muối, cải bẹ và cháo



Nhậm Thanh gãi gãi mặt, đứng ngồi không yên nghe Triệu Nghiên mặt mày hớn hở trần thuật chuyện cô ấy và Điền Đằng cùng tham gia cuộc thi quốc họa năm đầu trung học.

Điền Đằng tháo tai nghe xuống, cúi đầu đi lấy ấm trà ở phía trước Hàn Tranh, không có chút hứng thú nào với đề tài này.

Nhậm Thanh gãi gãi cổ, ngứa tới mức khó hiểu, cô chẳng hề dị ứng với hải sản và thịt dê mà... Trong lúc lơ đãng đảo qua Nhậm Thanh, ánh mắt Điền Đằng bất chợt dừng lại. Nhậm Thanh đỏ mặt lên, hai cánh tay để xuống một cách gọn gàng...

Chân dường như cũng bắt đầu ngứa, cánh tay cũng vậy, Nhậm Thanh hơi nhích người qua bên cạnh, lặng lẽ gãi cánh tay... Sao càng gãi càng ngứa vậy nè...

“Cậu không tắm à?” Hạ Nghiên Dương bỗng nhiên nói.

“Hả?” Nhậm Thanh đỏ mặt.

“Không tắm nên mới ngứa vậy đó?”

Nhậm Thanh hơi tức giận, vì sao trước mặt nam sinh mà lại hỏi cô như vậy.

“Tớ tắm rồi.”

Ánh mắt Điền Đằng khẽ động, vượt qua Triệu Nghiên đi tới, cúi người nói: “Ngẩng đầu lên, tôi xem một chút.”

“Cái gì?” Nhậm Thanh muốn ngừng mà không thể ngừng gãi mặt.

Điền Đằng mở tay cô ra, cau mày nói: “Đừng gãi nữa, để tôi nhìn thử xem.”

Nhậm Thanh không được tự nhiên thoáng nghiêng đầu đi. Cậu không vui, giơ tay bắt lấy cằm cô, vùi mặt xuống xem xét thật cẩn thận.

Triệu Nghiên giận tái cả mặt, hai chân như bị bó buộc trong đôi bốt nặng trĩu.

Ở bên cạnh, Hàn Tranh chẹp miệng: “Đây là tình tiết thường thấy trong phim thần tượng Đài Loan à nha.”

“Tay, chân có ngứa không?” Điền Đằng nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

“... Ngứa.”

Cậu hơi ngưng lại, kéo cánh tay của cô, kéo tay áo lên, trên đầu là ngọn đèn màu vàng nhạt, có hơi tối, cậu cúi đầu, mũi cách cánh tay cô chỉ có vài cm...

Hạ Nghiên Dương nhìn món tôm biển trước mắt, khóe miệng dần dần mím chặt.

“Bị dị ứng rồi.” Cậu giúp cô kéo tay áo xuống, tựa hồ không nhận ra không khí đầy quỷ dị: “Nhậm Thanh, cậu dị ứng thứ gì?”

Gương mặt Nhậm Thanh nóng rực, cô kéo kéo tai, bất đắc dĩ nói: “Tớ không biết, trước kia, chưa từng bị dị ứng.”

Hàn Tranh nói: “Chắc là xoài đó, có người sẽ dị ứng với món này.”

Điền Đằng cầm lấy áo khoác của mình, quyết đoán nói: “Đi thôi, tìm chỗ mua thuốc đã.”

Nhậm Thanh ngứa khó chịu, cô biết rõ ở hướng bắc quảng trường Thiên Nhan có một phòng khám bệnh nhỏ, mở cửa suốt 24 tiếng đồng hồ, qua đó mất bảy tám phút, Điền Đằng quay người lại, cô lập tức đứng lên muốn đi cùng.

Hạ Nghiên Dương lặng lẽ giật nhẹ ống tay áo Triệu Nghiên, Triệu Nghiên cố nhịn cười nói: “Các cậu chưa ăn gì mà đi đâu, trễ vậy rồi mà đi gặp bác sĩ không tiện lắm đâu.”

Hạ Nghiên Dương cười phụ họa: “Này, Nhậm Thanh, tớ cũng từng dị ứng, không khoa trương như vậy đâu.”

