Chỉ Muốn Dịu Dàng Thích Anh

Chương 24: Em đương nhiên không cần. So với tôi, em luôn không cần



Nỗi buồn thất tình của Nhậm Thanh dường như rất nặng, ít ra là nặng hơn so với mong muốn của Điền Đằng, anh thấy cô mặt mày xám tro bắt xe buýt đi làm, phờ phạc hoàn thành công việc Nguyên Tịnh Viễn giao xuống, vô lực đáp lại sự quan tâm của đồng nghiệp, đôi mắt đen láy của anh rốt cuộc đã nhiễm thêm màu tức giận.

“Nhậm Thanh, em cùng đi với tổng giám phòng kế hoạch, vé máy bay anh sẽ cho trợ lý đặt. Hai người cứ đến khách sạn của anh ngủ lại. Mang theo hợp đồng tháng ba của TOP.”

Nhậm Thanh cầm ống nghe, dưới mắt là một quầng thâm.

“Tháng ba? Không phải mới nhất sao ạ?”

“Cần tháng ba, mới nhất anh mang tới rồi. Đối chiếu hai bản thì càng có sức thuyết phục hơn.”

“Vậy, em giao cho Điền... Tổng giám mang qua không được sao?”

“Cậu ta đi JP International rồi, sẽ không tới TOP. Em nhớ mang theo đồ trang điểm, tối thứ sáu theo anh tham gia tiệc do JP International tổ chức.”

“... Vâng.”

Nhậm Thanh đứng dậy đến văn phòng Nguyên Tịnh Viễn tìm hợp đồng, thuận tiện tưới nước cho cây xương rồng nhỏ của anh, quay người nhanh chóng lấy đồ trên bàn bỏ vào túi xách, bước đến thang máy.

Thang máy dừng ở lầu 22, Điền Đằng cầm theo áo khoác mặt không đổi sắc, rảo bước đi tới.

Nhậm Thanh nghe được đồng nghiệp Dao Dao ở phòng kế hoạch phía sau anh gọi lớn.

“Đào Lực, hết nước rồi, đổi bình mới đi.”

“Sao cô không đi?”

“Anh có phải là đàn ông không? Anh thừa nhận anh không phải thì tôi sẽ đi!”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Nhậm Thanh cất giọng khàn khàn: “Mấy giờ chúng ta xuất phát? Gặp nhau ở dưới công ty hay sao? Mấy giờ bay?”

Điền Đằng vẫn nhìn chăm chăm vào phím thang máy, chưa trả lời.

“Điền Đằng?”

“Hả, em đang nói chuyện với tôi?”

“... Trong thang máy chỉ có hai người chúng ta.”

“Cho nên tôi cũng tò mò, chỉ có hai người chúng ta, giọng điệu công việc của em như vậy là có ý gì.”

Nhậm Thanh sớm biết có đôi khi anh nói chuyện rất thẳng thắn, cũng ví như anh luôn hỏi cô, em căng thẳng cái gì, ví như, ngày cuối cùng ở trường trung học, anh nói với Triệu Nghiên, tôi không cần hỏi.

“Vừa rồi tôi đang suy nghĩ vài chuyện, không để ý.”

“Trùng hợp quá, tôi cũng đang suy nghĩ vài chuyện, tôi để ý.”

Nhậm Thanh im lặng, rồi hỏi: “Cậu đang suy nghĩ gì?”

Điền Đằng bình tĩnh nói: “Tôi suy nghĩ khách sạn đêm nay chúng ta ở có thể trùng hợp chỉ còn lại một phòng không.”

Gương mặt tái nhợt của Nhậm Thanh tức thì đỏ ửng.

Thang máy đinh một tiếng đến tầng một, Điền Đằng nói: “Chúng ta đi thẳng ra sân bay, tranh thủ cho kịp chuyến bay lúc năm giờ, quần áo và vật dụng hàng ngày đến thành phố B thì mua mới luôn. Nguyên thị chi trả.”

Nhậm Thanh không phải lần đầu ngồi máy bay, nhưng lại là lần đầu tiên say máy bay đến mức suýt chút nữa rớt nửa cái mạng. Điền Đằng đỡ cô ra đại sảnh sân bay, sắc mặt tái nhợt.

“Trước khi đăng ký vì sao em không nói với tôi là em không thể để bụng đói ngồi máy bay?”

Mặt Nhậm Thanh như màu đất: “Tôi cho rằng sẽ không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa có cơm máy bay mà...”

Xe taxi sân bay đúng lúc ngừng tại trước mặt họ, Điền Đằng mở cửa xe, Nhậm Thanh chậm chạp bò vào.

Điền Đằng báo địa chỉ, thấp giọng nói: “Đi khoảng nửa tiếng, em nhịn một chút, lúc đi ngang qua cửa hàng, tôi sẽ mua giúp em bình nước uống thể thao, rồi mua thêm mấy thanh chocolate.”

Nhậm Thanh quay đầu, vô lực cười: “Tôi không yếu ớt như vậy, vừa rồi đứng ở cửa sân bay, gió thổi nên đỡ đỡ rồi.”

Nguyên Tịnh Viễn ngồi ở đại sảnh của khách sạn Lệ Tinh, lười nhác lật một quyển sổ tay du lịch. Bảy giờ hai mươi phút, Điền Đằng dẫn theo Nhậm Thanh nhẹ nhàng khoan khoái đi tới.

“Hợp đồng của TOP và JP International đều ở trong đây, chúng ta có nửa tiếng thảo luận.” Điền Đằng trông thấy Nguyên Tịnh Viễn đang cầm bánh dứa, thuận tay lấy đưa cho Nhậm Thanh lấp bụng, nói tiếp: “TOP thì nắm chắc, tôi làm thiết kế, suy tính có lẽ không chu toàn bằng anh, nhưng loạt quảng cáo mạng dang dở lần trước đã có hơn sáu mươi triệu lượt người xem, thúc tiến số định mức trên thị trường của TOP tăng vọt mười một phần trăm... Tôi tin, anh sẽ không giao thứ của Nguyên thị cho đối thủ cạnh tranh của nó.”

Nguyên Tịnh Viễn nói: “Nếu vẫn là Từ Giang, tôi hoàn toàn không cần đi chuyến này, nhưng người kế nhiệm này chính là kiểu người chỉ chọn dùng người thân quen... Án tử của JP International, cậu có ý kiến gì không?”

“Ý kiến và dự toán đều nằm trong hợp đồng rồi, tự anh xem đi. Tôi và bộ phận PR của JP International là bạn học, ở buổi tiệc tôi ta sẽ thăm dò thử xem.”

“Được rồi. Vậy sáng ngày mai, Nhậm Thanh đi với tôi đến TOP, một mình cậu đến JP International.” Anh nói đến đây cười cười, nói tiếp: “Khi cậu đưa danh thiếp ra rất có thể sẽ trực tiếp lấy được hợp đồng của công ty vốn nước ngoài này đấy. ‘Mê hoặc’ của cậu ở Mỹ nổi như cồn, là kinh điển trong giới thương nghiệp đến tận nay.”

Điền Đằng cười nói: “Anh trở về phòng từ từ nếm thử món kinh điển đi.”

Từ trước, Nhậm Thanh đã nghe nói Nguyên Tịnh Viễn là “bằng hữu thế gia”của Điền Đằng, thấy hai người nói chuyện tùy ý thì biết không phải là giả. Cô tranh thủ hai người đang nói chuyện phiếm, cầm hợp đồng TOP đọc lại lần nữa, miệng lúc đóng lúc mở, lưu điều khoản rườm rà trên giấy vào trí nhớ.

“Sắc mặt rất kém, bụng đói lên máy bay à?” Nguyên Tịnh Viễn nói chuyện phiếm, vẫn dành chút khoảng hở liếc nhìn Nhậm Thanh.

Nhậm Thanh cầm bánh dứa, do dự nói: “Thời gian gấp quá.”

Điền Đằng rút hợp đồng trong tay Nhậm Thanh giao cho Nguyên Tịnh Viễn, lại thuận tay rút cho cô một tờ khăn giấy để lau tay, hỏi: “Chúng tôi cần ăn chút gì đó, Vương Phủ Tỉnh xa đây không?”

Nguyên Tịnh Viễn nhìn Điền Đằng, chậm rãi nói: “Đi bộ khoảng mười phút thôi.”

Nhậm Thanh nhìn hai bản hợp đồng trong tay Nguyên Tịnh Viễn, với cương vị trợ lý của anh, lúc này đi thì không thích hợp. Nhưng gần đây Điền Đằng không kiên nhẫn với cô lắm, thấy cô do dự nhìn Nguyên Tịnh Viễn, anh cất giọng đều đều nói: “Em đang định quỳ thỉnh an sao?”

Nhậm Thanh nghe vậy đưa tay che mặt.

Nguyên Tịnh Viễn nói: “Anh tự xem được rồi, em không giúp được gì đâu. Điền Đằng chanh chua, em thông cảm cho cậu ta chút đi.”