Nhậm Thanh gãi gãi cổ tay quay đầu lại, tức giận với giọng điệu của Hạ Nghiên Dương, cô cảm thấy hôm nay Hạ Nghiên Dương rất kỳ lạ, tựa như đang giận chó đánh mèo vì sáng nay bị Điền Đằng từ chối thẳng thừng. Sinh viên làm việc trong quán ăn bưng cánh gà chiên tới, mùi thơm phưng phức, cô hơi đói, do dự nhìn, yên lặng lùi trở về.

Điền Đằng không kiên nhẫn thúc giục: “Ra đây.”

Nhậm Thanh vội vã đuổi theo.

Hàn Tranh phất phất tay: “Ở hướng bắc có một phòng khám tư nhân, đi sớm về sớm.”

Trong phòng khám vắng vẻ có một bác sĩ nữ xinh đẹp đang gác hai chân lên bàn, vừa đọc sách, vừa ngâm nga. Trên tủ thuốc đặt một ly cà phê đã nguội từ lâu, thỉnh thoảng cô nhấp một ngụm, sự thanh thản này làm cho Nhậm Thanh vừa mới vào cửa không nỡ quấy rầy.

“Dị ứng hả? Để chị xem một chút... À, không nghiêm trọng lắm, vô một bình nước biển là ngày mai sẽ ổn.”

Nhậm Thanh hơi nghi ngờ khả năng chữa bệnh của nữ bác sĩ cà lơ phất phơ này.

“Truyền nước khoảng bao lâu ạ?”

“Cũng phải vài tiếng đồng hồ đấy.”

“Không truyền được không ạ? Trong nhà em có người bị bệnh, không thể về nhà quá muộn.”

“Cũng được, nếu không muốn truyền nước để khỏi nhanh, em không ngại thì đi vào phía sau rèm vải cởi quần đi, chị lục trong tủ thuốc đã, rồi sẽ đi vào.”

Điền Đằng vào cửa trùng hợp nghe thế, cậu xách theo một bịch sữa nóng, nhìn về phía Nhậm Thanh.

Nhậm Thanh xấu hổ, đứng không vững: “À, không thể bôi vào tay sao ạ?”

Chị bác sĩ tươi cười khá thô - bỉ ổi về phía soái ca mới vừa vào cửa, miệng không kiên nhẫn đáp lại Nhậm Thanh: “Chị nói rắm - đùi là rắm - đùi, tranh thủ đi vào cởi quần.”

Nhậm Thanh yên lặng nhìn Điền Đằng, Điền Đằng giương mắt đối mặt, bỗng dưng hiểu được, xoay người chậm rãi ra ngoài, tiện đường mở bịch sữa nóng vốn cho người nào đó truyền nước uống đỡ, rồi ngửa cổ uống ừng ực hết sạch.

“Đừng ra gió, để tránh lưu sẹo, thuốc mỡ một ngày bôi hai lần, hai ngày sẽ ổn.”

Hai người sóng vai ra ngoài, thấy cô cứ băng băng đi thẳng đến trạm xe buýt trong trời gió lạnh, trên mặt Điền Đằng lập tức không vui, cậu phất tay gọi một chiếc xe taxi tới, mặc kệ sự kinh ngạc kháng cự của Nhậm Thanh, đẩy cô vào trong xe.

“Phiền toái đưa cậu ấy đến...” Cậu dừng một chút, dứt khoát ngồi theo vào.

“Nhà cậu ở đâu?” Cậu hỏi.

Nhậm Thanh ngây ngẩn đọc địa chỉ, sau đó mắt thấy đồng hồ xe taxi tính tiền từ mười đồng rồi bắt đầu tăng lên. Trời ơi, ngồi xe công cộng có hai đồng thôi.