Vương Phủ Tỉnh là “phố mua sắm nổi tiếng nhất Bắc Kinh”, từ ngõ Kim Ngư đến đường Trường An cùng lối Nam Khẩu, dài khoảng 810 mét với cung đường hơi lượn sóng và mười hai quảng trường siêu to được phân bố hai bên. Nhậm Thanh đi theo Điền Đằng ra ngoài đi thẳng đến Toàn Tụ Đức, nửa tiếng sau một trước một sau đi bộ đến Vương Phủ Tỉnh bắt đầu dạo phố mua sắm dài tận hai tiếng. Dùng hai từ “dài tận”, là vì Điền Đằng vốn rất chán đi dạo phố, mà Nhậm Thanh vì tâm trạng không tốt, mà còn có Điền Đằng ở bên, cô theo bản năng lại căng thẳng, cũng cảm thấy sống một ngày dài như một năm.

Điền Đằng một tay cầm theo bốn túi mua sắm, là quần áo và vật dụng hàng ngày của hai người. Toàn bộ hành trình đều là Điền Đằng quét thẻ, hơn nữa đảm bảo Nguyên thị sẽ chi trả. Nếu như Nhậm Thanh có nghi vấn, anh sẽ cho cô xem sổ tài vụ. Một bộ quần áo cuối cùng là Điền Đằng giúp cô chọn, Nhậm Thanh nhìn giá, 1200 đồng, chẳng qua chỉ là một chiếc áo dệt kim hở cổ mùa thu mà thôi. Cô trăm chiều không tình nguyện đi ra khỏi phòng thay quần áo, biết được áo len này là mẫu của năm ngoái, hiện giờ giảm 48%. Nhậm Thanh vừa muốn nói 48% cũng là 456 rồi, nhưng Điền Đằng đã đưa thẻ cho nhân viên bán hàng.

“Tôi không muốn mua.”

“À, đây là quà tặng em, sẽ không báo bộ phận tài vụ.”

Nhậm Thanh kinh ngạc nhìn anh: “Sinh nhật của tôi đã qua lâu rồi.”

“Lúc tốt nghiệp trung học chưa kịp tặng quà sinh nhật cho em, em nhận đi, xem như chấm dứt một tâm sự của tôi. Mặt khác... Cũng chúc mừng em lại độc thân.”

Nhậm Thanh sững sờ nhìn chàng trai tuấn tú trong gương. Tâm tư của anh, cô hiểu. Anh đối xử với cô khác biệt với Triệu Nghiên như vậy mà. Cô chỉ, không thể nghĩ thông được thôi.

“Nhưng mà, tôi tạm thời không nghĩ...”

Nhậm Thanh ngồi bên cạnh Điền Đằng, qua một lát, nói khẽ: “Có phải cậu cũng giống Bạch Gia cảm thấy tôi là cải thìa. Bạch Gia nói với tôi, anh ấy cảm thấy tôi cần được chăm sóc. Tôi không cần.”

Điền Đằng nhìn Nhậm Thanh trong gương, ánh mắt ảm đạm, tỉnh táo nói: “Em đương nhiên không cần. So với tôi, em luôn không cần.”

Hai người đi ra từ quảng trường Đông Phương, đường dành riêng cho người đi bộ bắt đầu trở nên nhộn nhịp, mọi người đi ngang qua vai chạm vai, mùi thơm của đồ ăn bốc lên nghi ngút. Mỗi một cửa hàng đều được trang trí độc đáo, bố cục đồng đều, sản phẩm điêu khắc rực rỡ muôn màu, trông rất sống động... Nhậm Thanh nhìn sang, vẻ mặt chán nản dần dần nhạt đi.

Điền Đằng đưa Nhậm Thanh đi ăn vặt dọc theo phố, đậu vàng, chè bột mì, thịt tẩm bột rán, bánh vòng chiên, đường tai, bánh vừng đường, mì xào chiên, đậu hũ hạnh nhân... Nhưng Nhậm Thanh lại cảm thấy súp cừu rất ngon, Điền Đằng kiên quyết im lặng.

Hai người xách theo hai bao mứt Hồng Loa trở lại khách sạn Lệ Tinh thì đã gần nửa đêm. Điền Đằng đưa mắt nhìn Nhậm Thanh vào phòng đóng cửa, sau đó anh xoay người gõ cửa phòng Nguyên Tịnh Viễn.

“Có thể nói cho tôi biết vì sao lại cho cô ấy đến không? Anh có chắc là không phải đang giúp người khác đạt thành ước nguyện.”

Nguyên Tịnh Viễn ngẩng đầu khỏi văn kiện, nhìn trời đêm trong thành phố không bao giờ ngủ này, thản nhiên nói: “Cô ấy phải tránh một số người.”

Ngón tay Điền Đằng gõ nhẹ lên cửa sổ thủy tinh sát đất, anh hơi chững lại, nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng anh cũng thừa nhận mối quan hệ giữa anh và cô ấy với tôi.”

Nguyên Tịnh Viễn cười nói: “An tâm rồi hả?”

Điền Đằng nói: “An tâm rồi.”

“Cậu đồng ý về nước sau tốt nghiệp, hơn nữa còn đến Nguyên thị, ngay từ đầu tôi đã biết lý do rồi.”

“Tôi cũng chưa bao giờ giấu diếm.”

“Cho nên tiền lương tôi trả rất thấp đấy.”

“...”

Buổi tiệc tối của JP International, Nhậm Thanh bất ngờ gặp được Triệu Nghiên.

So với thời cấp ba, Triệu Nghiên càng thêm tỏa sáng, búi tóc xinh đẹp, trang phục tinh xảo, giơ tay nhấc chân còn tỏa ra hương thơm, mặc dù đang nhạo báng Điền Đằng và Nhậm Thanh, nhưng thái độ tự nhiên hào phóng.

Điền Đằng dường như đã sớm biết Triệu Nghiên cũng sẽ tham gia, cho nên không kinh ngạc, thậm chí Triệu Nghiên nói cười ôm kéo, anh cũng không cự tuyệt.

Nhậm Thanh đang ở cùng Nguyên Tịnh Viễn, không thể quay đầu rời đi. Cô và Triệu Nghiên có chuyện xưa. Hơn nữa bởi vì Điền Đằng không nói trước, cho nên cả buổi tiệc, cô chỉ đành nhắm mắt đi theo sau lưng Nguyên Tịnh Viễn thay anh lấy rượu lấy đồ ăn, chưa từng liếc nhìn hai người bạn học cũ đó.

Tiệc tàn, hôm sau là chủ nhật, Nguyên Tịnh Viễn đặt vé máy bay vào chiều chủ nhật, cho nên bọn họ có một ngày rưỡi ở lại đi dạo thành phố B.

Tháng 11, hoàng hôn, mặt trời đỏ lặn dần về phía tây như lung lay sắp đổ tại đường chân trời, không khí mỏng manh lành lạnh. Nhậm Thanh và Điền Đằng kẻ trước người sau, chiếc bóng in dưới đất trở nên càng ngày càng mơ hồ.

Nhậm Thanh xách theo đồ mua cho Lam Oánh Oánh, bước chân vội vàng.

“Em thật trẻ con.”

Nhậm Thanh cũng không quay đầu lại lớn tiếng phản bác: “Cậu không trẻ con? Cậu không trẻ con mà đi theo tôi cả một quãng đường?”

Điền Đằng không nhanh không chậm nói: “Tôi cũng trùng hợp đi đường này.”

“Vậy cậu đi lên trước đi.”

Điền Đằng lập tức không nói gì.

“... Tôi dẫn em đến một nơi xem như xin lỗi?”

Nhậm Thanh dừng bước, xoay người nghi ngờ nói: “Nơi nào?”

Là một sân thể dục của một trường trung học trên sườn núi ở thành phố B.

Bầu trời đầy sao, dày đặc vây quanh màn đêm đen nhánh, đẹp đẽ sáng chói như bảo thạch. Gió đêm thổi vù vù, dường như cũng thổi trời sao bay ra xa, Nhậm Thanh trông thấy dải ngân hà như gợn sóng. Cô hoảng hốt nhớ đến cảnh pháo hoa ở quảng trường Thiên Nhan năm đó, nơi tay cô cầm bỏng ngô, ngắm say mê.

“Thích không?” Anh hỏi.

“Thích lắm.” Cô lẩm bẩm nói.

“Không giận nữa hả?”

“Không giận nữa.”

Điền Đằng không nhìn bầu trời, anh lười biếng nhìn một học sinh ở cách đó không xa đang đeo tai nghe chạy bộ. Đồng phục thống nhất, cá tính khác xa, hoa dạng niên hoa (*) mỗi ngày chạm mặt...

(*) hoa dạng niên hoa: dành cho sự tự do của tuổi trẻ, sự tự do trong cuộc sống giữa người với người, không phải lo toan hay vướng bận điều gì. Hoa Dạng Niên Hoa là nơi mà chẳng ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cứ để dòng thời gian của cuộc đời trôi mãi không ngừng, và điều gì cần đến ắt sẽ đến.