Điền Đằng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ lóe lên rồi biến mất, thấp giọng gọi điện thoại cho Hàn Tranh, thuận tiện nói với cậu ấy không cần chờ cậu, lát nữa cậu sẽ về thẳng nhà. Hàn Tranh đau đầu nói cho cậu biết rằng mình lại phải đến quảng trường một chuyến, cậu vừa muốn hỏi để làm gì thì đầu kia điện thoại đột nhiên biến thành giọng Triệu Nghiên nổi giận đùng đùng: Điền Đằng, tớ chờ cậu ở đây, cậu không quay lại thì tớ không quay về. Điền Đằng không nhiều lời với nữ sinh âm hồn bất tán này, cúp máy. Triệu Nghiên nhanh chóng gọi lại, Điền Đằng xanh mặt, tắt máy. Nhậm Thanh xem xét thời thế, lặng lẽ dịch chuyển ra xa hơn một chút.

Xe taxi đậu dưới đèn đường đầu hẻm, Điền Đằng thanh toán tiền xe xong, cùng Nhậm Thanh sóng vai đi vào trong. Ngõ hẻm ước chừng rộng khoảng một mét hai, phía trước hơn mười mét có một ngọn đèn, đằng sau thì đen kịt. Nhậm Thanh tâm không gợn sóng nắm lấy cánh tay Điền Đằng đưa cậu đi vào bóng tối lạ lẫm.

Đi ra khỏi con ngõ dài ngoằn kia, Điền Đằng nương theo bóng trăng ảm đạm ung dung dò xét bên mặt Nhậm Thanh, tròn tròn, không có đường nét nổi bật.

“Đến rồi.”

Nhậm Thanh kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra chiếc cằm nhọn, mắt cô cong lên như hình trăng khuyết, ngây thơ đáng yêu khó tả. Điền Đằng dời mắt, nhìn khu nhà cũ kỹ ở trước mặt.

Nhậm Thanh thấy cậu không có ý muốn đi, nhỏ giọng nói: “Cậu, muốn vào ngồi một chút không? Trong bếp còn có cháo, tớ hâm lại cho cậu.”

Điền Đằng đều đều nói: “Ừ.”

Nhậm Thanh dẫn cậu đi vào khu nhà, đột nhiên nhớ tới sau bữa cơm chiều còn dư lại ít rau: “À, hình như, chỉ còn lại có trứng muối, cải bẹ với cháo thôi, ngại quá.”

“Không sao.”

Điền Đằng ngồi ở chỗ Nhậm Thanh thường thường ngồi ăn trứng muối, cải bẹ húp cháo gạo, Nhậm Thanh cẩn trọng đứng một bên, mất tự nhiên nói: “Trong nhà có người bệnh, đều là vị thuốc...”

Điền Đằng giương mắt nhìn cô, vô tình gắp một cây cải bẹ lên, nói: “Cậu cũng chưa ăn phải không? Ngồi xuống cùng ăn.”

Nhậm Thanh không nói trong nồi đã hết rồi, chỉ nói: “Trước khi ra khỏi nhà tớ có ăn rồi.”

Trong phòng Nhậm Đóa Lan vang lên tiếng ho khan đứt quãng. Nhậm Thanh cầm theo bình thuỷ đi vào thêm nước, thấy chị ngủ được không yên, tìm túi chườm nóng trong tủ chén rồi rót nước sôi nóng hổi vào, quấn thêm lớp vải, chậm rãi đẩy vào ổ chăn. Bác sĩ có nhắc “xuân hàn liệu tiếu” (*), chú ý giữ ấm.

(*) xuân hàn liệu tiếu: thành ngữ ý nói đến cái lạnh đầu xuân.

Nhậm Đóa Lan như tỉnh như không, mở mắt ra.

Nhậm Thanh bưng ly nước qua: “Chị, khát không?”

Nhậm Đóa Lan mỏi mệt nói: “Ngực chị khó chịu, đi bệnh viện.”

Nhậm Thanh cả kinh, tranh thủ thay quần áo cho chị.

“Khi nào thì bắt đầu khó chịu, chị? Dì Vương không có gọi điện thoại cho em, em về sớm một chút thì tốt rồi. Xin lỗi chị.”

Điền Đằng nghe tiếng thì bước vào, Nhậm Thanh đang giúp Nhậm Đóa Lan thay quần, một đôi cánh tay mảnh gầy nhẹ nhàng vòng qua eo người bệnh sau đó dùng sức kéo lên.

“Ngại quá, lần đầu tiên cậu tới...” Trong giọng nói kinh hoàng của Nhậm Thanh còn chứa sự nghẹn ngào.

Cô mặc áo lông cho Nhậm Đóa Lan, nửa ngồi bên giường, cầm lấy hai cánh tay chị đặt lên vai mình. Điền Đằng cúi xuống ôm ngang Nhậm Đóa Lan lên.

“Cậu đi chuẩn bị đồ vào bệnh viện đi.”

Đêm khuya, gió lạnh vù vù thổi qua ngoài cửa sổ, dần dần thổi mát trái tim ngẫu nhiên sẽ mơ màng của Nhậm Thanh. Cô ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Điền Đằng, nam sinh này, ba của cậu là đại sứ đóng quân ở nước ngoài, mẹ là một phu nhân đoan trang. Một cái áo sơmi của cậu khoảng một ngàn tư, là con số mà cô rướn gãy cổ cũng không thể sánh bằng, nếu không vì đưa cô về, cả đời này cậu hẳn cũng sẽ không sa sút đến mức ăn cơm với cải bẹ có giá chỉ một đồng ba bao, sẽ không vào lúc đêm hôm vắng vẻ thế này mà ôm một người bệnh khô gầy như que củi cùng cô vào bệnh viện...

Nhậm Thanh dẫn Điền Đằng chậm rãi đi vào ngõ nhỏ tối tăm. Hơi thở của cô lúc nhanh lúc chậm, Điền Đằng mới đầu không để ý. Ngõ hẻm rất dài, đầu này náo nhiệt, đầu kia yên tĩnh, trong yên tĩnh nếu dụng tâm lắng nghe, sẽ nghe ra điều khác thường.

“Nhậm Thanh.”

“Hả?” Cô mở to hai mắt, không thấy rõ con đường phía trước.

“Cậu đừng khóc.”

Nhậm Thanh xoay đầu qua một bên, trong bóng tối, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào miệng.

Chẳng biết lúc nào tỉnh lại, Nhậm Đóa Lan vùi trong ngực Điền Đằng nhẹ nhàng thốt ra một câu “Đồ vô dụng”.

Sau đó Nhậm Đóa Lan ngủ say, Nhậm Thanh đi theo bác sĩ chủ trị cao tuổi cùng bước vào văn phòng lạnh như băng.

“Nhậm Thanh, chú phải nhấn mạnh lại với con, bệnh này của chị con con không thể đảm đương xuể, cô bé phải vào trại an dưỡng chuyên nghiệp. Chú nói rồi, thoái hóa tiểu não, nhất là vào giai đoạn cuối, một lần cảm mạo cũng có thể mất mạng đấy. Một mình con, còn phải đến trường nữa, khó lòng phòng ngừa được. Hôm đầu năm mới này con trở về kịp lúc xem như may mắn, con nghĩ thử xem, nếu con vừa mới vào lớp mà chị con có chuyện, con không phát hiện kịp thời thì...”

Nhậm Thanh buông ly giấy, hai cánh tay hợp thành hình tháp, cằm nhẹ nhàng đặt lên đó.

“Đây là điện thoại của bạn học chú, chú có đề cập về chị con với ông ấy, chú nghĩ ông ấy có lẽ sẽ nể tình chú mà giảm một phần chi phí... Nhậm Thanh, chú chỉ có thể làm đến vậy thôi, xin lỗi con.”

Nhậm Thanh ngẩng đầu mơ màng nhìn bác sĩ hai mắt mệt mỏi, trong hành lang vang lên tiếng khóc của trẻ con, cô hoàn hồn, hai tay tiếp nhận danh thiếp, gian nan cười nói: “Bác sĩ Trương, là chúng con có lỗi với chú mới đúng, muộn như vậy còn làm phiền chú.” Cô mím môi, do dự nói: “Con sẽ thương lượng lại với chị, lần trước chị nói không muốn.”

“Trí lực của chị con khoảng hai năm nữa nhất định sẽ giảm xuống, không thể giao tiếp với người khác, không thể phân rõ đúng sai, con không thể mọi chuyện đều nghe theo cô bé được.”

“Con biết rồi ạ, cảm ơn bác sĩ.”